Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 57: Dày vò lẫn nhau




Tô Mộ Thu hai tay vây quanh đầu gối mà ngồi, mở to mắt xuất thần nhìn về phía trước.

“Mẹ.” Tiếng trẻ con mềm mại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tô Mộ Thu.

Cô lấy lại tinh thần nhìn hai bé trai trước mặt, ôn nhu cười, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên, tại sao lại dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Mẹ………” Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mắt to như có tầng hơi nước mỏng, bộ dáng đáng thương làm cho người ta thương tiếc.

“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên làm sao vậy? Đến đây với mẹ.” Cô vỗ vỗ mặt giường lớn.

Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên leo lên trên giường, làm nũng tiến sát vào ngực Tô Mộ Thu, “Mẹ.”

“Nói cho mẹ nghe, làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Hai người liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên bất an, Phượng Sở Mạc cắn cắn cánh môi phấn nộn, “Mẹ, bọn con nằm mơ mẹ có em bé nên không cần bọn con nữa.”

Cô bật cười, yêu thương sủng nịnh ôm chặt bọn chúng, “Làm sao có thể? Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên là tâm can bảo bối của mẹ, làm sao mẹ không cần các con được?”

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ cùng hiện lên sự buồn bã, “Từ nay về sau mẹ có tiểu bảo bảo như vậy sẽ không có thời gian để ý tới Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên.”

“Vì sao con lại nói như vậy?”

“Tiểu bảo bảo rất nhỏ a, đến lúc đó mẹ mỗi ngày đều ôm em, chăm sóc em, đâu còn thời gian trông nom Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên?”

“Ha ha……..” Cô cười khẽ, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên nhẫn tâm để cho mẹ một mình chăm sóc cục cưng sao?” Dùng ngón trỏ điểm nhẹ hai chóp mũi nhỏ xinh, “Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên cộng thêm em bé trong bụng, các con đều là bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không bất công a!”

“Mẹ, em bé khi nào sẽ ra ngoài?” Phượng Sở Nhiên mở to mắt hiếu kỳ hỏi.

“Đợi các con được năm tuổi, tiểu bảo bảo sẽ ra ngoài.”

“Lúc trước bọn con cũng đồng thời từ trong bụng mẹ chui ra sao? Vậy lần này có giống như trước cũng có hai tiểu bảo bảo giấu ở bên trong không?” Phượng Sở Mạc hiếu kỳ sờ sờ bụng Tô Mộ Thu.

Cô ôn nhu cười, “Mẹ cũng không biết có phải có tới hai cục cưng không!”

Phượng Sở Nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Tô Mộ Thu, “Cục cưng trong bụng mẹ là con trai hay con gái?”

“Tiểu Nhiên thích em trai hay em gái?”

“Con muốn em gái, em gái lớn lên sẽ giống như mẹ vậy.”

“Đến lúc đó các con phải thương yêu em, biết không?”

“Dạ.” Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên gấp gáp gật đầu.

Cửa phòng khẽ vang lên hai tiếng gõ cửa, nữ giúp việc dẫn theo một người đàn ông tao nhã tuấn lãng đi vào.

“Cậu.” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên hưng phấn lớn tiếng gọi, nhảy xuống giường kích động chạy tới, nhào vào trong ngực người đàn ông.

Mỗi cậu ở một bên má Sở Ngự hôn xuống một cái, hai cậu nhếch môi cười rất đáng yêu, “Cậu, bọn con rất nhớ cậu!”

“Hai đứa có mẹ thì không cần cậu nữa, còn nói ngọt lừa gạt cậu.” Sở Ngự sủng nịnh cọ nhẹ hai sống mũi nhỏ.

“Đâu có?” Hai nhóc chu chu cái miệng nhỏ nhắn, con mắt nháy nháy ra vẻ vô tội, “Tiểu Mạc Tiểu Nhiên thật sự rất nhớ cậu a.”

Sở Ngự bật cười, “Cậu con là ai chứ, chiêu giả đáng yêu này đối với cậu vô dụng, ngoan, các con đi ra ngoài chơi đi, cậu phải làm kiểm tra cho mẹ, sau khi xong sẽ chơi với các con, được không?”

“Dạ.” Phượng Sở Mạc Phượng Sở Nhiên gật đầu, “Mẹ, một chút nữa Tiểu Mạc Tiểu Nhiên sẽ trở lại.” Nói xong hai thân thể nho nhỏ lộp bộp lộp bộp chạy đi.

“Anh Sở.” Tô Mộ Thu đã xuống giường, nhẹ nhàng gọi, cánh môi cười nhạt, trên mặt có một chút áy náy nói, “Để anh mỗi tuần đến một lần, thật làm phiền anh.”

“Việc nhỏ thôi, đừng để ở trong lòng.” Sở Ngự không thèm để ý cười cười. Cho dù không phải vì Tiểu Thu, hai tiểu tử kia cũng sẽ kề dao vào cổ anh buộc anh tới chỗ này.

Hai người ngồi xuống trên ghế sô pha, Sở Ngự ánh mắt dò xét nhìn sắc mặt có vẻ tái nhợt của Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, gần đây có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

Cô lắc đầu, “Khá tốt, ngoại trừ thân thể bủn rủn cùng ngủ nhiều ra thì không có nơi nào không khỏe. Cảm giác thai nghén cũng không rõ ràng như trước kia.”

“Vậy là tốt rồi.” Sở Ngự gật gật đầu, “Đúng rồi, gần đây hai tiểu tử kia có đụng vào em hay không?”

Vấn đề quá thẳng làm Tô Mộ Thu sững sờ, “Không có. Một tháng qua bọn họ chưa có trở về Phượng gia.”

Trong lòng xẹt qua một tia đau đớn.

“Một tháng chưa có trở về? Làm sao có thể? Bọn họ rõ ràng……….” Sở Ngự quái lạ nói nhỏ.

“Anh Sở, anh nói cái gì?”

“Không có gì.” Anh tao nhã cười cười.

A……… Hai người kia, dù cho cường thịnh lạnh lùng cỡ nào thì trước tình cảm cũng trở nên yếu đuối.

“Tiểu Thu, thành thật nói cho anh Sở, em đối với hai tiểu tử kia cảm thấy như thế nào?”

Tô Mộ Thu hơi nhếch môi, trong mắt hiện lên đau đớn, cười khổ, “Đừng hỏi em, em cũng không biết.”

Cô không nghĩ lại dây dưa cái đề tài này nữa, từ lúc gặp lại bọn họ, cô lúc nào cũng suy nghĩ vấn đề này nhưng luôn tìm không ra đáp án.

Hận sao? Từng có, nhưng là hiện tại, cô đã không còn hận nữa. Yêu? Cô yêu sao? Hai người kia nhiều lần làm cho cô trái tim băng giá, hơn nữa chuyện của mẹ làm cho cô không thể tin tưởng vào đàn ông, cho nên không thể đơn giản giao ra trái tim mình. Cô sợ, sợ giao trái tim xong, cô sẽ đánh mất chính mình.

Dám yêu dám hận? Haiz…….. Nếu có thể nói đơn giản như vậy, cô cũng sẽ không thống khổ như vậy.

Sở Ngự nhún nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tình yêu chính là như vậy sao, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc. Rõ ràng ba người yêu nhau vô cùng, lại chậm chạp không ai chịu nhường ai. Tiểu Thu không để ý tính mạng muốn lưu lại đứa con, không phải là bởi vì yêu vô cùng sâu đậm cho nên mới vô ý thức muốn lưu lại kết tinh giữa ba người sao?

Ba người này cứ dày vò nhau như vậy, có lẽ anh phải đến trợ giúp một chút?

Trong mắt Sở Ngự hiện lên một tia sáng.

Sau đó, Sở Ngự làm kiểm tra đơn giản toàn thân cho Tô Mộ Thu.

Tô Mộ Thu tiễn anh đi xong, trên đường trở về phòng thì ngăn lại một nữ giúp việc, “Hai thiếu gia tối qua có trở lại không?”

“Dạ không.”

“Thật không?.” Tô Mộ Thu lạnh lùng quát. Lời nói của Sở Ngự làm cho cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Chưa từng thấy Tô Mộ Thu dữ dằn như vậy, nữ giúp việc bị dọa sợ, âm thanh lúng túng đáp, “Dạ tiểu thư, hai vị thiếu chủ mỗi đêm đều trở về, nhưng thiếu chủ đã dặn không nói trước mặt cô.”

“Vậy sao?” Ánh mắt Tô Mộ Thu dịu đi, “Cám ơn cô.”

Nói xong, cô xoay người tiếp tục đi về phía trước, tại chỗ rẽ quẹo vào một căn phòng.