Trên sân trường hôm nay thực sự vắng vẻ, không có lấy một học sinh nào. Bước chân của Cao Bách Dương có phần vội vàng giữa trưa nắng.
Nguyễn Lam Ân một mình đi vệ sinh, hắn để ý thời gian thấy cậu đi quá lâu mà chưa về, trong lòng vang lên cảnh báo nhắc nhở hắn phải đi tìm cậu.
Trong không khí, mùi hương hoa hồng lạnh giá theo gió thổi đến chỗ hắn khiến hắn nóng nảy. Đây chính là tin tức tố của cậu.
Hắn lần theo mùi hương mà chạy đi, lúc hắn tông cửa xông vào thì thấy cậu bị đẩy mạnh lên ván cửa phát ra một âm thanh lớn.
Mùi gỗ cháy tràn ngập trong không khí, chúng đang tấn công lên cậu.
Nguyễn Lam Ân vào nhà vệ sinh, lúc chuẩn bị ra thì bị một người từ ngoài đi vào chặn cửa. Cậu nhìn kẻ đó, lại là tên nhiều lần không biết sống chết Lâm Quốc Thịnh.
Lâm Quốc Thịnh thấy cậu đi một mình vào nhà vệ sinh, chuyện cậu phân hóa thành Omega gã đương nhiên biết. Trước đó bị cậu đánh đến vào viện vẫn không thể đánh cho gã khôn ra, gã còn muốn lợi dụng việc cậu là Omega không thể chống lại tin tức tố của Alpha mà muốn giở trò đồi bại.
Suy nghĩ của kẻ ngu ngốc cũng chỉ đến đó, nghe thấy lời ghê tởm của gã, Nguyễn Lam Ân chỉ muốn sớm ngày tiễn gã về gặp ông bà cho ông bà gã cẩn thận dạy dỗ lại một phen.
Cậu vốn không cảm nhận được tin tức tố của gã gây áp lực lên mình, gã cũng khá bất ngờ khi thấy cậu còn sức lực lớn như vậy nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Chỉ cần gã đánh dấu cậu, để xem cậu còn có thể dương dương tự đắc nữa hay không.
Lâm Quốc Thịnh bị đánh lui một lần nữa đến gần, Nguyễn Lam Ân lợi dụng thân thủ nhanh nhẹn đá vào cẳng chân phải của gã. Cẳng chân đau nhức khiến gã khụy chân xuống cản giữa lối đi, cậu muốn nhân cơ hội này vượt qua gã thoát ra ngoài nhưng không thành.
Trong lúc không phòng bị Nguyễn Lam Ân bị gã dùng lực mạnh đẩy ngã lên cánh cửa phòng vệ sinh đang khép hờ, tiếng cửa gỗ bị tác động mạnh vang lên chói tai đập lên vách ngăn bên trong với phòng bên cạnh.
“Lam Ân!” Đồng tử Cao Bách Dương co lại khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tin tức tố máu tươi không chịu sự khống chế đè nặng lên người Alpha bên trong, sắc mặt gã liền chuyển thành khó coi, trắng bệch quỳ rạp trên mặt đất.
Mùi gỗ cháy trong không khí hoàn toàn bị máu tươi lấp kín.
Lâm Quốc Thịnh bị sức mạnh vô hình như ngọn núi lớn đè nặng trên lưng, tay chân đều run lẩy bẩy chống trên mặt sàn nhà vệ sinh. Gã nhìn Cao Bách Dương ánh mắt không thể tin được, đây là Alpha mà gã từng dùng tin tức tố áp chế đó sao?
Lần đại hội gã không có mặt, thứ biết được chỉ là nghe từ miệng người khác. Trong lòng gã còn nhạo báng đám Alpha bên ngoài yếu ớt vì gã đã từng dùng tin tức tố chèn ép hắn nhưng hắn không hề phản kháng nổi. Những gì mọi người nói gã chỉ cho là vì hương vị tin tức tố của hắn làm cho bọn họ e sợ.
Mùi máu tươi tràn đầy vị tanh tràn ngập trong khoang mũi gã, ruột gan trong người gã cuống cuồng lên từng trận. Bản năng chinh phục không cho gã khuất phục nhưng áp lực chồng chất này chỉ khiến gã muốn quỳ xuống.
Đây chính là sức mạnh của Alpha cấp S che trời lấp đất.
Cao Bách Dương nắm chặt nắm đấm, hai bước đi lên túm lấy gã cho một đấm vào mặt, tiếp theo nắm tóc đập đầu gã lên bệ rửa tay.
Mùi máu tươi thật sự lan ra trong không khí.
Lâm Quốc Thịnh đã không còn ý thức nữa, hai mắt nhắm nghiền.
Đôi mắt của Cao Bách Dương đỏ lên, dường như đã không còn tỉnh táo nữa, bản năng đang khống chế con người hắn. Nếu hắn tiếp tục ra tay, chắc chắn Lâm Quốc Thịnh thật sự phải đi gặp ông bà.
“Bách Dương…”
Trong lúc hắn định xách gã lên đập thêm vài lần nữa thì một giọng nói yếu ớt gọi tên hắn, kéo về chút lý trí của hắn.
“Bách Dương…”
Tình trạng bây giờ của Nguyễn Lam Ân không tốt chút nào, có thể thấy tay chân cậu đang run lên, tận lực giữ lấy cánh cửa mới đứng được.
Gương mặt cậu ửng hồng bất thường, hương hoa hồng trong tuyết cũng ngọt ngào hơn bình thường.
Cao Bách Dương buông lỏng tay, cơ thể Lâm Quốc Thịnh liền trượt xuống nằm liệt trên sàn.
Đôi mắt lấy lại tiêu cự, hắn bước dài đến bên cạnh cậu. Trước khi cậu trượt xuống hắn vừa lúc đón cậu vào trong vòng tay của mình.
Cậu bám lên người hắn, vùi mặt vào ngực hắn, xung quanh cậu đều là tin tức tố của hắn, nhưng dường như bao nhiêu cũng không đủ.
Bị cậu cọ đến cứng người, Cao Bách Dương tay chân lóng ngóng không biết làm sao. Lý trí của hắn lúc này lại rất tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được tin tức tố của hai người đang quấn quýt lấy nhau không ngừng.
Tin tức tố của hai người là một sự kết hợp hoàn hảo.
“Lam Ân? Lam Ân?”
Hơi thở của hắn nặng nề, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống. Hắn tận lực tách cậu ra khỏi người mình.
“Lam Ân…”
Hai mắt Nguyễn Lam Ân khép hờ, thở ra từng hơi thở nóng bỏng.
“Tôi… dường như phát tình rồi, nóng quá…”
Cậu thở dốc, khó khăn mới nói ra được một câu hoàn chỉnh. Cậu lắc đầu muốn làm cho mình tỉnh táo hơn: “Cậu cắn tôi một cái được không? Cho tôi một cái đánh dấu tạm thời.”
Đây vốn dĩ là cách giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, nhưng khi nghe cậu dùng giọng điệu mềm mại bộ dáng nhu nhược này nói ra thật sự đem từng tế bào trong người hắn thiêu đốt, tin tức tố càng không thể khống chế mà vây quanh cậu càng dày. Tạo thành một lòng giam, giam cậu bên trong hơi thở của hắn.
Có tin tức tố của hắn làm cậu an tâm, nhịp thở lại càng loạn, cả người đều bị rút mất hết sức lực.
Mặc kệ bản năng đang kêu gào, hắn liếm răng nanh đang ngứa ngáy của mình dùng lý trí kiên cường hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn? Muốn tôi đánh dấu tạm thời?”
“Ừm.” Cậu gật gật đầu khẳng định.
Cao Bách Dương để cậu chống tay lên vách ngăn giữa hai phòng, hắn đỡ phía sau để cậu không bị ngã. Khóe mắt trông thấy người nằm bên ngoài, hắn trở tay đóng cửa gian phòng riêng này lại.
Không gian chật hẹp càng làm tin tức tố bên trong thêm nồng đậm.
Nguyễn Lam Ân cúi đầu lộ ra phần gáy trắng nõn hiện tại đã phủ một mảng hồng. Hắn gỡ miếng dán ngăn mùi trên tuyến thể của cậu xuống, khối thịt ở vị trí tuyến thể càng đỏ hơn những nơi khác.
Yết hầu lại lăn lộn.
Tay hắn đặt lên sau gáy cậu, khẽ nói: “Sẽ hơi đau.”
Hơi thở của hắn phả lên phần cổ mẫn cảm, cậu rụt người, nỉ non: “Vậy cậu nhẹ một chút.”
“Được.”
Đây dù sao cũng là lần đầu, hắn không muốn làm cậu sợ cho nên ép chính mình phải nhẫn nại, không thể để lộ quá nhiều bản năng chiếm hữu mạnh mẽ của Alpha làm cậu kinh hãi.
Cao Bách Dương cúi đầu cắn xuống, răng nanh Alpha ghim vào tuyến thể của Omega.
“Ưm…”
Cơn đau truyền đến khiến Nguyễn Lam Ân rên lên một tiếng nhỏ vụn.
Từng luồng từng luồng tin tức tố mang vị máu theo đó truyền qua, thấm ướt cánh hoa hồng, bất chấp bông tuyết đang bao phủ cánh hoa.
Hoa hồng đỏ vốn đã rực rỡ càng thêm kiều mỹ, diễm lệ.
Cơn nhộn nhạo trong người cậu được xoa dịu, nhưng cảm giác bị cắn này không dễ chịu chút nào. Giống như động vật ăn cỏ bị một động vật ăn thịt cắn lên cổ khống chế, không còn sức chống cự hay sức chạy chốn.
Hai tay cậu nắm chặt, kiềm chế bản năng cầu sinh đang muốn chạy chốn khỏi nguy hiểm sắp bị ăn thịt. Đôi mắt lắp lánh hơi nước mỏng, không đủ để tràn ra khỏi khóe mắt nên vẫn cứ động lại làm ánh mắt cậu mơ hồ.
Một tay Cao Bách Dương vòng qua eo Nguyễn Lam Ân, một tay vòng lên nắm vai cậu. Tư thế ôm sát cậu vào ngực, vô cùng gần gũi và thân mật.
Đợt tin tức tố cuối cùng được truyền vào tuyến thể của cậu, Cao Bách Dương thả lỏng ra, đầu lưỡi không biết cố ý hay vô tình lướt qua vị trí bị hắn cắn.
Nguyễn Lam Ân rùng mình, giọt nước cũng tràn khỏi khóe mi.
Cao Bách Dương thật sự đã rất kiềm chế chính mình, vết cắn không sâu cũng không bị rách da chảy máu. Ở đó hơi đỏ lên, là phản ứng bình thường khi đánh dấu tạm thời.
Có lẽ chỉ cần một ngày thì dấu vết sẽ biến mất.
Hắn nhìn vết cắn mình để lại, dù không hài lòng cũng không thể làm gì thêm nữa.
Hiện tại trong người cậu không còn chút sức lực nào, vẫn dựa vào hắn làm điểm tựa.
Xoay người cậu lại đối diện với hắn, nhìn thấy ánh mắt hồng hồng cùng dòng nước mắt của cậu tâm liền mềm như bông. Hắn nâng tay lau đi, giọng nói rất đỗi dịu dàng hỏi: “Làm cậu đau sao?”
“Không đau.” Nguyễn Lam Ân lắc đầu, như sợ bộ dáng hiện tại quá mất mặt mà gục đầu vùi vào ngực hắn, tay nắm chặt áo hắn đến nhăn nheo xộc xệch.
Cao Bách Dương lại thấy cậu hiện tại rất đáng yêu, cả người ỷ lại mà trốn trong ngực hắn. Trái tim không kiềm chế được mà đập mạnh liên tục.
Bàn tay vỗ về trên lưng cậu, tin tức tố cũng quấn quýt xung quanh. Không còn tính công lượt chiếm hữu như vừa rồi, thay vào đó là sự ôn nhu, dịu dàng trấn an Omega lúc nhạy cảm nhất.
Nguyễn Lam Ân cũng không làm ra động tác gì, im lặng đứng đó.
Qua một lúc, thân nhiệt của cậu đã trở về bình thường, sức lực cũng đã khôi phục. Cậu đỏ mặt đẩy hắn ra liền xoay người chạy đi.
Hoàn cảnh hiện tại thật khó mở lời.
Cao Bách Dương không đuổi theo, bây giờ thật sự không thể ra ngoài được.
Hắn nhìn xuống dưới, có lẽ thật sự đã bị cậu phát hiện, hai người gần đến thế cơ mà. Hai mắt khép lại khẽ hít sâu một hơi, nắm đấm siết chặt, một tiếng động mạnh vang vọng trong nhà vệ sinh.