Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Bình Thường

Chương 71




Tiễn Lâm Cẩm Vân đi xong, Tưởng Lan quay lại chiếc lều tôn. 

Giờ vẫn chưa muộn lắm, nàng nhớ tới đống công việc chưa xong, liền lấy từ hộp giấy cuối giường ra hai xấp tiền vàng mã. 

Nhưng vừa ngồi xuống, nhìn thấy những xấp giấy vàng óng ánh, lời của Lâm Cẩm Vân bỗng vang lên trong đầu: 

“Chị đừng gấp những thứ này nữa.” 

“Cả cái hộp đó cũng đừng làm nữa.” 

Thực ra, đâu phải nàng không biết hít phải bụi giấy này có hại thế nào, chỉ là tự cảm thấy mình không có quyền được kén chọn mà thôi. 

Nhưng giờ phút này, nàng lại chẳng thể gấp thêm một tờ nào nữa. Dường như, nếu làm thế thì sẽ phụ lòng sự quan tâm của người kia. 

Nàng bực bội cất lại hai xấp giấy vào hộp. Không còn tâm trí làm việc, nàng rót một chậu nước nóng rửa ráy qua loa, sau đó cởi đồ nằm xuống chiếc giường ghép từ cửa gỗ, lần đầu tiên phá lệ ngủ sớm trước 10 giờ. 

Nàng ôm chăn, hít sâu mùi hương thoang thoảng còn sót lại trên đó, từ từ nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ. 

Nhưng vừa nhắm mắt, gương mặt của Lâm Cẩm Vân lại hiện lên trong đầu, bao nỗi kinh ngạc và lo lắng bị kìm nén cả ngày bỗng chốc trào dâng như sóng dữ. 

Em ấy bất ngờ xuất hiện trước mặt mình như vậy, làm sao có thể không lo lắng, không bàng hoàng cho được? 

Mặc dù em ấy nói chỉ mới tìm kiếm hai ngày thôi, nhưng đôi giày thì bẩn đến mức không thể tả, rõ ràng không giống chỉ lang thang hai ngày. Người thì gầy rộc đi, quầng mắt đậm xanh, sắc mặt tái nhợt như vừa mới khỏi ốm, cả người toát lên vẻ mệt mỏi ốm yếu. 

Còn nữa, em ấy cứ thế chạy đến Thâm Quyến, liệu người nhà có biết không? Nhà em ấy chắc chắn không cho phép, vậy chẳng phải là em ấy lén ra đi? Còn công việc ở trường thì sao? Bây giờ là cuối kỳ, trước đây thời gian này em ấy bận rộn đến mức không có lúc nào nghỉ. Giờ xin nghỉ ra ngoài, liệu lãnh đạo có phật ý không? Nhỡ ảnh hưởng đến ấn tượng của lãnh đạo thì làm thế nào? 

Tưởng Lan càng nghĩ càng lo, cứ trằn trọc trên chiếc giường cứng còng, không sao ngủ được. 

Bỗng nhiên, một tràng tiếng gõ vang lên, cánh cửa kéo bằng sắt bị đập kêu keng keng. 

Tưởng Lan vội khoác áo ngoài, xuống giường đi ra cửa, hướng ra ngoài gọi: 

“Ai đó?” 

“Là em.” 

Vừa nghe thấy giọng này, nàng lập tức bật đèn, nhanh chóng tháo xích cửa rồi kéo mạnh sang bên. 

Nàng thấy Lâm Cẩm Vân đang đứng ngoài cửa, thở hổn hển nhìn mình. 

“Sao em lại quay lại? Có phải quên gì rồi không?” 

“Ừm.” 

“Quên gì?” 

“Quên mang theo chị.” 

“Cái gì cơ?” 

Lâm Cẩm Vân bước vào trong lều, nắm lấy tay nàng: 

“Mau thu dọn đồ, đến ngủ chỗ em. Nhớ mang theo chứng minh thư nhé.” 

“Giờ này đâu còn xe đi Bảo An nữa, đúng là vớ vẩn!” 

“Ai bảo là đi Bảo An?” 

“Không phải em ở Bảo An à?” 

“Không thể ở gần đây sao?” Lâm Cẩm Vân thấy nàng vẫn ngơ ngác, liền cười giải thích: “Vừa nãy em mới đặt một phòng đôi ở khách sạn gần đây. Đi thôi, ngủ chỗ em.” 

“Em...” 

Tưởng Lan lập tức tức giận. Bao lo lắng, bất an vừa tích tụ nay bộc phát, khiến giọng nàng lạnh băng, nghiêm khắc trách: 

“Vớ va vớ vẩn! Bên ngoài công trường tối tăm thế này, em chạy qua chạy lại làm gì? Nhỡ ngã, va đập hay gặp người xấu thì sao? Sao cứ mãi hành động bốc đồng như vậy?!” 

Lời này vừa dồn dập vừa nghiêm nghị, cứng cỏi nghiêm khắc, khiến Lâm Cẩm Vân sững sờ đứng tại cửa, mặt mày ủ dột, không biết làm sao.

Một cơn gió lạnh thổi vào trong lán, những luồng gió như có mắt, cứ nhắm vào cổ áo mà chui vào. Lâm Cẩm Vân rùng mình, không rõ là vì sợ hay vì lạnh, đến giọng nói cũng run rẩy: “Em không muốn… chị ngủ ở đây, nơi này lạnh quá. Hơn nữa, phòng đơn và phòng đôi cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu tiền…”

Nói xong, cô không dám nhìn Tưởng Lan, chỉ quay mặt đi, chăm chú nhìn vào góc chiếc giường nhỏ trong lều.

Tưởng Lan nhìn khuôn mặt nghiêng với đôi má ửng đỏ vì lạnh, đoán rằng cô chắc chắn đã chạy vội đến đây.

Trong lòng Tưởng Lan bỗng dâng lên một cảm giác xót xa. Cơn giận vừa qua tan biến, tình cảm dịu dàng dần trỗi dậy, kéo theo sự tự trách vì đã mất bình tĩnh ban nãy. Nàng nắm lấy tay Lâm Cẩm Vân, dịu dàng nói: “Thực ra, nơi này không lạnh như em nghĩ đâu. Đi trả phòng đi.”

“Trả thì cũng được thôi, nhưng giờ chẳng còn xe về Bảo An nữa, mà ngồi taxi cũng tốn không ít tiền. Chị lại không cho em ngủ ở đây…”

Tưởng Lan thở dài một hơi, đưa tay vuốt lại những lọn tóc mái bị gió thổi rối của Lâm Cẩm Vân, hỏi: “Vội vàng chạy đến đây làm gì?”

“Chị nói sáng mai phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, em chỉ nghĩ nên đến nhanh một chút, đón chị về ngủ để chị có thể nghỉ thêm một lát.”

“Xin lỗi, vừa rồi chị đã mắng em.”

Nghe vậy, khuôn mặt tủi thân của Lâm Cẩm Vân dần giãn ra, nở một nụ cười nhạt, nhìn Tưởng Lan: “Không sao, em đã đoán trước là sẽ bị mắng mà.”

Tưởng Lan bật cười thành tiếng, nhéo nhẹ mũi cô: “Đã biết sẽ bị mắng mà vẫn cố lao đầu vào à?”

“Vậy chị có đi với em không? Nếu không đi, em mất tiền vô ích, mà trận mắng này cũng chẳng đáng…”

Tưởng Lan nhìn vẻ mặt ngây thơ, vô tội của cô, trong lòng không thể nào nỡ nghiêm khắc hơn. Nàng kéo tay Lâm Cẩm Vân, nói: “Vậy em đợi chị một chút, chị thu dọn đồ đạc đã.”

“Vâng, được. Đúng rồi, chị nhớ mang theo một bộ quần áo để thay nhé, đến đó có thể tắm rửa.”

Nghe vậy, Tưởng Lan khựng lại.

Nàng quay sang nhìn Lâm Cẩm Vân, thấy cô vẫn đang đứng đó với ánh mắt mong chờ, gương mặt ngập tràn niềm vui, giống như một đứa trẻ vừa đạt được điều mình muốn.

Thôi vậy.

Tưởng Lan không thể nhẫn tâm hơn, khẽ mỉm cười với cô, rồi quay lại thu dọn quần áo.

*

Nhà nghỉ mà Lâm Cẩm Vân đặt nằm gần trạm xe buýt ngoài công trường, thực ra chỉ cách một trạm, nhưng hai người lại đi mất gần bốn mươi phút mới tới nơi.

Sau khi nhận phòng, Lâm Cẩm Vân xuống lầu gọi điện báo bình an cho Hứa Tiểu Phong.

Hứa Tiểu Phong biết được cô đã tìm thấy Tưởng Lan, tuy trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng vẫn chân thành chúc mừng, còn trêu rằng lần này phải giữ chặt người ta lại. Lâm Cẩm Vân tất nhiên cảm ơn rối rít.

Gác máy, cô lại gọi về nhà. Linh cảm mách bảo rằng Lâm Vĩ Kiện chắc chắn cũng sẽ vui mừng trước tin tức này.

Quả nhiên, sau khi nghe tin, giọng điệu của Lâm Vĩ Kiện nhẹ nhõm hẳn, còn dặn cô mau chóng đưa người trở về. Lâm Cẩm Vân cũng hỏi han tình hình trong nhà, Lâm Vĩ Kiện bảo rằng mọi thứ vẫn bình thường, mẹ cô đã tin lời anh rằng cô ở lại trường trực ca cuối kỳ, nên không hỏi gì thêm.

*

Do không may, lúc đặt phòng chỉ còn phòng đôi, vì thế, bố trí hai giường khiến Lâm Cẩm Vân cảm thấy thất vọng, thậm chí có chút tiếc nuối.

Cảm giác tiếc nuối này giống như một cái gai, một ngọn lửa, nếu không xử lý kịp thời, nó sẽ càng lúc càng nhói sâu, càng lúc càng bừng cháy dữ dội, khiến lòng ngứa ngáy và bứt rứt không yên.

Nhưng Lâm Cẩm Vân không chịu thua. Cô quyết định tin vào bản thân lần này.

Vậy nên, ngay từ khi bước vào phòng, cô đã tự nhắc nhở mình: Phải kiềm chế, đừng bốc đồng, đừng để lộ rằng mình có mục đích gì khi đưa chị ấy đến đây. Dục vọng giống như chiếc lò xo, càng nhấn xuống, nó càng mạnh lên…

Tuy nhiên, những lời tự dặn dò ấy chỉ trụ được một lúc, vì ngay khi Tưởng Lan bước ra khỏi phòng tắm, chúng lập tức tan rã.

Tưởng Lan với dáng người thon thả yêu kiều, đang khoác lên mình chiếc áo choàng tắm trắng rộng thùng thình. Sự không vừa vặn giữa kích cỡ áo và dáng người lại làm nàng trông thật đáng yêu, như một đứa trẻ nghịch ngợm mặc đồ người lớn. 

Điều chết người hơn là chiếc áo choàng tắm rộng rãi ấy cứ lỏng lẻo, mỗi lần nàng cúi người, giơ tay hay nghiêng người đều vô tình để lộ cảnh xuân. Những đường nét mờ ảo như sương, gợi cảm mà không phô trương, càng làm người ta không thể rời mắt. 

Không khí xung quanh thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ của dầu gội và xà phòng, quyện lẫn hơi nước ấm áp, như một loại mê hương làm say đắm lòng người. 

Lâm Cẩm Vân lập tức mất hết tự tin. Cô tự vụng về biện minh cho mình: “Hoạt động một chút cũng giúp dễ ngủ hơn mà.” 

Thế rồi, xúc động, khát khao và ham muốn chiếm hữu, những cảm xúc mà cô đã để nó phủ bụi suốt nhiều năm, giờ đây bừng tỉnh.

Tất cả kéo cô đến gần hơn với người trước mặt, theo bản năng, cô không kiềm chế được mà ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm chặt lấy Tưởng Lan, khẽ ghé sát vào cổ để hít hà mùi hương dịu dàng ấy. 

Nhưng ngửi ngửi có tính là hoạt động không nhỉ? 

Đương nhiên không tính. Và ngay lập tức, Lâm Cẩm Vân có ý định tiến thêm một bước, ngẩng đầu lên, muốn tìm đôi môi của ái nhân. 

Nào ngờ, hành động ấy bị ngăn lại. Tưởng Lan đưa tay đẩy khuôn mặt cô ra, nghiêm túc nói: 

“Đừng làm loạn, để chị lau khô tóc đã. Em cũng nhanh đi tắm đi.” 

Phải rồi, vẫn chưa tắm mà. Gấp gáp gì chứ? 

Lâm Cẩm Vân hơi xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày nói: 

“Được thôi, vậy hôn một cái rồi đi.” 

Nói xong, cô lại rướn người tới gần. 

Tưởng Lan nhíu mày, lại đẩy nhẹ cô ra: 

“Đừng làm loạn, em mau đi tắm đi.” 

Thấy Tưởng Lan nghiêm túc, Lâm Cẩm Vân không dám làm tới. Cô cười trừ, nói: 

“Vậy em đi tắm, nhưng lát nữa không chỉ hôn đâu, còn đòi thêm cái khác đấy.” 

Nghe vậy, mặt Tưởng Lan bỗng đỏ ửng. Nàng nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục lau khô tóc, cố tình làm ngơ trước lời trêu đùa của cô. 

Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Lâm Cẩm Vân không nhịn được cười, cởi áo khoác và áo len ra, cầm lấy áo choàng tắm bước nhanh vào phòng tắm. 

Cô vừa đi khỏi, Tưởng Lan liền cầm lấy chiếc áo len đỏ vừa cởi, cẩn thận quan sát. 

Đúng là chiếc áo năm xưa nàng đã đan cho Lâm Cẩm Vân. Không ngờ cô vẫn luôn mặc nó. 

Tưởng Lan khẽ chạm tay lên từng đường đan, vuốt ve từng nếp gấp, cẩn thận nhặt những sợi lông tơ nhỏ bị xù ra, chăm chút như đang nâng niu một bảo vật quý giá. 

Gương mặt nàng vô thức ánh lên nụ cười dịu dàng mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra. 

Thật muốn đan cho em ấy thêm một chiếc nữa, nhưng tiếc là giờ đây không thể rồi.

Sau khi tắm xong, Lâm Cẩm Vân bước ra khỏi phòng tắm, nhưng lại thấy Tưởng Lan đã nằm trong chăn, nhắm mắt nhẹ nhàng thở, có vẻ như đã ngủ.

Cô đi đến bên giường, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Tưởng Lan, sau đó ghé sát tai nàng khẽ thì thầm: "Chị bgủ rồi à?"

Người trên giường không có phản ứng gì, vẫn nằm im.

Chắc là đã ngủ thật rồi?

Lâm Cẩm Vân nghi ngờ nhìn vào đôi mắt khép chặt của Tưởng Lan, nhưng không thấy có dấu hiệu gì bất thường.

Cô vẫn bán tín bán nghi, quyết định thử lần nữa.

Vì vậy, cô lại gần tai Tưởng Lan, môi gần chạm vào tai nàng, nhẹ nhàng thì thầm: "Lan, em nhớ chị lắm."

Câu nói đầy yêu thương, chứa đựng nỗi nhớ suốt ba năm qua, được cô nói ra bằng giọng dịu dàng và mơ hồ, ngay cả cô cũng cảm thấy bồi hồi, tim đập nhanh.

Cô đỏ mặt ngước lên nhìn phản ứng của Tưởng Lan.

Chỉ thấy Tưởng Lan vẫn nhắm mắt, sắc mặt không thay đổi. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, vành tai nàng lại đỏ bừng như bị bỏng.

Lâm Cẩm Vân nở một nụ cười hiểu ý, nhưng quyết định không nói ra, tiếp tục trêu đùa nàng.

Cô bước ra khỏi giường, cầm máy sấy tóc trên đầu giường bắt đầu sấy tóc. Vì biết Tưởng Lan đang giả vờ ngủ nên cô không hề để ý, mở máy sấy lên mức mạnh nhất, ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng ồn ào của máy móc.

Lâm Cẩm Vân ngồi yên trên giường, thổi tóc, mắt đong đầy ý cười nhìn vào Tưởng Lan đang nằm trên giường.

Nhưng người kia vẫn không động đậy, giống như đã ngủ say.

Lâm Cẩm Vân không vội vàng, sau khi thổi xong tóc, lại đi đến bên giường của Tưởng Lan, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay vuốt vào vành tai nàng, cười nói: "Ồ, ồn thế mà chị vẫn ngủ được à?"

Tưởng Lan vẫn không có phản ứng gì.

Lâm Cẩm Vân nghĩ một lát rồi đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng mút vào vành tai của Tưởng Lan.

Tưởng Lan giật mình, ngay lập tức nhận ra đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt đang nhẹ nhàng lướt theo đường viền vành tai nàng, liếm nhẹ. Cả người nàng chợt run lên, cảm giác tê dại lan tỏa, một tiếng rên rỉ bất giác thoát ra từ cổ họng.

Tưởng Lan thấy không thể giả vờ nữa, liền quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Lâm Cẩm Vân: "Làm gì vậy, sao không đi ngủ?"

Lâm Cẩm Vân cười: "Không phải chị cũng chưa ngủ sao?"

Bị cô phát hiện, Tưởng Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội quay mặt vào tường, cáu kỉnh nói: "Giờ chị muốn ngủ."

"Ồ."

"Em đi về giường đi, cẩn thận bị cảm."

"Em không buồn ngủ."

"Chị buồn ngủ."

"Sao em không thấy vậy?" Lâm Cẩm Vân cúi đầu ngửi tóc Tưởng Lan, "Sao chị lại thơm thế này, thơm thế làm sao ngủ được."

Lâm Cẩm Vân nói xong, liền ôm lấy Tưởng Lan từ phía sau, dính chặt vào người nàng, môi chạm vào cổ nàng hôn nhẹ: "Quay lại đi, để em nhìn chị."

"Buồn ngủ rồi, đi ngủ đi, đừng quậy nữa."

"Em nhớ chị."

"Nghe lời đi, đi ngủ."

"Em nhớ chị."

"Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm."

"Em có thể giúp chị."

"Nhưng cũng phải dậy sớm, ngủ sớm mới dậy sớm được."

"Ồ."

Lâm Cẩm Vân thất vọng buông tay ra, nhưng không cam lòng ra đi, liền lấy giọng thương lượng nói: "Vậy hôn em một cái đi?"

"......"

"Hôn một cái em sẽ đi ngủ."

"Em nói phải giữ lời đấy."

"Vâng, tất nhiên rồi."

Tưởng Lan mới từ từ quay lại, nhanh chóng hôn vào má Lâm Cẩm Vân một cái, chưa kịp để cô đáp lại đã quay lại nằm đối diện với tường.

"Ơ?"

Lâm Cẩm Vân không ngờ nàng lại quay đi nhanh như vậy, liền ngây người.

"Đừng có 'ơ' nữa, đi ngủ đi."

"Ơ."

Lâm Cẩm Vân chống người dậy, hôn nhẹ lên tóc Tưởng Lan, thì thầm: "Hôn em một cái thì khó thế sao?"

Nghe vậy, Tưởng Lan vô thức nắm chặt một góc gối, kiềm chế cảm giác muốn quay người lại, thu mình vào trong chăn.

Lâm Cẩm Vân lại tưởng nàng lạnh, liền vội vã sửa lại chăn cho nàng rồi lặng lẽ xuống giường.

===

Tóm tắt chương:

Tiễn Cẩm Vân đi rồi, Tưởng Lan trở về lều tôn.

Cũng chưa muộn lắm nên Tưởng Lan tính lấy giấy vàng ra gấp tiếp.

Nhưng nhớ lại lời cảnh báo của Cẩm Vân văng vẳng bên tai, nàng sợ cô phụ sự lo lắng của người nọ, bực bội cất đống giấy về chỗ cũ.

Nàng tắm rửa sạch sẽ lên giường ôm chăn, tham luyến hít thật sâu hơi thở còn vương vấn của người nọ, chậm rãi nhắm mắt lại thử đưa mình vào giấc ngủ.

Nhưng mới vừa nhắm mắt, khuôn mặt Cẩm Vân liền hiện lên trong đầu nàng, khiếp sợ cùng lo lắng cố kìm nén cả ngày nay nháy mắt tràn ra mãnh liệt.

Em ấy nói là chỉ mới tìm kiếm 2 ngày nay thôi, nhưng nhìn em phờ phạc mệt mỏi, sắc mặt em tái nhợt xanh xao, suy yếu như bệnh lâu ngày mới dậy.

Còn gia đình em thì sao, họ có biết em đến Thâm Quyến không? Hay là em lừa dối họ? Còn công việc, còn trường học thì thế nào? Xin nghỉ liệu lãnh đạo có khiển trách em không?

Tưởng Lan càng nghĩ càng bất an, lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được.

Lúc này đã gần 10 giờ tối, đột nhiên một loạt tiếng gõ vang lên, vách tôn bị gõ tới rung rinh lay động.

"Ai vậy?"

"Là em!?"

Tưởng An nghe thấy vội tháo xích sắt, đẩy cửa qua một bên.

Nàng nhìn thấy Cẩm Vân đang đứng ngoài cửa, thở hổn hển mà nhìn mình.

“Sao mới đó mà em quay lại rồi? Em để quên gì hả?”

“Vâng.”

“Quên cái gì?”

“Em quên chị.”

“Hả?”

Ra là vừa rồi Cẩm Vân đã dừng ở trạm gần đó nhất, thuê một phòng khách sạn cho 2 người.

Lần này cô về là muốn dẫn nàng đi khách sạn.

Trời đã tối thế này, cứ dây dưa mãi cũng chẳng đến đâu.

Sau một hồi khiển trách "cô em họ" bốc đồng, Tưởng Lan đành thỏa hiệp, bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc.

Nàng xoay người nhìn mắt Lâm Cẩm Vân, thấy ánh mắt cô chờ mong đứng ở một bên, trên mặt còn tràn ngập ý cười, cực kỳ giống một đứa trẻ phải vất vả lắm mới được như mong muốn.

Thôi thì mình chiều em ấy một chút vậy.

Cuối cùng Tưởng Lan cũng không đành lòng, hơi mỉm cười nhìn lại Lâm Cẩm Vân, rồi lại xoay đi sửa soạn áo quần.

Hai người nhận phòng khách sạn, Lâm Cẩm Vân gọi điện cho Hứa Tiểu Phong báo bình an.

Tuy trong lòng Tiểu Phong còn một chút mất mát, nhưng vẫn rất thành khẩn mà nói câu “Chúc mừng”.

Cô lại gọi báo cho Lâm Vĩ Kiện.

Vĩ Kiện cũng mừng thay cho em gái, bảo cô mau mau đón Tưởng Lan về, cô hỏi sang chuyện nhà thì hay mẹ vẫn tin là cô đang trực ban.

Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Cẩm Vân vui rạo rực trở về phòng.