Sau ba mươi phút xe đã đến nhà hàng, Nguyễn Lam Ân được tin tức tố an ủi đã dễ chịu hơn, cậu trả áo khoác lại cho hắn nhẹ giọng nói một tiếng “cảm ơn” trước khi xe dừng, phòng ngừa đến lúc xe dừng các bạn học sẽ chen chút để xuống xe rồi bị họ thấy thì lại bị trêu chọc một phen.
Một đám thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đi vào liền thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhưng cũng chỉ nhìn nhiều hơn một cái rồi thôi, việc ai nấy làm, đường ai nấy đi.
Nhân viên trong nhà hàng ra đón tiếp các cậu, dẫn đoàn người vào trong.
Trong nhà hàng có bàn lớn bàn nhỏ tùy vào số lượng người đi chung, bên cạnh đó là nhiều hệ thống băng chuyền chạy theo hình chữ nhật thuôn dài, hai bên có bàn và ghế, nồi lẩu được thiết kế âm bàn, cứ cách một mét sẽ có một cái để thuận tiện cho khách hàng ăn uống. Số lượng ghế ngồi chen chúc một chút cũng đủ cho lớp cậu ngồi đầy một băng chuyền.
Vì vậy cậu đã đặt hẳn một băng chuyền để các bạn học ngồi hai hàng xung quanh, thỏa sức ăn uống.
“Wow! Đã quá đi!”
“Tôi muốn được ăn ngay lập tức!”
Mọi người tìm chỗ ngồi cho mình, nhìn những dĩa đồ nhúng lẩu chạy trên băng truyền mà chảy nước miếng. Không ai khách sáo với ai, ngồi xuống đã bắt đầu động đũa, tranh nhau lấy thịt ba chỉ, thịt bò, cá phi lê, tôm, mực, các loại nấm, chả viên… mà cho vào nước lẩu.
“Các cậu từ từ, để cho những người phía sau còn ăn nữa chứ, lấy hết một lần rồi không ăn nữa phải không?” Nguyễn Lam Ân thấy bọn con trai ngồi ở đầu đi ra của băng truyền lấy không dừng được tay phải lên tiếng nhắc nhở bọn họ.
Những người phía sau cũng phàn nàn, bảo lát nữa không chỉ ăn lẩu mà còn khuyến mãi cho ăn đấm nữa, bọn họ mới ngượng ngùng truyền bớt xuống cho người phía sau.
“Lớp trưởng đại nhân, mời cậu.” Trần Hiền Tân lấy một dĩa thịt ba chỉ cuộn nấm kim châm dâng lên cho cậu.
Nguyễn Lam Ân nhận lấy để giữa cậu và Cao Bách Dương, hắn ngồi phía bên phải của cậu.
Nước lẩu sôi ùng ục, thịt mỏng nên chỉ cần nhúng vào một chốc thì thịt đã chín có thể thưởng thức. Mọi người ăn uống thoải mái, không quên cảm thán đồ ăn ngon và phong phú.
Ai cũng đều thích ăn thịt với cả chả viên và bánh bao nhỏ, Nguyễn Lam Ân lấy thêm rau xanh cho mình, so với đám bạn học càng quét thức ăn thì cậu vẫn từ tốn ăn uống như bình thường.
Thấy Cao Bách Dương không ăn vào bao nhiêu, cậu lấy thêm nhiều lại nguyên liệu khác cho hắn: “Cậu ăn nhiều vào, lẩu băng chuyền ở đây ăn thoải mái, khi nào no thì thôi. Không cần sợ ăn hết phần của bọn họ.”
Hắn lại đẩy về phía cậu, bảo: “Cậu cũng ăn rất ít.”
“Tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà.” Cậu cười nói, trực tiếp lùa cá, nấm hương, cải thảo vào trong nồi lẩu, vừa làm vừa nói: “Chúng ta là những học sinh giỏi, không chỉ ăn thịt tùy thích còn phải ăn nhiều rau để cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể, mau ăn đi, chín quá sẽ không ngon còn bị mất chất dinh dưỡng.”
“Đây là bí quyết để trở thành học bá của cậu sao? Tôi cũng phải ăn rau thêm mới được.”
“Cậu thôi đi, dù cậu có ăn hết rau trên địa cầu cũng không giỏi bằng một góc của lớp trưởng đâu.”
“Tự biết mình đi, tôi vẫn muốn ăn thật nhiều thịt.”
“Muốn học giỏi thì chăm chỉ học bài, làm nhiều bài tập thầy cô cho, suốt ngày lêu lỏng như cậu thì giỏi lên đường nào?” Nguyễn Lam Ân dừng đũa nói với đám người đang ồn ào.
Người giỏi có hai loại, một loại là từ cố gắng của bản thân, chăm chỉ học hỏi nhiều thứ, tích lũy được nhiều kiến thức. Một loại là giỏi từ trong trứng, không cần bỏ ra quá nhiều công sức mà chỉ cần xem qua một lần liền hiểu học một biết mười, được mọi người công nhận là thiên tài.
Nguyễn Lam Ân đã biểu hiện xuất sắc từ khi còn nhỏ, được dạy dỗ tốt nên đồng thời cũng không buông lỏng bản thân, luôn học hỏi những kiến thức hữu ích khác, biết nhìn mặt đoán ý, biết phải xử sự với loại người nào nên dùng cách nào.
“Tôi biết sai rồi, có thể đừng nói đến chuyện học tập không?”
“Đúng đó, ra ngoài ăn uống phải để đầu óc được thư giản chứ.”
Mọi người liền chuyển chủ đề, cậu cũng không muốn phá bầu không khí liền mặc kệ bọn họ.
Cao Bách Dương vừa ăn vừa quan sát, muốn biết cậu thích món nào hơn. Nhưng khẩu phần ăn của cậu rất dinh dưỡng, không đặc biệt ưu ái cho loại thực phẩm nào. Chỉ có điều, có lẽ cậu không thích cải thìa, hắn không thấy cậu động vào dù chỉ một lá.
Để kiểm chứng, hắn cho một ít vào nước lẩu để nấu chín. Tay cầm đũa của cậu hơi dừng lại động tác, chầm chậm vớt đồ ăn bỏ vào bát. Cải thìa trôi nổi trong nồi nước lẩu đo đỏ, cậu đã tự động bỏ qua những lá cải thìa kia.
Vậy là hắn lại biết thêm một thứ về cậu rồi.
Nguyễn Lam Ân nhìn hắn gắp hết cải thìa vào bát của hắn, cậu uống một ngụm nước cho giảm độ cay trong miệng, trò chuyện với hắn: “Cậu thích ăn cải thìa hả?”
“Không thích, thấy nó còn nhiều thôi, không thể lãng phí.” Hắn dừng đũa đáp.
Một dĩa rau thường có hai ba loại rau đặt chung với nhau, cậu nhìn phần cải thìa còn trong dĩa. Chính vì thấy một loại bên trong là cải thìa nên cậu chỉ lấy có một dĩa. Loại rau khác đều ăn hết rồi chỉ còn mỗi cải thìa tươi xanh ở đó.
Thấy cậu trầm ngâm, hắn chủ động hỏi để chắc chắn suy đoán của mình.
“Cậu không thích cải thìa?”
“A, bị cậu nhìn ra rồi sao?” Cậu cười cười đáp.
“Người không thích cái này, người không thích cái khác, không sao cả.” Hắn nhìn vẻ mặt của cậu, suy nghĩ một chút thì ghé lại gần nói: “Tôi sẽ không nói ra.”
Nguyễn Lam Ân nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc. Sau đó cậu liền cười tươi nâng ly nước của mình cụng nhẹ vào ly nước của hắn.
Hơi nghiêng người về phía hắn, cậu thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe được: “Cảm ơn bạn học Bách Dương, phiền cậu giữ bí mật của chúng ta rồi.”
Bị cậu trêu chọc ngược lại, tay cầm đũa của Cao Bách Dương hơi run lên siết chặt, nhìn ánh mắt cong cong của cậu, hầu kết khó phát hiện mà trượt lên trượt xuống.
Hắn thật sự hết cách, nếu cậu cứ vô tư làm ra những hành động mờ ám thế này, hắn sợ có ngày mình sẽ trở thành tội phạm.
Omega chiếm một phần mười dân số, là nhóm người được pháp luật bảo vệ cao nhất, cho nên những người muốn làm hại đến Omega sẽ phải chịu hình phạt khắc khe nhất. Cho dù được ra tù cũng phải chịu sự quản chế, giám sát chặt chẽ.
Cao Bách Dương xoay đầu đi hướng khác, ăn nhiều rau cho tâm được thanh tĩnh một chút.
Không bao lâu thì Chu Kiến Văn cũng kết thúc công việc, vừa vào cửa nhà hàng đã trông thấy đám học sinh của mình ăn uống vui vẻ, một chút cũng không nhớ đến người thầy là y.
“Làm gì có, bọn em có chừa chỗ cho thầy đây, còn sợ thầy ở trong phòng hợp với mấy vị lãnh đạo mà không đến được ấy chứ.” Nam sinh cười lấy lòng.
“Vị trí chủ vị này là dành cho thầy. Thầy mau ngồi xuống đi, thịt này cá này đều dành cho thầy.”
“Được rồi, tôi còn không hiểu các em sao? Ăn đi, đừng làm màu nữa.” Chu Kiến Văn bỏ xuống bộ mặt thầy giáo nghiêm khắc thường ngày, cười bảo.
“Hahaha, sinh em ra là ba mẹ, hiểu em chính là thầy!”
“Mau ăn đi, tới giờ nói xàm của cậu rồi phải không?”
Ăn rồi nói, nói rồi lại ăn, một bữa ăn đã tiêu tốn gần hai giờ đồng hồ.
Mắt thấy mọi người đều đã no bụng, Chu Kiến Văn lên tiếng để thanh toán tiền, xong thì dẫn đám học trò ra về. Nguyễn Lam Ân đã gọi cho chú Trương đến đón.
“Thầy đi chung với bọn em luôn ạ?” Nguyễn Lam Ân hỏi.
“Ừ, đưa các em về tận nhà hết thầy mới yên tâm.” Chu Kiến Văn nhìn mọi người đã lên xe hết.
Nguyễn Lam Ân không ý kiến chuyện này, nói: “Thầy lái xe đến đây mà phải không? Vậy sau khi các bạn về em đưa thầy trở lại đây lấy xe.”
“Như vậy phiền lắm, thầy bắt taxi được rồi.” Y từ chối.
“Không phiền ạ, đi một vòng cũng về đây thôi.”
Cậu nói có lý, đã vòng trở lại thì Chu Kiến Văn từ chối chẳng có ý nghĩa gì, cho nên y không đồng ý cũng không được.
Xe bắt đầu lăn bánh, đến gần nhà ai thì người đó báo một tiếng. Thành phố nhiều đường nhiều ngõ, từng bạn học nói lời chào tạm biệt rồi xuống xe.
Cao Bách Dương muốn xuống xe ở gần trạm xe buýt, Nguyễn Lam Ân khó hiểu: “Nhà cậu ở đâu để chú Trương chở về luôn, sao lại dừng ở đây?”
“Tôi ghé qua quán của anh họ, sẽ về cùng anh ấy.” Cao Bách Dương trấn định nói dối.
Con đường nhỏ hẹp tối tăm kia muốn vào cũng không được, hơn nữa hắn không muốn để cậu nhìn thấy hoàn cảnh chật vật của hắn hiện giờ.
Cho nên hắn xuống ở nơi còn ánh đèn lấp lánh này là thích hợp.
Nguyễn Lam Ân nghe vậy thì không hỏi gì nữa.
Xe bọc một vòng cũng khá lớn, các bạn học đều an toàn đến nhà của mình, chỉ còn cậu cùng Đỗ Đức Huy ở cùng tiểu khu nên hắn phải bồi cậu đến cuối cùng.
Tạm biệt thầy chủ nhiệm, chiếc xe du lịch một đường tiến về tiểu khu Kim Hoa.
Trong không gian rộng này chỉ còn lại hai người, Đỗ Đức Huy nói: “Trong lúc ăn, hai người nói chuyện to nhỏ gì vậy?”
“Nói gì là nói gì?” Cậu khó hiểu lời của hắn.
Đỗ Đức Huy như ông cụ non nói: “Đừng tưởng là tôi không thấy, tôi thấy cậu dán sát vào cậu ấy nói gì đó. Cậu không quên bản thân đã phân hóa đó chứ, thân thiện nhắc nhở cậu.”
Là bạn nhiều năm với cậu, hắn thấy mình nên nhắc nhở cậu một chút. Bộ dáng của cậu không giống Omega thật, nhưng chung quy vẫn là Omega được bảo vệ, không thể như trước đây được.
“Nhìn tôi cũng không giống có phải không? Cậu nhạy cảm quá rồi, chỉ là thảo luận một chút về dinh dưỡng của rau củ thôi. Không phải sợ làm mất hứng ăn uống của các cậu sao.”
Nguyễn Lam Ân lời lẽ chính đáng giải thích, không chút nào giống người làm chuyện mờ ám. Cậu chỉ có một bí mật nho nhỏ thôi mà.