Hai người trò chuyện một lúc, không biết từ khi nào mà kim đồng hồ đã lặng lẽ chỉ về số 0.
Tề Cảnh Nam gửi lời chúc mừng năm mới tới Trình Dã: Chúc mừng năm mới! Chúc mừng Tiểu Dã đã bước sang tuổi ba mươi!
Trình Dã: Cút đi, ba mươi là tuổi giả, tuổi thật của anh là mười tám.
Cùng lúc đó, Tùy Duy Tâm cũng gửi tới một tin nhắn, nội dung tin nhắn là bốn chữ đơn giản: Chúc mừng năm mới.
Tin nhắn này khiến anh vô cùng kinh ngạc, Trình Dã gửi tin nhắn thoại: "Chúc mừng năm mới."
Nói xong anh tự cười một mình, không hiểu mình đang phát ngốc cái gì nữa. Hắn trả lời lại: Chúc mừng năm mới, đại cát đại lợi.
Sau đó anh đợi một lúc nhưng không có tin nhắn nào gửi đến nữa.
Thế là anh trả lời tin nhắn của những người khác gửi tới, đa số là tin nhắn được gửi trong nhóm, anh rất nghiêm túc mà trả lời lại từng tin nhắn chúc mừng năm mới một.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Trình Dã nằm trên giường nhắm mắt lại, nhưng anh lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Anh hồi hộp bật tắt điện thoại di động, bật tắt TV nhỏ trong phòng ngủ, xem Gala Xuân Vãn đang phát sóng. Lúc chương trình sắp kết thúc, mọi người đều tràn đầy vui sướng nói: Tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới. Có gì mà vui? Thật nhàm chán. Anh không có nhiều nhiệt huyết lắm với cuộc sống, nhưng điều này không ngăn cản anh sống một cuộc sống tốt đẹp.
Đêm giao thừa Trình Dã bị mất ngủ, thật ra hôm nay cũng thích hợp để thức suốt đêm, anh nghĩ.
Tiếp theo làm gì đây? Trình Dã vừa nghĩ vừa nhìn lên trần nhà.
Ngây người à.
Đêm đó Trình Dã đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, trong đầu anh như bị điện giật, những suy nghĩ hỗn loạn cứ chạy qua chạy lại trong tâm trí.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Nghĩ đến những gì Tề Cảnh Nam nói, anh chợt rất khâm phục Tùy Duy Tâm, hắn còn trẻ, sự nghiệp lại thành đạt, tuy sự nghiệp thành công của hắn có sự góp phần của yếu tố gia đình nhưng không thể phủ nhận được rằng hắn rất giỏi, còn có vẻ ngoài đẹp nữa.
Trình Dã chợt nhớ tới lần đầu gặp nhau, anh chỉ là một người qua đường vô danh trong câu chuyện của Tùy Duy Tâm. Trình Dã gần như quên mất ấn tượng mà Tùy Duy Tâm để lại cho anh khi lần đầu gặp hắn: kiêu ngạo.
Làm sao bây giờ? Bỏ qua lời đồn hắn trăng hoa ong bướm trong giới thì anh cảm thấy hai chữ "kiêu ngạo" không liên quan gì đến Tùy Duy Tâm cả.
Nói chung thì hắn là một người...tốt.
Có thích hắn không? Có ý với hắn không?
Thực sự chưa nghĩ đến, vậy thì giờ nghĩ thôi.
Anh lại nghĩ đến hai người phụ nữ mà anh nhìn thấy có mối quan hệ không rõ ràng với Tùy Duy Tâm ngày đó.
Chậc, nhức đầu quá.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh cảm thấy cơ hơi buồn ngủ.
Thôi thì tùy duyên đi, phong cách của anh là không lằng nhằng với những chuyện chưa xảy ra.
Cuối cùng Trình Dã cũng chìm vào giấc ngủ nhờ việc không ngừng thôi miên bản thân.
Năm nay trôi qua thật nhanh, những buổi tiệc tục, đi chụp ảnh, chỉnh sửa ảnh, anh tưởng mình sẽ trải qua kỳ nghỉ Tết vui vẻ ở nhà nhưng những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ vẫn không như ý muốn.
Anh nhận được cuộc gọi video từ nước ngoài của mẹ anh đang ở Lanzarote*. Trong video, cặp vợ chồng già đeo kính râm, Trình Dã gọi đùa họ là "cặp đôi già theo phong cách punk**", cả hai đang nằm trên ghế xếp ở bãi biển và tắm nắng giữa thời tiết hơn 20 độ C.
*Lanzarote là một thành phố nằm ở Quần đảo Canaria, Tây Ban Nha.
**Punk Style được hiểu là một biểu tượng của sự nổi loạn và cái đặc biệt trong cách ăn mặc. Nó thể hiện sự phản kháng với các quy tắc thời trang thường thấy trong thời kỳ đó. Những người theo phong cách này thường ưa thích những trang phục độc đáo, táo bạo, và càng khác biệt càng tốt.
Mẹ anh hào hứng kể về những trải nghiệm ở Lanzarote, công viên núi lửa, món gà nướng núi lửa thơm ngon, rượu vang,.....
Trình Dã kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ trả lời lại.
"Tiểu Dã, gần đây con có bận không?" Bà đột nhiên chuyển chủ đề.
"Không bận, có chuyện gì vậy?" Trình Dã có dự cảm không tốt.
Ba Trình Dã nhìn thấy bộ dáng bối rối của vợ, đành nói: "Đa số nhân viên ở tiệm thú cưng đều về nghỉ lễ rồi, nhân lực không đủ, mấy ngày nay họ rất bận rộn, con có thể đưa Bì Đản về nhà trông hai ngày được không?"
Trình Dã thở dài, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Hai ngày?"
"Hai tuần đi...." Mẹ anh hơi ngập ngừng nói.
"Được." Trình Dã miễn cưỡng đồng ý.
Không phải anh ghét động vật nhỏ, trái lại anh còn khá thích chúng, khi nhìn thấy chó chó của người khác đang đi trên đường, anh rất muốn dừng lại và vuốt ve chúng. Không phải là anh không biết nuôi chó, anh đã từng nuôi một con chó vườn, anh rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc thú cưng đó.
Nhưng sau đó con chó bị bệnh, bỏ ăn uống mấy ngày, càng ngày càng gầy đi, lúc đó bệnh viện thú cưng chưa hoàn thiện như bây giờ, bệnh của chó chưa kịp chữa khỏi thì nó đã mất.
Trình Dã thậm chí còn đi đến vùng núi ngoại ô để chôn cất chó.
Người ta nói trẻ con hay quên, một thời gian sẽ quên, nhưng Trình Dã lại không như vậy. Anh đã bị trầm cảm trong một thời gian dài.
Nhiều năm sau, anh vẫn thường mơ về con chó ấy, khi còn nhỏ anh khóc, sau đó anh không khóc nữa, nhưng mỗi khi nghĩ đến nó anh vẫn cảm thấy buồn.
Kể từ đó, Trình Dã không bao giờ nuôi thú cưng nữa.
Bề ngoài trông anh có vẻ hơi lạnh lùng nhưng thực ra anh là một người rất tình cảm.