Ngày mới bắt đầu, Nguyễn Lam Ân rời giường làm vệ sinh cá nhân, cậu đứng trước gương một lúc rồi mới lấy khăn bông mềm mại lau khô những giọt nước lạnh trên mặt.
Bình thường, buổi sáng mỗi ngày cậu đều dành nửa giờ để chạy bộ, trong nhà có phòng tập nên rất tiện lợi. Cậu lên máy chạy bộ chạy nửa giờ, năng lượng trong cơ thể bị đốt cháy thông qua da tiết ra ngoài. Trên người cậu đã phủ lên một tầng mồ hôi.
Theo sự vận động mà tin tức tố cũng vô thức tràn ra không khí.
Nguyễn Lam Ân lấy khăn lau mồ hôi trên gương mặt ửng hồng, điều chỉnh chế độ tập chuyển sang đi bộ.
Đến khi Nguyễn Lam Ân xuống nhà bếp ăn sáng thì cậu cũng đã thay đồng phục và mang cặp sách xuống, ăn sáng xong liền đi đến trường.
Dì Huệ mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cậu, hiền hòa chào buổi sáng, chúc cậu ăn ngon miệng rồi đi làm việc tiếp.
“Cậu chủ, áo khoác của cậu đã là (ủi) xong rồi.” Một người giúp việc khác mang áo khoác vest đồng phục đến cho cậu.
“Cảm ơn chị, đưa cho em được rồi.” Cậu nhận lấy, cười nói cảm ơn.
Áo được là bằng hơi nước, toàn bộ nếp nhăn đều không còn, vải vóc thẳng thớm, sạch sẽ.
Cậu gấp lại gọn gàng rồi để vào túi giấy, chút nữa đến lớp sẽ trả lại cho hắn. Để vào túi giấy rồi cậu lại thấy không ổn lắm, cân nhắc một hồi cậu lấy ra, để vào trong cặp sách của mình. Vậy thì không cần xách theo cũng sẽ không gây sự chú ý với người khác.
Trong lúc Nguyễn Lam Ân ngồi trong xe hơi riêng, thoải mái thư thái đến trường thì Cao Bách Dương đang chen chúc trên xe buýt. Trên xe vừa đông vừa ồn ào, mỗi một trạm lại có người lên kẻ xuống. Người đi xe buýt rất đa dạng, có nhân viên văn phòng, nội trợ, học sinh...
Hắn đứng một góc chờ đợi, qua vài trạm xe cũng đến được trạm gần trường, hắn vội vàng xuống trạm.
Hôm nay xe buýt đón nhiều người nhất nên thời gian di chuyển cũng bị kéo dài, đương nhiên cũng khiến hắn đến trường muộn.
Nhìn thấy cổng trường đã đóng, không còn cách nào khác hắn đành phải trèo tường vào.
Vòng ra phía sau, nhờ vào lợi thế chiều cao và thể lực mà Cao Bách Dương dễ dàng nhảy lên bức tường, đang lúc chuẩn bị tiếp đất thì bị người khác bắt gặp. Không phải giáo viên mà là một học sinh khác cũng đi muộn muốn trèo tường từ đây vào, trùng hợp làm sao đó là bạn cùng lớp của hắn.
Trịnh Khương Duy từ xa đã thấy bóng người mạnh mẽ dễ dàng treo lên tường rào, bắt gặp người cùng cảnh ngộ cậu ta nhanh chóng chạy đến lại ngạc nhiên khi người này là Cao Bách Dương của lớp mình, càng vui mừng hơn nữa.
“Bách Dương?! Cậu cũng đi muộn sao? Giúp tôi với, có thể kéo tôi một tay không?” Trịnh Khương Duy đứng dưới bức tường nhìn lên hắn nhờ giúp đỡ.
Cao Bách Dương nhớ mặt cậu ta, dù không nói chuyện chung nhưng cậu ta là bạn cùng bàn của cậu nên hắn cũng chú ý thấy.
“Bắt lấy.” Hắn tìm tư thế ổn định có thể trụ vững rồi đưa tay ra để kéo Trịnh Khương Duy lên.
Trịnh Khương Duy lập tức nắm lấy tay hắn, tận lực bò lên.
Cả hai người đều tiếp đất an toàn.
Trịnh Khương Duy phủi bụi bẩn trên quần áo, vô cùng cảm kích: “Cảm ơn cậu nhiều lắm! May mà gặp được cậu không thì tôi phải lăn lộn với bức tường này một hồi mới leo lên được. Có chiều cao thật sự có rất nhiều lợi thế.”
“Không có gì, mau vào lớp thôi.” Cao Bách Dương cầm lên cặp sách, đi trước một bước.
Trịnh Khương Duy nhanh nhẹn theo sau, luôn miệng nói: “Không ngờ đến hạng nhất như cậu cũng có ngày đi trễ đó, cứ tưởng các cậu rất nghiêm túc chấp hành nội quy. Không ngờ còn có thể thấy hạng nhất treo tường. Có phải tôi rất vinh dự không?”
“Trên đường bị kẹt xe, đi học muộn cũng bình thường thôi, tôi cũng là người.” Cao Bách Dương trầm thấp đáp.
Giọng nói hắn không có bao nhiêu sự nhiệt tình, nhưng lời đáp lại không khiến người nghe thấy chán ghét. Đây là đặc điểm riêng của mỗi người, ai có thể bắt bẻ chứ.
Trịnh Khương Duy thực sự cảm thụ được, thật ra người bạn học này tính cách cũng rất tốt, tuy là bên ngoài có lạnh lùng thật nhưng lại rất ngầu.
Cao Bách Dương đến thì trong lớp đã có rất nhiều bạn học, Nguyễn Lam Ân không có cơ hội để trả áo cho hắn, chỉ đành chờ đến trưa xem có cơ hội không rồi tính.
Nhìn thấy hai người đi cùng nhau, sau khi Trịnh Khương Duy ngồi xuống, cậu hỏi: “Hai người cùng trèo tường vào trường sao?”
“Ừm, sao cậu biết được?” Cậu ta gật đầu lại tò mò làm cách nào cậu biết được.
“Đi trễ lại còn đi cùng cậu, cậu không phải luôn trèo tường vào trường sao?” Cậu hỏi sang vấn đề khác: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”
Nhắc đến như đụng trúng công tắc, cậu ta nói cả một tràng dài: “Tôi thấy cậu ấy leo tường vào nên liền chạy tới nhờ cậu ấy giúp một tay. Nói cậu biết, người cao rất có lợi, Bách Dương chỉ cần hai ba bước đã lên được đầu tường rồi, động tác rất ngầu luôn. Mỗi lần tôi vượt tường như là vượt núi vậy, vất vả lắm mới qua được. Ôi trời, đúng là một trời một vực mà.”
Trịnh Khương Duy nhớ đến động tác trèo tường của hắn, từ sâu trong tâm cảm thán, đau sót cho bản thân.
Nguyễn Lam Ân: “Không so sánh sẽ không có đau thương.”
Cậu quay về tư thế học bài, Trịnh Khương Duy lại lải nhải bên tai cậu. Chỉ giúp cậu ta trèo tường thôi mà cậu ta đã tự nhận thức được rất nhiều điểm tốt của hắn, thành tích rất tốt thì ai cũng biết rồi, cái gì mà nhiệt tình giúp đỡ người lúc hoạn nạn, tuy bề ngoài nhìn khó gần nhưng chỉ cần dám đến nói chuyện sẽ phát hiện thật ra là dễ gần, bala bala.
Nguyễn Lam Ân buộc phải nhắc nhở cậu ta lấy sách vở ra truy bài, để thầy bất ngờ đến giám sát thấy cậu ta nói chuyện thì lại bị đem ra dạy bảo một trận.
Giờ học buổi sáng qua đi, Nguyễn Lam Ân cũng tìm được cơ hội trả áo lại cho hắn.
“Trả cho cậu, tối qua tôi ngủ rất ngon, không thấy khó chịu nữa. Tôi đã nhờ chị giúp việc là phẳng lại rồi, vốn là muốn đặt trong túi nhưng làm như vậy lại bị mọi người thấy thì phiền phức lắm.”
Cao Bách Dương nhận lấy, đáp: “Không sao, cậu khỏe thì tốt, theo kiến thức sinh học có lẽ qua tuần sẽ không sao.”
“Chắc là vậy, vậy tôi đi đây, nếu không họ lại thấy tôi đi lâu quá.” Cậu lấy tai nghe rồi lần nữa rời khỏi lớp học.
Cậu viện cớ về lớp lấy tai nghe để mấy người kia đến phòng nghỉ trưa trước mới có thời gian ở riêng với hắn, trả đồ xong cậu liền đi.
Về phần hắn, hắn trở về lớp để học, trong lớp hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn. Ngồi về chỗ, bàn tay siết chặt chiếc áo trong tay, vì để trong cặp nên bên trên bị nhiễm phải một ít tin tức tố của cậu.
Cao Bách Dương đưa lên ngửi, khứu giác nhạy bén lập tức phân biệt được tin tức tố bên trên. Hắn mở ra mặc chiếc áo khoác này lên người.
Hiện tại hắn chỉ có thể góp nhặt từng chút mùi hương của cậu như vậy.
Hắn gối đầu nằm trên bàn, trong lòng ghen tỵ với áo của chính mình. Nó danh chính ngôn thuận được nhiễm mùi hương của cậu, còn hắn thì phải nhờ nó mới có được, từng chút một mà trân quý giữ gìn.
Tầm mắt của hắn lướt qua bàn học của cậu, không nhìn thì thôi, nhìn đến lại thấy được một thứ bất ngờ. Trong mắt lập tức thu được hình ảnh làm hắn khó chịu cau mày, nhìn chằm chằm vật thể có màu hồng đó.
Nhân lúc trong phòng không có ai khác, Cao Bách Dương đứng lên đi đến bàn học của cậu.
Đồ vật màu hồng và mỏng bị nhét dưới sách vở của cậu nhằm che lấp, có thể vẫn muốn cậu dễ thấy nên có một góc bị lộ ra ngoài. Nhờ hành động này hắn mới phát hiện, hắn rút nó ra, là một lá thư.
Là thư tình.
Bàn tay Cao Bách Dương siết chặt, vò nát lá thư không chút thương tiếc. Bên trên còn lưu lại tin tức tố của Alpha, là vị rượu trắng. Hắn không có ấn tượng với ai có vị này, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc hắn có thêm một tình địch.
Cũng may là hắn trước cậu một bước phát hiện ra sự tồn tại của nó, trong lòng hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi cậu đứng ở chỗ này, nhưng có lẽ là cậu chỉ chú ý lấy đồ trong cặp rồi lập tức rời đi, không nhìn đến sách vở trên bàn mới không nhìn thấy.
Suy nghĩ trong lòng hắn rối bời, rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Nếu bị cậu nhìn thấy thì sao? Cậu sẽ mở ra xem hay bỏ qua một bên không quan tâm? Cậu đã nhận được rất nhiều lời bày tỏ tình cảm, có phải lần này cũng sẽ giống như trước từ chối đối phương? Trước đó cậu không nghĩ đến nhưng lỡ như bây giờ nghĩ muốn yêu đương thì sao?
Trong trường cấp 3 học sinh yêu sớm có rất nhiều, Đỗ Đức Huy và Mai Trúc Khả, hai người bạn thân của cậu cũng đã xác định quan hệ rồi. Không đúng, nếu cậu muốn cũng nên chọn hắn mới đúng, còn ai có độ phù hợp với cậu cao hơn hắn chứ. Hắn với cậu mới là một cặp trời sinh.
Bấy giờ Cao Bách Dương đã cảm thấy độ phù hợp của cậu và hắn là một điều tốt đến nhường nào.
Trước đây Cao Bách Dương cảm thấy không tốt bởi vì hắn không muốn những người nhìn thấy chỉ cho rằng là vì độ xứng đôi hai người mới ở bên nhau. Càng không muốn cậu là vì bị ảnh hưởng mới thích hắn, chấp nhận hắn. Hắn muốn cậu yêu hắn, xuất phát từ chân tình thực cảm yêu hắn, vô thức sẽ ỷ lại, dựa dẫm hắn, không chỉ vì cần tin tức tố của hắn mà là cần hắn đến không thể rời bỏ.
•Hết chương 27•