Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Bình Thường

Chương 64




(Để mn phải chờ lâu rồi 💕)

Cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài giật mình trước sự mở cửa đột ngột choáng váng.

Nụ cười trên mặt Lâm Cẩm Vân cứng đờ trong giây lát, cô nhìn chằm chằm vào vị khách này, lẩm bẩm: "Em là... Mộng Lôi?"

"Cô giáo Lâm!" Lâm Mộng Lôi tỉnh táo lại, vẻ mặt vui mừng, nắm lấy tay cô hỏi: "Cô vẫn ổn chứ ạ? Sao cô lại cắt tóc ngắn đeo kính rồi? Suýt chút nữa là em không nhận ra cô. Cô ơi, cô vẫn khỏe chứ? Trông cô sụt cân nhiều quá!"

"Cô ổn. Còn em đã cao hơn rồi, bây giờ đã là một đại cô nương. Em đang học lớp 11 phải không?"

"Dạ vâng, lớp 11 rồi ạ, cô giáo Lâm, sau khi tốt nghiệp em có quay lại trường tìm cô nhưng không thấy cô đâu, cô cũng không ở phòng giảng dạy, mà cũng không ai nói cho em biết là cô đã chuyển đi đâu."

Hóa ra tất cả giáo viên dạy lớp 9 ở trường Nhất Trung đều là giáo viên có thâm niên, Lâm Cẩm Vân không đủ kinh nghiệm giảng dạy nên không được dạy lớp 9. Không ngờ sau khi dạy được một học kỳ lại xảy ra tin đồn tai họa kia.

Sau đó, Lâm Mộng Lôi tốt nghiệp cấp hai, Lâm Cẩm Vân cách đây không lâu đã bị trường học phạt đến thư viện. Với những tin đồn như vậy, mọi người đều xa lánh cô như rắn rết, đương nhiên không ai muốn nhắc đến cô với học sinh, cô trò vì vậy mà lỡ cơ hội gặp mặt.

Không ai ngờ một lần bỏ lỡ, gặp lại nhau đã là hai năm sau.

"Cô vẫn ở Nhất Trung, chẳng qua không còn dạy học nữa."

"Đừng đứng ở cửa nữa." Đinh Tuyết bỗng nhiên chen vào, liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, nói với Lâm Mộng Lôi: "Nào, Mộng Lôi, vào trong ngồi đi."

Đinh Tuyết kéo Lâm Mộng Lôi ngồi lên ghế, đi tới đóng cửa lại, đồng thời gọi Lâm Cẩm Vân đang có chút thất vọng quay lại giường ngồi xuống, nói đùa: "Gặp lại học trò thấy vui không?"

Lâm Cẩm Vân nhàn nhạt nói "Vui", nhưng trong lòng có chút tức giận, cô cảm thấy Đinh Tuyết rõ ràng đang giễu cợt mình, nhưng vì có học sinh ở đây nên khó thể tức giận.

Đinh Tuyết thấy cô trúng cú lừa, trong lòng rất đắc ý, liền nói với Lâm Mộng Lôi: "Mộng Lôi, em thay cô tiếp đón cô giáo Lâm nhé. Hai người trò chuyện đi, cô ra ngoài ăn sáng đã."

"Vâng."

Đinh Tuyết lại cười cười với Lâm Cẩm Vân, lời nói ẩn ý: "Chị tâm sự với học trò nhiều chút đi."

Lâm Cẩm Vân cũng không để ý, sau khi Đinh Tuyết rời đi, cô cùng Lâm Mộng Lôi trò chuyện về tình hình học tập hai năm qua của em ấy.

Tình cảm cô trò đậm sâu, hai ba năm không gặp nên đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói.

Hai người nhắc về những giáo viên và học sinh cũ của trường Nhất Trung. Đang nói chuyện, Lâm Mộng Lôi sực nhớ tới điều gì, đột nhiên hỏi: "À cô, bây giờ cô giáo Tưởng thế nào rồi ạ?"

Lâm Cẩm Vân nghe vậy liền hỏi: "Cô giáo Tưởng nào?"

"Là cô giáo Tưởng cùng cô đến nhà em ấy ạ."

Lâm Cẩm Vân bối rối hỏi: "Lần đó em không ở nhà, sao em lại biết về cô ấy?"

"Cô không biết sao ạ? Năm ngoái cô giáo Tưởng lại đến nhà em. Tiếc là lúc đó em đang làm ruộng, lúc em về thì cô ấy đã đi rồi. Cô ấy đến hai lần nhưng em chưa được gặp lần nào. Thật là đáng tiếc. Đúng rồi, cô giáo Lâm, cô Tưởng dạy lớp mấy ạ? Sao em chưa gặp bao giờ..."

"Năm ngoái cô ấy đã tới nhà em sao?"

"Dạ, là mùa hè năm ngoái."

"Cô ấy tới nhà em làm gì?"

"Ba mẹ em nói cô ấy đặc biệt đến thăm nhà em, còn tặng em gái Mộng Miêu một chiếc cặp sách."

Lâm Cẩm Vân rất kích động, kéo Lâm Mộng Lôi lại gần hỏi: "Cô ấy có nói gì với nhà em không?"

"Do lúc đó em không có ở nhà... Nên không biết ạ." Lâm Mộng Lôi thấy cô đột nhiên căng thẳng, cũng căng thẳng theo, hỏi: "Cô giáo Lâm, cô Tưởng xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không, không có gì."

Lúc này Lâm Cẩm Vân tâm thần hỗn loạn, mất đi lý trí, chỉ nghĩ đến một điều: Nhất định phải đi tìm Lâm gia hỏi thăm!

Cô không muốn đợi chờ thêm nữa nên viện cớ bận việc tạm biệt Lâm Mộng Lôi.

Lúc đi ra, vừa lúc gặp Đinh Tuyết đang đi về, Lâm Cẩm Vân kéo nàng lại hỏi: "Cô biết chuyện này lâu chưa?"

Không ngờ, Đinh Tuyết lại tiếc nuối nói: "Quả nhiên vẫn sẽ nhắc tới chị ta, em còn tưởng sẽ không nhắc tới chứ."

"Cô biết mà sao không nói với tôi?!"

Đinh Tuyết nghe xong, cũng không chịu thua kém mà nói: "Chị có nhờ em hỏi thăm giúp đâu, em còn cả đống việc phải lo, làm gì có thời gian báo cho chị mấy chuyện đó? Với lại, bây giờ chị cũng đã biết rồi đó thôi!"

Lâm Cẩm Vân không muốn đôi co với nàng nữa, liền gạt tay nàng rồi bước ra ngoài.

Đinh Tuyết tức giận nắm chặt tay, tự trách mình: "Ai bảo mình lại mềm lòng cơ chứ!"

Lâm Cẩm Vân lập tức quyết định đến nhà họ Lâm một chuyến, cô có linh cảm rằng Tưởng Lan đến nhà họ Lâm không chỉ để đưa đồ.

Vậy là, sau ba năm, cô lại đến trấn Nam Cương.

Trùng hợp là khi cô đến nhà họ Lâm thì cũng đúng lúc ăn cơm.

Hai cô con gái đang học trên huyện thành, vợ chồng họ Lâm ăn uống rất giản dị. Lâm Cẩm Vân đột ngột xuất hiện khiến mẹ Lâm có chút bất ngờ, chị vừa nói chuyện vừa định vào bếp làm thêm đồ ăn.

Lâm Cẩm Vân vội kéo chị lại: "Mẹ Lâm, tôi ăn rồi, không dám phiền chị, tôi đến chỉ để hỏi chị vài chuyện thôi."

"Chuyện gì? Có phải con gái tôi xảy ra chuyện gì không?"

"Không, cả hai đều ổn, không có chuyện gì đâu ạ. Tôi chỉ muốn hỏi xem năm ngoái cô giáo Tưởng có ghé qua đây không?"

"À có, hình như ghé hồi tháng Bảy năm ngoái. Cô giáo Tưởng vẫn khỏe chứ?"

"Cô ấy..." Lâm Cẩm Vân nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc đó cô ấy có nói với chị là từ đâu tới và định đi đâu không?"

Mẹ Lâm thấy vẻ mặt cô lo lắng, liền quay sang hỏi cha Lâm: "Ba nó à, hôm đó cô giáo Tưởng có nói gì với ông không?"

Cha Lâm cố gắng nhớ lại, không chắc chắn lắm nói: "Hình như cô ấy nói là phải bắt tàu hỏa, giữ lại ăn cơm cũng không chịu."

"Bắt tàu hỏa? Có nói đi đâu không?"

"Không có."

Sắc mặt Lâm Cẩm Vân khựng lại: "Hôm đó cô ấy còn nói gì khác không?"

"Hỏi thăm tình hình của hai đứa nhỏ. Cô ấy còn mang theo vở và bút chì, tặng cho bọn trẻ một cái cặp sách và một khoản học bổng nữa."

"Tôi có thể xem qua mấy thứ đó được không ạ?"

Mẹ Lâm vội vào phòng ngủ tìm, chẳng mấy chốc đã mang mấy món đồ ra.

Lâm Cẩm Vân lần lượt xem qua, nhưng không tìm thấy manh mối gì, mấy cuốn vở và bút chì đều được mua ở địa phương.

Mẹ Lâm thấy sắc mặt cô không ổn, cũng lo lắng theo, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Mấy thứ cô giáo Tưởng đưa đều ở đây, còn có một khoản học bổng ba trăm tệ."

Học bổng...

Lâm Cẩm Vân đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Khoản học bổng đó có được đựng trong phong bì hay túi gì không?"

"Có. Để tôi tìm thử."

Mẹ Lâm vội vàng lục lọi trong ngăn kéo, chẳng mấy chốc đã tìm được một chiếc phong bì màu nâu nhạt.

Lâm Cẩm Vân nhận lấy xem, trên đó vẫn như trước, viết bốn chữ "HỌC BỔNG ĐẶC BIỆT".

Cô lập tức lật mặt sau của phong bì ra xem, quả nhiên tìm thấy manh mối ở góc dưới bên trái.

Chỉ thấy trên đó in một hàng chữ nhỏ màu đỏ: "Xưởng in Hoằng Hưng, Thâm Quyến (địa chỉ đường xx, quận xx, thành phố Thâm Quyến)."

Chị ấy ở Thâm Quyến! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ, chị ấy đã xem bộ phim đó, nếu có đi thì nhất định sẽ đến đặc khu.

Lâm Cẩm Vân kích động đứng bật dậy, liên tục nói với mẹ Lâm mấy câu "Cảm ơn" liền.

Mẹ Lâm có chút bối rối, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."

Lâm Cẩm Vân vội vã tạm biệt nhà họ Lâm, trước khi đi không quên lén đặt một tờ tiền lớn dưới đèn bàn trong phòng ngủ. Đến khi mẹ Lâm phát hiện ra, cô đã đi xa.

Rời khỏi trấn Nam Cương, Lâm Cẩm Vân không kịp ăn cơm mà đi thẳng đến ga tàu mua vé đi Thâm Quyến, sau đó quay về trường viết đơn xin nghỉ phép và thu dọn hành lý.

Tàu sẽ khởi hành sau hai ngày nữa, sau khi thu dọn xong hành lý, cô quyết định về nhà một chuyến.

Một tháng trước Lưu Phượng vừa sinh cho nhà họ Lâm một cậu con trai, Quách Xuân Lan đang xuân phong đắc ý, Lâm Cẩm Vân không muốn làm mẹ mất hứng nên trực tiếp tìm đến Lâm Vĩ Kiện.

Lâm Cẩm Vân thẳng thắn nói với anh trai về việc mình sẽ đi Thâm Quyến tìm Tưởng Lan. Vì không biết đi bao lâu nên cô nhờ anh giúp mình giấu mẹ.

Nghe xong quyết định của cô, Lâm Vĩ Kiện nhíu mày, không nói một lời.

Lâm Cẩm Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng, nên không chút sợ hãi, chỉ lặng lẽ chờ đợi lời trách mắng của anh trai.

Không ngờ, Lâm Vĩ Kiện không vội mắng cô, mà lại hỏi: "Sao em biết cô ta ở Thâm Quyến?"

"Chị ấy đã tài trợ cho một học sinh của em cách đây hai năm, nhờ học sinh đó mà em mới biết."

Lâm Vĩ Kiện lập tức tỏ ra ngạc nhiên: "Tài trợ cho học sinh? Cô ta thật sự làm vậy à?"

"Đúng vậy, gia cảnh của học sinh đó rất khó khăn, chị ấy đã tự bỏ tiền túi ra để tài trợ cho hai đứa nhỏ."

Lâm Vĩ Kiện nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng gật đầu nói: "Vậy em đi đi."

Lâm Cẩm Vân không ngờ anh trai lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Anh, anh không phản đối sao?"

"Anh phản đối thì liệu em có ở lại không?"

Lâm Cẩm Vân lắc đầu.

Lâm Vĩ Kiện lại hỏi: "Em tính đi mấy ngày?"

"Em cũng không biết phải mất bao nhiêu ngày, em chỉ biết là chị ấy đang ở Thâm Quyến."

"Cái gì? Ngay cả địa chỉ em cũng không biết? Thế thì tìm bằng cách nào? Đặc khu lớn như vậy, em tưởng tìm một người dễ lắm sao!"

"Chỉ cần chị ấy còn ở Thâm Quyến, em nhất định sẽ tìm được chị ấy."

"Em nói thì dễ, em chỉ có một mình, một đôi chân, biết tìm đến ngày tháng năm nào mới xong."

"Dù thế nào em cũng phải tìm."

"Em nói xem em..." Lâm Vĩ Kiện không ngờ em gái mình lại cố chấp như vậy, thở dài lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thôi, thôi được rồi, em chờ một lát."

Lâm Cẩm Vân không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Lâm Vĩ Kiện đột nhiên đứng dậy đi vào phòng anh ấy.

Chẳng mấy chốc, anh lại quay về phòng Lâm Cẩm Vân, đưa cho cô một cuốn sổ tay màu đen.

"Em xem đi, đây đều là những gì cô ấy gửi về."

Lâm Cẩm Vân cầm lấy, mở ra xem, thì ra là một tập phiếu rút tiền từ ngân hàng, tổng cộng tám tờ, mỗi tờ đều ghi rõ người gửi: Tưởng Lan.

Số tiền mỗi lần gửi không giống nhau, ít nhất là hơn sáu trăm, nhiều nhất là một nghìn. Lâm Cẩm Vân nhẩm tính tổng số tiền từ tám tờ phiếu, trong hơn hai năm qua, số tiền gửi đã gần bảy nghìn tệ. Cô lại nhìn vào ngày tháng, lần gửi đầu tiên chỉ cách thời điểm chị ấy rời đi khoảng tám tháng.

Lâm Cẩm Vân lần lượt xem qua những tờ phiếu, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Cô tưởng tượng cảnh Tưởng Lan một mình vất vả liều mạng kiếm tiền ở bên ngoài.

Có lẽ chị ấy đã phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất, không có chỗ ở ổn định, thậm chí có thể ăn không đủ no, mặc không đủ ấm...

Nhưng đáng giận chính là, chị ấy lại là người rất kiên nhẫn chịu đựng, lại ít nói thành thật, làm việc chăm chỉ trong nhà ăn của trường còn bị hai công nhân ngoại tỉnh bắt nạt, huống hồ chi là một mình đi làm ở ngoài?

Người xa quê thường bị coi thường, lại phải chịu thiệt thòi, chịu sự bất công, có thể hình dung ra chị ấy đã phải đối mặt với bao nhiêu điều như vậy. Một người như chị ấy, dù có bị bắt nạt, chắc chắn cũng chỉ âm thầm chịu đựng, dồn hết sức lực, bỏ qua cả tuổi thanh xuân và lòng tự trọng, chỉ một lòng kiếm tiền để trả nợ cho nhà họ Lâm.

Nghĩ đến đây, lòng Lâm Cẩm Vân đau đớn như bị kim châm, mắt cô lập tức đỏ lên, nước mắt trào ra, và khi ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt đã lăn xuống.

"Sao chị ấy lại gửi tiền cho anh?"

"Năm đó cô ấy rời đi, đến cuối năm có gọi điện cho anh, hỏi số chứng minh thư và địa chỉ của anh, nói sẽ gửi tiền về."

"Anh có hỏi chị ấy ở đâu không?"

"Không, nhưng anh nghe trong điện thoại có vẻ rất ồn ào, giống như là..."

"Giống như ở đâu?"

"Giống như công trường."

"Anh..."

Lâm Cẩm Vân vừa mở miệng đã bị tiếng khóc nghẹn lại, cô nức nở, nhất thời không nói được gì.

Thấy em gái khóc đến đau lòng, Lâm Vĩ Kiện vội đi lấy khăn đưa cho cô lau nước mắt.

Một lúc sau, Lâm Cẩm Vân mới ngừng khóc.

Cô hít sâu vài lần, điều chỉnh hơi thở, mới oán trách Lâm Vĩ Kiện: "Sao anh không nói cho em biết? Sao lại có thể như vậy? Nhiều tiền thế này, chắc chắn chị ấy ở ngoài kia đã phải sống rất khổ."

Lâm Vĩ Kiện gãi đầu bối rối nói: "Lúc đó anh cũng... rất hận cô ấy, chị dâu em lại cứ ở bên cạnh nói xấu cô ấy, hơn nữa số tiền này vốn là cô ấy nợ nhà mình, anh đâu ngờ cô ấy lại gửi liên tục. Thực ra anh đã định nói với em, nhưng cứ nghĩ đến mẹ là anh lại khó xử."

"Mẹ có biết không?"

"Mẹ không biết, hễ anh nhắc đến tên cô ấy là mẹ lại nổi giận, anh sợ kích thích mẹ nên không dám nói. Ngay cả chị dâu em cũng không biết. Số tiền này anh không tiêu một đồng nào, đều dùng để chăm sóc mẹ và Vĩ Khang."

"Chị ấy gọi điện về có nói gì không? Có hỏi anh điều gì không? Có... hỏi về em không?"

"Cô ấy chỉ hỏi về chân của mẹ."

"Làm sao chị ấy biết mẹ bị đau chân? Anh có nói mẹ bị liệt nửa người không?"

"Không, anh chưa từng tìm cô ấy, Lưu Phượng chắc chắn cũng không."

"Vậy có nghĩa là chị ấy đã lén trở về một lần, hoặc là mẹ đã nói cho chị ấy biết. Chính mẹ đã ép chị ấy ra đi."

Nghe vậy, Lâm Vĩ Kiện lo lắng nói: "A Vân, em đừng trách mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Em chưa có con nên không hiểu lòng cha mẹ, anh cũng phải đến khi có đứa con này mới dần hiểu được nỗi vất vả của mẹ."

"Em hiểu. Em không trách mẹ, bây giờ em chỉ muốn tìm chị ấy về thôi."

"Em cứ đi đi, anh đưa cho em xem mấy thứ này cũng là muốn em đỡ mất công tìm kiếm." Lâm Vĩ Kiện rút ra một tờ phiếu chỉ cho cô xem, "Đây là tờ gần đây nhất, được gửi cách đây ba tháng, trên đó có địa chỉ. Nhưng không biết cô ấy còn ở đó không."

Lâm Cẩm Vân cầm lấy tờ phiếu rút tiền cùng mấy tờ còn lại, cất vào túi.

"Anh, vậy em sẽ đi, em đã mua vé rồi, ngày mốt em đi. Anh ngàn vạn lần phải giúp em giấu chuyện này với gia đình."

"Em đi đi. Ra ngoài phải cẩn thận. Nếu không tìm thấy thì quay về sớm, mẹ sẽ hỏi đấy."

"Anh, em hỏi anh một chuyện."

"Sao?"

"Anh còn hận chị ấy không?"

Lâm Vĩ Kiện nghĩ một lúc, cau mày nói: "Thôi, lâu thế rồi, anh đã không còn để tâm nữa. Hơn nữa, cô ấy cũng không phải là người vô lương tâm. Như em nói đấy, cô ấy một mình bên ngoài chắc chắn không dễ dàng gì, số tiền này đều là mồ hôi nước mắt của cô ấy. Thế nên anh không dám tiêu một đồng nào, nói thật, bảo một gã đàn ông như anh đi tiêu tiền mồ hôi nước mắt của một phụ nữ, anh cũng không làm được."

Lâm Vĩ Kiện nghĩ đến một chuyện, lại hỏi cô: "A Vân, nếu em tìm thấy cô ấy, bước tiếp theo em định làm gì?"

"Em phải đưa chị ấy về, không thể để chị ấy cứ trôi dạt chịu đựng khổ sở ở bên ngoài. Chị ấy cũng có nhà, có người thân. Chúng ta không thể đối xử với chị ấy như vậy. Làm thế này, có khác gì người cha kia của chị ấy đâu..."

Có lẽ do mới làm cha, những lời này khiến Lâm Vĩ Kiện không khỏi cảm thấy một sự hổ thẹn vô cớ trong lòng.

Còn trong lòng Lâm Cẩm Vân chỉ ngập tràn nỗi đau đớn.

Cô nhìn chằm chằm vào những tờ phiếu trong tay, cảm thấy mình thật vô dụng. Ngày trước, cô luôn miệng nói sẽ giúp nàng được tự do. Nhưng cuối cùng, cô lại đẩy nàng vào một vực thẳm càng tối tăm hơn.

===

Tóm tắt chương:

Cẩm Vân mở toang cánh cửa, người đứng bên ngoài ngây ngẩn cả người.

Người này chính là... Lâm Mộng Lôi.

Mộng Lôi vui mừng gặp lại Lâm Cẩm Vân, hai cô trò đã không gặp nhau từ lúc Cẩm Vân bị điều đến thư viện.

Đinh Tuyết trêu chọc hỏi: "Gặp lại học trò thấy vui không?"

Cẩm Vân hời hợt đáp: "Vui 🙂"

Đinh Tuyết ra ngoài ăn sáng để hai cô trò ở lại tâm tình.

Cô trò tình nghĩa đậm sâu, lại hai ba năm không gặp, hai người đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói.

Chợt Mộng Lôi hỏi thăm đến "cô giáo Tưởng", còn nói hè năm ngoái cô giáo Tưởng đã ghé thăm em hai lần, nhưng em bận làm đồng nên không gặp được.

Nắm được manh mối mỏng manh này, Cẩm Vân tức khắc viện cớ cáo từ. Đi trấn Nam Cương tìm Lâm gia hỏi thăm một chuyến.

Cô đến Lâm gia đúng ngay giờ cơm trưa, hai vợ chồng họ Lâm có hơi bối rối, lật đật tính đi nấu thêm đồ ăn.

Cẩm Vân ngăn lại, chỉ muốn hỏi chuyện Tưởng Lan.

Hai vợ chồng cho biết, tháng 7 năm ngoái cô Tưởng có ghé qua tặng cặp sách và 300 đồng học bổng, sau đó chỉ nói phải bắt xe lửa rồi rời đi.

Cẩm Vân xin lại phong thư đựng học bổng, trên đó có đề:

Xưởng in Hoằng Hưng, Thâm Quyến (Số xx đường xx khu xx thành phố Thâm Quyến)

Chị ấy ở Thâm Quyến! Sao mình lại không nghĩ tới chứ, chị ấy từng xem bộ phim kia, có muốn bỏ đi cũng nhất định sẽ chạy đến đặc khu.

Cẩm Vân kích động đứng lên, rối rít cám ơn mẹ Lâm.

Cô vội vã cáo từ, trước khi đi còn len lén để lại tờ tiền mệnh giá lớn nhất dưới đèn bàn phòng ngủ, đến khi mẹ Lâm phát hiện ra, cô đã đi xa rồi.

***

Từ trấn Nam Cương trở về, Lâm Cẩm Vân không ăn cơm mà đi mua vé xe lửa đến Thâm Quyến, sau đó về trường viết giấy xin nghỉ, sửa soạn hành lý.

Ngày mốt xe lửa mới khởi hành, cô quyết định về nhà một chuyến.

Tháng rồi Lưu Phượng vừa sinh cho nhà họ Lâm một đứa cháu trai, Cẩm Vân không muốn làm mẹ mất vui, trực tiếp tìm Vĩ Kiện nhờ anh giấu chuyện đi Thâm Quyến với cả nhà.

Vĩ Kiện cau mày, Cẩm Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng.

Thế nhưng anh không mắng cô, chỉ hỏi cô vì sao tìm ra tung tích Tưởng Lan.

Cẩm Vân giải thích rồi nói với anh mình quyết chí tìm ra Tưởng Lan bằng được.

"Chỉ cần chị ấy còn ở Thâm Quyến, em nhất định sẽ tìm ra."

Vĩ Kiện thở dài nhìn đứa em gái cứng đầu si tình, anh trầm ngâm một lát rồi nói cho Cẩm Vân biết Tưởng Lan từng gửi trả tiền cho nhà họ Lâm.

Anh về phòng đem ra cho cô một xấp giấy tờ.

Cầm trên tay 8 tờ giấy báo rút tiền từ ngân hàng với tên người gửi là Tưởng Lan, ít thì 600, nhiều thì 1000, hơn hai năm qua, Tưởng Lan đã gửi về cho nhà họ Lâm gần 7000 đồng, lần gửi đầu tiên là 8 tháng sau khi nàng bỏ đi.

Cẩm Vân bị sốc, nói không nên lời.

Nghĩ đến cảnh Tưởng Lan vất vả một mình làm lụng kiếm được nhiều tiền thế này, lòng Cẩm Vân đau đớn như bị kim châm, hai vành mắt cũng đỏ lên rưng rưng.

"Lúc chị ấy gọi về hỏi địa chỉ để gửi tiền, anh có hỏi chị ấy ở đâu không?"

"Không có, nhưng anh nghe thấy đầu dây bên kia rất ồn ào, như là..."

"Giống nơi nào?"

"Giống công trường."

"Anh..."

Cẩm Vân mới vừa mở miệng đã bị tiếng khóc chặn ngang, cô khụt khịt, nhất thời không sao mở miệng nói được.

Vĩ Kiện vội lấy khăn lau cho em mình.

Qua một hồi lâu, Cẩm Vân mới rốt cuộc ngừng khóc thút thít.

Vĩ Kiện nói rằng vì oán hận Tưởng Lan nên mới không cho Cẩm Vân hay.

Anh cũng không ngờ Tưởng Lan cứ gửi tiền về liên tục như thế, Vĩ Kiện không cho vợ và mẹ biết chuyện này, chỉ ngầm giữ số tiền lo cho mẹ và em trai.

Nghe nói Tưởng Lan gọi về còn hỏi thăm chân của mẹ, Cẩm Vân chợt hiểu ra, nếu như anh mình không nói cho nàng biết bệnh tình của mẹ thì nhất định trước đó mẹ đã nói, chính mẹ đã ép chị ấy phải bỏ đi.

"Em đừng trách mẹ, mẹ chỉ vì lo cho em."

"Em không trách mẹ, em chỉ muốn tìm chị ấy."

Vĩ Kiện nhắc nhở Cẩm Vân, lần gửi cuối cùng là 3 tháng trước, trên đó có đề địa chỉ gửi.

Cẩm Vân giữ lại hết xấp giấy tờ, cô hỏi anh mình còn hận Tưởng Lan không.

Anh nói mọi chuyện đã nhạt phai, huống hồ Tưởng Lan cũng không phải hoàn toàn vô lương tâm.

Cô nhìn chằm chằm xấp biên lai trên tay, cảm thấy bản thân quá mức vô dụng, lúc trước luôn miệng nói muốn cho nàng tự do. Nhưng kết quả lại đẩy nàng vào một vực thẳm càng tăm tối.