Nhà của Trình Dã hoàn toàn khác với những gì mà Tùy Duy Tâm tưởng tượng, hắn cứ tưởng đây sẽ là một ngôi nhà có tông màu lạnh hệt như vẻ bề ngoài của anh.
Khi đèn được bật lên, hắn thực sự hơi ngạc nhiên, tất cả đều được thiết kế rất đẹp mắt.
Những chậu xương rồng tràn đầy sức sống được đặt trên bàn và trên kệ, xem ra được người trồng chăm sóc rất tốt, tấm thảm màu xám êm ái, bước đi trên đó rất dễ chịu.
Tùy Duy Tâm thấy cửa ban công không đóng, bên ngoài có để ghế xếp và máy chơi game.
Trên ghế sofa có vài bộ quần áo, bên cạnh là vài cái móc treo đồ, chắc là quần áo phơi khô chưa kịp gấp lại, trông không hề lộn xộn mà rất có hơi thở cuộc sống.
Hay là có bạn gái ở đây? Tùy Duy Tâm thầm nghĩ.
Nhưng hình như không thấy đồ đạc gì của phụ nữ, ngay cả dép đi trong nhà cũng chỉ có một đôi.
Trình Dã lấy cho hắn một đôi dép mới trong tủ giày trước cửa.
"Nếu anh không ngại thì có thể mặc đồ ngủ của tôi." Hai người cao gần bằng nhau, Trình Dã lén lút so sánh thì phát hiện Tùy Duy Tâm cao hơn mình một chút.
Trình Dã lấy từ trong tủ ra hai bộ đồ ngủ có cùng kiểu dáng, chỉ khác màu sắc, trên vải vẫn còn mùi thơm của bột giặt.
"Cảm ơn." Tùy Duy Tâm nhận lấy bộ đồ ngủ.
"Dừng dừng, tôi nghe hai từ này nhiều đến ù tai luôn rồi." Trình Dã cười nói.
Tùy Duy Tâm cũng cười, bình thường hắn rất lạnh lùng, nụ cười này tựa như đã làm tan chảy băng tuyết, thế này là quá đẹp rồi.
"Cái này còn mới." Trình Dã lấy một cái quần lót mới ra đưa cho hắn, hai người đều là đàn ông, gay như Trình Dã còn chưa ngại thì Tùy Duy Tâm có gì phải ngại.
Sau đó anh dẫn Tùy Duy Tâm vào phòng tắm: "Quần áo bỏ vào máy giặt, sau khi giặt xong thì đem đi phơi khô là có thể mặc được" Sau đó anh chỉ các bước sử dụng máy giặt cho hắn.
Tùy Duy Tâm hơi buồn cười, hắn đâu phải trẻ con lên ba, đâu cần phải chỉ bảo từng chút như vậy nhưng hắn vẫn nghiêm túc gật đầu.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sau khi tắm xong, Trình Dã ngồi dựa vào ghế sofa đưa máy sấy tóc ra nói: "Sấy khô tóc đi."
Tùy Duy Tâm lặng lẽ nhận lấy. Tay hai người chạm vào nhau, Trình Dã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tùy Duy Tâm, tay hắn không còn lạnh nữa, Trình Dã thầm nghĩ.
Tùy Duy Tâm ngủ ở phòng cho khách. Trước khi đi ngủ, hắn uống canh nóng do Trình Dã nấu để làm ấm bụng, hắn ngủ khá ngon, một đêm không mộng.
Trình Dã rất giỏi chăm sóc cho người khác, bạn gái anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Tùy Duy Tâm nghĩ.
Ngày hôm sau, Tùy Duy Tâm mở cửa phòng ngủ ra ngoài, cửa phòng Trình Dã vẫn đóng, anh vẫn chưa thức dậy.
Tùy Duy Tâm nhìn đồ dùng được sắp xếp gọn gàng trong bếp, hắn muốn làm bữa sáng để cảm ơn nhưng hắn lại không biết nấu nên đành bỏ cuộc.
Một lúc sau, cửa phòng Trình Dã mở ra, vẻ mặt của anh vẫn còn ngái ngủ, đầu tóc hơi rối: "Đợi ăn sáng rồi hẵng về."
Tùy Duy Tâm không muốn gây thêm phiền phức cho Trình Dã nên hắn nói: "Không làm phiền cậu nữa, tôi đã gọi tài xế lái xe tới rồi, xe đang chờ ở dưới."
Trình Dã mặc đồ ngủ đi dép lê đưa hắn xuống lầu.
Tùy Duy Tâm nhìn vào mắt Trình Dã, nghiêm túc nói: "Sau này nếu cần giúp gì thì cứ tìm tôi."
Mắt của Trình Dã màu hổ phách, hắn nghĩ vậy.
"Được." Lời nói của tổng giám đốc Phong Hành không phải là lời nói suông, nhưng bây giờ vẫn chưa có tác dụng gì với anh.
Anh nhìn xe của Tùy Duy Tâm ra khỏi cổng khu chung cư, lúc anh đang định đi lên lầu thì một chiếc xe đi đến bên cạnh bấm còi, là xe của anh.
Đêm qua anh đã nhờ Tề Cảnh Nam lái xe về giúp, nhà của Tề Cảnh Nam rất gần chỗ tổ chức tiệc. Bình thường Trình Dã luôn giúp cậu ấy dọn dẹp tàn cuộc nên tất nhiên là cậu ấy sẵn lòng đồng ý.
"Yo."
Người đàn ông đẹp trai đeo kính râm bước xuống xe, tóc nhuộm xanh lá cây, ăn mặc bảnh bao, mặc áo len trắng có mũ trùm đầu và quần jean đơn giản, khuôn mặt rất dịu dàng nên nhìn cũng không tệ. Còn có chút ngốc ngốc dễ thương.
Cậu ấy là nhiếp ảnh gia kiêm người mẫu và có mối quan hệ rất tốt với Trình Dã.
Tề Cảnh Nam nhẹ nhàng ném chìa khóa xe sang: "Tiểu Dã, em không nhìn nhầm đấy chứ? Người vừa rồi là Tùy Duy Tâm của Phong Hành đúng không?"
Trình Dã bắt lấy chìa khóa, gật đầu: "Ừm."
Tề Cảnh Nam tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đầy vẻ hóng hớt, ẩn ý hỏi: "Có phải như em nghĩ không?"
Tề Cảnh Nam cũng là gay, cậu ấy là kiểu thụ điển hình trong giới, rất hóng hớt và giỏi tưởng tượng, sở thích lớn nhất của cậu ấy là lo lắng cho đời sống tình cảm của những người bạn tốt, nhưng chuyện tình cảm của bản thân thì lại như một mớ bòng bong.
Trình Dã hỏi ngược lại: "Nếu anh nói không phải như vậy thì liệu cậu có tin không?"
"Không tin." Tề Cảnh Nam kiên định nói.
Trình Dã cũng không thèm giải thích, chỉ đơn giản nói: "Vậy thì chịu rồi."
Ngoại hình của Tùy Duy Tâm quá đúng gu của anh rồi, tinh tế lại đẹp trai. Thẩm mỹ của anh vốn chuộng vẻ ngoài vừa tinh tế vừa sắc sảo như vậy đấy.
Trình Dã đã độc thân khá lâu, hiếm khi anh cảm thấy hứng thú với ai như vậy, nhưng anh sẽ không theo đuổi trai thẳng, anh cũng không đói khát tới mức vơ bừa như vậy.
Dù hơi tiếc một chút, nhưng mà vẫn là quên đi.
"Tóc cậu sao lại thế này?" Trình Dã bị màu tóc của Tề Cảnh Nam làm cho lóa mắt.
"Không phải rất rõ ràng rồi sao, em bị đội mũ xanh* đó."
*Cắm sừng