Không Cảm Xúc

Chương 2




Đã lâu lắm rồi anh mới ngủ ngon như vậy, khi Trình Dã thức dậy, đầu anh đau như búa bổ. Anh bình tĩnh lại một lúc, mở WeChat ra, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, các nhiếp ảnh gia và ngôi sao tuyến 18 mà anh từng hợp tác trước đây đều đang hỏi về việc Trình Dã nghỉ việc nhằm muốn moi thêm một chút tin tức.

Nếu chỉ là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng thông thường xin nghỉ việc thì đã không thu hút nhiều sự chú ý như vậy. Nhưng lần này anh lại đụng độ với Lê Tiêu, đây là ngôi sao đời đầu của Cẩm Nghệ, một nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí nhờ khuôn mặt thanh tú và kỹ năng diễn xuất tốt trong một số bộ phim truyền hình.

Trình Dã không hiểu mình đã làm gì khiến Lê Tiêu phật lòng, nếu nhân vật lớn của Cẩm Nghệ đã không muốn anh ở lại thì anh không còn cách nào khác ngoài việc thu dọn đồ đạc và rời đi.

Mọi người đều biết điều này.

Nhưng nội tình thì chỉ có một số ít người biết, Trình Dã và Lê Tiêu từng có quan hệ tình cảm, đương nhiên hiện tại họ đã trở thành người yêu cũ.

Có một yêu cầu kết bạn trên WeChat. Hình đại diện là một con mèo. Tin nhắn gửi kèm có nội dung: Cảm ơn người anh em tối qua đã giúp đỡ.

Trình Dã bấm đồng ý kết bạn, ngay lập tức có tin nhắn gửi đến: Chào anh đẹp trai [dễ thương] [dễ thương]

Trình Dã:......

Diêu Giai gửi kèm biểu tượng cảm xúc dễ thương rồi trò chuyện với anh một lúc.

Trình Dã nhìn khung trò chuyện đang gõ chữ hồi lâu, một lúc sau tin nhắn mới được gửi đến: Nếu muốn bắt đầu công việc, có thể liên hệ với người này.

Sau đó, một tấm danh thiếp được gửi tới, là của trưởng phòng Nhân sự Phong Hành.

Trình Dã nói lời cảm ơn rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Tính cách của Diêu Giai không tệ như lời đồn. Trình Dã cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, trong giới giải trí này không phải cứ nhìn bề ngoài là có thể phân biệt được thật giả.

Anh chọn vài người để trả lời tin nhắn, lúc anh đang định tắt màn hình điện thoại thì lại có người gửi tin nhắn đến: "Ngày mốt là bữa tiệc cuối cùng trong năm rồi, Tiểu Dã có đi không?"

Người đàn ông này là một nhân vật lớn trong ngành nhiếp ảnh và là đàn anh học cùng đại học với Trình Dã. Người này từng quay phim cho nhiều phim điện ảnh và truyền hình, có mối quan hệ rộng, quen biết và làm việc với nhiều đạo diễn nổi tiếng, sau này anh ta mở studio riêng chuyên chụp ảnh cho các ngôi sao nổi tiếng.

Những bữa tiệc này là dịp để các nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở thủ đô gặp gỡ, họ sẽ tổ chức định kỳ vài tháng một lần để trao đổi kinh nghiệm và trò chuyện với nhau.



Trình Dã chán nản ở nhà suốt hai ngày, hầu như anh không ra khỏi nhà. Anh kéo rèm, dùng máy chiếu để xem lại vài bộ phim cũ, thức ăn cũng đều được đặt ở ngoài. Nếu không phải ra ngoài làm việc để nuôi sống bản thân thì anh có thể ở lì trong nhà suốt cũng được.

Hành trình săn ảnh đã đưa anh đi khắp Trung Quốc, những ngày tháng lang thang nơi chân trời góc bể dường như bào mòn dần sức trẻ trong anh.

Dù chưa đến ba mươi tuổi nhưng tinh thần của anh có hơi cằn cỗi.

(truyện chỉ được đăng tại w@tt@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)

Khi Trình Dã mở cửa bước vào, trong hộp đêm đã có rất nhiều người, Trình Dã vừa bước vào đã rót vài ly, dù rượu không phải là thứ tốt nhưng lại giúp giải tỏa tâm trạng.

Trò chuyện một lát, chủ đề nhanh chóng dời lên người Trình Dã, mọi người bàn tán về anh.

"Sao lại dính đến Lê Tiêu? Cậu ta nổi tiếng là người nóng nảy mà."

"Tiểu Dã cũng rất cứng rắn."

"Người trẻ tuổi mà, thích gì làm nấy."

Trên mặt Trình Dã không có biểu cảm gì, anh chỉ trả lời vài câu không liên quan rồi chuyển sang chủ đề khác.

Mọi người trong giới nhiếp ảnh đều biết Trình Dã đã từng đoạt giải một cuộc thi nhiếp ảnh danh tiếng từ lúc còn học đại học, anh cũng bắt đầu nổi tiếng từ khi đó.

Trình Dã học chuyên ngành nhiếp ảnh ở trường đại học, phong cách chụp ảnh của anh rất độc đáo, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đâu là tác phẩm của anh. Trước khi tốt nghiệp, anh đã ký hợp đồng làm nhiếp ảnh gia riêng cho một công ty thời trang nổi tiếng.

Anh làm việc ở công ty thời trang một thời gian, ngày nào cũng ở studio hoặc làm việc trước ánh đèn sân khấu, công việc khá căng thẳng, chụp xong còn phải thức khuya để chỉnh sửa ảnh. Dần dần anh thấy mệt mỏi và nhàm chán nên đã nghỉ việc và bắt đầu làm freelancer*, nghe thì có vẻ ngầu nhưng thu nhập không ổn định hơn nữa áp lực cũng rất lớn, bao nhiêu cay đắng chỉ có thể tự mình nếm trải.

*Freelancer là những người làm việc độc lập và tự do về thời gian, cũng như địa điểm làm việc. Họ có thể làm việc ở bất cứ nơi đâu và bất kỳ lúc nào mà không chịu quá nhiều sự quản thúc từ người quản lý, người thuê,.... Ngôn Tình Sủng

Anh đi du lịch khắp đất nước để chụp ảnh, anh viết tản văn về nhật ký du lịch. Những ngày đầu khi anh đăng ảnh tự sướng lên mạng xã hội đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ nhờ vẻ ngoài của mình. Một anh chàng đẹp trai đứng giữa sa mạc hoang vắng hay đồng cỏ rộng lớn trông vừa ngầu vừa tinh nghịch. Dù được mời chào bởi nhiều công ty quảng cáo nhưng anh không muốn đi theo con đường đó. Sau này, các bài đăng trên weibo của anh chủ yếu là ảnh phong cảnh và chân dung, hiếm khi anh đăng ảnh của bản thân lên.

"Tiểu Dã đã quyết định tiếp theo sẽ làm gì chưa?"

"Anh thấy nếu tự mở studio là ổn nhất, không cần phải suốt ngày nhìn sắc mặt của người khác."



Trình Dã nói: "Em vẫn chưa có kế hoạch gì cả, cứ từ từ thôi."

Bây giờ anh muốn nghỉ ngơi vài hôm đã. Sau hành trình ngao du săn ảnh, anh đến đầu quân cho Cẩm Nghệ, chuyên chụp hình cho một số người nổi tiếng, lúc đó Lê Tiêu chưa ký hợp đồng với công ty.

Sau đó, Cầm Nghệ liên tục ký hợp đồng với một số người nổi tiếng trên mạng, công ty yêu cầu anh chụp hình cho họ, hầu hết những người nổi tiếng qua mạng này không có gì đặc biệt cả, cảm giác với ống kính và khả năng biểu đạt đều hạn hẹp.

Dù kiếm được rất nhiều tiền trong thùng nhuộm* lớn này nhưng anh không muốn nhìn niềm đam mê của mình bị xóa nhòa dần trong hư vinh.

*thùng nhuộm ý chỉ nơi có thể thay đổi con người

Anh muốn sống và mơ ước.

Trình Dã đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi không khí ngột ngạt trong hộp đêm, anh vừa bước vào nhà vệ sinh liền gặp phải một người đàn ông dựa vào tường lười biếng nói chuyện điện thoại, người đàn ông thờ ơ nói: "Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, mà nếu có thì cũng sẽ bàn bạc lại được."

Là Tùy Duy Tâm.

Dưới ánh đèn, hắn rũ mắt, lông mi tạo thành bóng mờ mờ in lên mặt. Sau đó, giọng điệu của hắn chợt thay đổi, khác hẳn với lúc nãy, giọng nói hắn trở nên dịu dàng hơn, như đang dỗ dành ai đó: "Tuần sau sẽ về, nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Cho dù người ở đầu dây bên kia không phải là người yêu nhỏ thì chắc hẳn cũng là người mà hắn ta vô cùng trân trọng.

Tùy Duy Tâm ngẩng đầu nhìn thấy Trình Dã, ánh mắt hai người chạm nhau. Dù đã từng gặp hắn một lần nhưng khi gặp lại, Trình Dã vẫn cảm thấy kinh ngạc trước khuôn mặt xuất sắc này.

Khi nhìn thấy Trình Dã, Tuỳ Duy Tâm có hơi sửng sờ, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ cau mày định đi ra ngoài thì Trịnh Dã đã tránh sang một bên để nhường đường trước.

Lúc Tùy Duy Tâm đi ngang qua, anh ngửi thấy một mùi nước hoa cao cấp nhẹ nhàng, là Silver Mountain Spring*, anh biết thương hiệu của dòng nước hoa này, mùi hương vừa lạnh lùng vừa cấm dục, rất dễ gây nghiện.

*Silver Mountain Spring là sản phẩm của thương hiệu nước hoa Creed - nhà hương đến từ Pháp, có lịch sử làm việc với mùi hương đã hơn 260 năm, từng phục vụ cho hoàng gia. Giá niêm yết của Silver Mountain Spring (100ml) trên website chính thức của Creed hiện tại là $470 ~ 11tr6 VNĐ

Anh nhìn Tùy Duy Tâm bước vào căn phòng cách đó không xa, hắn mặc bộ vest chỉnh tề, bờ vai rộng, đôi chân dài, tràn đầy khí chất tổng tài.

Chậc, rất thú vị, còn ra dáng hơn cả diễn viên xuất sắc nhất, Trình Dã thầm nghĩ.