Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Bình Thường

Chương 52




Chiều Chủ Nhật, Lâm Cẩm Vân trở về trường học.

Cô mới vừa đi, Quách Xuân Lan đã cảm thấy mất an toàn, không còn cảm giác chiến thắng, trong lòng lại bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy như ưu thế chiếm được sau hai tuần khổ nhục kế có dấu hiệu lung lay sắp đổ.

Bà càng nghĩ càng không cam lòng, vì thế Lâm Cẩm Vân mới vừa rời đi bà liền run rẩy đi ra ngoài, mặc kệ Lâm Vĩ Kiện có ngăn cản thế nào cũng muốn ra ngoài gọi điện thoại.

Điện thoại kết nối thành công, bà báo ra cái tên chán ghét, Trương đại gia của phòng thường trực gân cổ lên gọi người, sau đó là tiếng bước chân từ xa tới gần.

Hận ý trong lòng Quách Xuân Lan nháy mắt phun trào.

“Alo?”

“Tôi là mẹ của Cẩm Vân.”

“Mẹ...”

“Gọi vớ vẩn gì thế, ai là mẹ của cô?”

“... Thím, xin thím đừng kích động mà hại tới sức khỏe, thím cứ nói từ từ thôi. Thím khỏe chứ ạ?”

“Hứ!”

“......”

“Họ Tưởng kia, cô còn dám hỏi tới cơ đấy, cô tính lừa ai vậy? Bây giờ tôi liệt ra đó, đi nhanh cũng đi không nổi, cô đắc ý lắm đúng không?”

“Liệt ạ... Cẩm Vân không nói với cháu, cháu xin lỗi.”

“Giả mù sa mưa! Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào? Cẩm Vân nhà chúng tôi là đứa con gái trong sạch, sau này còn phải gả cho người, chứ không phải đứa con gái lừa đảo vô sỉ lưu manh như cô. Nếu cô còn biết xấu hổ thì mau cút ngay cho tôi!”

“Cháu xin lỗi, là cháu hại em ấy...”

“Cô muốn đòi tiền thì tôi cho cô là được, cớ sao lại hại con gái tôi?! Cô hại nó thì được ích lợi gì đâu!”

“Cháu sẽ đi.”

Quách Xuân Lan không ngờ Tưởng Lan lại đồng ý rời đi nhanh như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới tiếp tục hỏi: “Chừng nào mới đi?”

“Ngày mai cháu sẽ đi ngay. Cháu ở lại cũng vì không yên lòng em ấy. Gần đây em ấy gầy rộc cả đi...” Tưởng Lan bị nước mắt làm cho nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu mới nói tiếp: “Mấy hôm nay Cẩm Vân vẫn luôn dằn vặt không yên, đêm về nói mớ cũng luôn tự trách chính mình. Thím, thím hãy tha thứ cho em ấy đi. Cháu sẽ đi, đi thật xa, không bao giờ trở về nữa. Em ấy là Cẩm Vân đấy ạ, thím còn không hiểu tính tình em ấy hay sao, em ấy rất tốt, là một cô bé thiện lương. Tất cả đều do cháu sai, là cháu hại em ấy, xin thím đừng trách em ấy, đừng giày vò em ấy nữa.”

Quách Xuân Lan nghĩ đến con gái, trong lòng cũng chợt đau xót, “Nó là đứa con gái ruột thịt của tôi, tôi không cho phép cô làm hư nó làm váy bẩn thanh danh nó! Cô nói được thì làm được, liệu mà đi luôn đừng có trở về, đừng dính dáng gì tới Cẩm Vân của chúng tôi nữa!”

“Cháu có thể làm được.”

“Tôi không tin! Cô phải thề độc cho tôi, lấy em trai cô ra mà thề.”

“Thím, em cháu có can hệ gì tới chuyện này đâu.”

“Cô còn có mặt mũi nói không can hệ sao?! Đừng cho là tôi không biết, người cha ma bài bạc của cô có thể nuôi nổi con trai sao? Cô cũng không phải là đứa hay tiêu hoang, tiền đó chỉ có thể cầm về nuôi em cô thôi.”

Quách Xuân Lan thấy đầu dây bên kia trầm mặc, lại thừa cơ cưỡng ép: “Cô mau thề cho tôi, thề rằng nếu Tưởng Lan cô mà còn đến rầy rà Cẩm Vân nhà tôi thì em trai cô sẽ không sống nổi đến khi lấy vợ, Tưởng gia các người sẽ bị tuyệt hậu! Chỉ cần cô có thể thề, sau đó cút đi thật xa thì số tiền mà cô đã lừa tôi sẽ xem như không có.”

“Thím...”

“Mau thề đi!”

Tưởng Lan rơi vào đường cùng đành phải thuật lại lời thề độc ác này một lần.

Tuy nàng là người sống vô thần nhưng không thể phủ nhận, những lời này quá mức nặng nề. Khi thốt ra từng câu chữ âm độc này thì ngay cả khi trước nay không tin vào Thần Phật nàng vẫn cảm thấy có một thế lực vô hình nào đó đã hình thành và khống chế vận mệnh mình. Tựa như có một bức tường lớn đột nhiên chắn giữa nàng và Lâm Cẩm Vân khiến nàng không cách nào vượt qua được.

Tưởng Lan gác điện thoại, thất hồn lạc phách trở về ký túc xá.

*

Buổi tối hơn 9 giờ Lâm Cẩm Vân mới về tới trường học.vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng tối đen như mực, cứ tưởng rằng Tưởng Lan không có ở nhà, giơ tay kéo đèn, bỗng nhìn thấy Tưởng Lan đang ngồi ngay ngắn ở mép giường khiến cô giật mình kinh ngạc.

“Sao vậy chị? Sao lại không bật đèn?”

Tưởng Lan lấy lại tinh thần cười cười với cô, “À, chị cũng vừa mới trở về, có hơi mệt nên lười bật đèn.”

“Chị đi ra ngoài làm việc hả?”

“Ừ. Em đói chưa, trong thùng giữ nhiệt có canh nấm tuyết, chị bưng tới cho em nhé?”

“Em không ăn đâu, cũng không đói bụng lắm.”

“Ăn một chút thôi, chị có hầm thêm tuyết lê, hai ngày trước không phải em nói cổ họng bị khô sao?”

“Thôi chị ăn đi, em ăn tối ở nhà rồi no lắm. Họng em cũng ổn rồi, ở nhà uống hai muỗng si-ro ho là đỡ rồi.”

“Thế thì tốt rồi...”

Lâm Cẩm Vân thấy trời không còn sớm, liền đi thay quần áo rửa mặt.

Xong xuôi cô bước ra thì thấy Tưởng Lan còn ngồi ở mép giường sững sờ, liền thúc giục nàng: “Em tắm xong rồi, chị cũng đi tắm đi.”

“Ừ.”

Tưởng Lan tắm thật lâu mới ra tới, lúc này Lâm Cẩm Vân đã nằm trong ổ chăn.

Tưởng Lan cũng chui vào ổ chăn, nhưng không nằm xuống mà hỏi Lâm Cẩm Vân: “Lâu rồi không nghe em đọc thơ, đêm nay đọc một bài được không?”

“Được.” Lâm Cẩm Vân lật đật ngồi dậy, vừa định đi lấy tập thơ thì liếc thấy đồng hồ trên tường, liền quay đầu hỏi Tưởng Lan: “10 giờ rưỡi rồi, hay là, để đêm mai đọc được không?”

Tưởng Lan cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười nói: “Không ngờ đã trễ thế này rồi, thôi không cần đọc nữa, ngày mai em còn phải đi làm.”

“Vâng, đêm mai em đọc cho chị nghe nhé. Giờ chị ngủ đi, chị cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.”

“Ngủ ngon.”

Lâm Cẩm Vân xoay người hôn hôn Tưởng Lan ôm nàng nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy đèn tắt. Cô cứ cho rằng Tưởng Lan ngủ rồi, mở mắt lại nhìn thấy Tưởng Lan đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt mơ hồ ngấn lệ.

Lâm Cẩm Vân hoảng sợ, giơ tay xoa xoa gò má Tưởng Lan: “Có chuyện gì vậy chị?”

Tưởng Lan vội cười cười nói: “Không có gì, chị đang suy nghĩ vài thứ linh tinh ấy mà.”

“Thật không có việc gì chứ?”

“Không có gì đâu. Chị tắt đèn đây.”

Tưởng Lan duỗi tay tắt đèn trần, mặt Lâm Cẩm Vân vụt biến mất trong bóng tối.


Lại một lát sau, tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng của Lâm Cẩm Vân dần truyền đến.

Trong bóng đêm, một bàn tay mảnh khảnh lặng lẽ đến gần khuôn mặt cô, ngón tay chậm rãi sờ lên cái trán nhẵn mịn của cô, bắt đầu khẽ du tẩu theo hình dáng ngũ quan, vuốt ve nhẹ nhàng.

Đầu ngón tay mơn trớn tới đâu thì lại có một giọt nước mắt theo đó rơi xuống.

Tay rồi cũng có lúc mệt mỏi, đến khi ngừng lại, nước mắt gần như đã chảy suốt một đêm...

*

Ngày hôm sau là thứ Hai, trời sáng khí trong, trời xanh không mây.

Lâm Cẩm Vân tỉnh lại, nhìn sắc trời bên ngoài, tâm tình cũng thả lỏng đôi chút.

Cô nhìn thấy đôi mắt Tưởng Lan sưng to, liền vội hỏi nàng sao lại thế này.

“Không có gì, do gối đầu thấp quá nên ngủ không ngon.”

“Vậy giờ chị ngủ bù đi, nằm tạm cái gối của em này.”

“Ừm.”

“Trưa nay em đi làm về sẽ mua cho chị cái gối mới.”

“Đừng mua. Em không biết chị thích cái nào, để chị tự mình đi chọn.”

“Thế buổi tối chúng ta cùng đi chọn nhé?”

“Được.”

Lâm Cẩm Vân sửa soạn xong xuôi, mang giày ra tới cửa, đang tính giơ tay vặn khoá cửa lại bị Tưởng Lan gọi lại.

“Cẩm Vân.”

“Dạ?”

“Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, phải làm việc thật tốt, hăng hái lên nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Trưa nay chị phải đi ra ngoài một chuyến, theo Trương sư phụ đi thương lượng chuyện làm tiệc với nhà người ta, chắc buổi chiều mới về tới. Chị đã làm sẵn cơm để trong thùng giữ nhiệt, em tan tầm trở về thì tự lấy ăn nhé.”

“Vâng.”

“Xong rồi, em đi đi.”

“Dạ, đêm nay gặp lại.”

Tưởng Lan không đáp lời cô, chỉ cười gật gật đầu.

Lâm Cẩm Vân cũng nhìn nàng cười cười, sau đó xoay người đi mở cửa.

Khóa vừa cạch một tiếng, cửa bị kéo ra một khe hở hẹp.

Khoảnh khắc ánh mặt trời sáng sủa xuyên qua khe cửa chiếu vào làm cho Tưởng Lan chợt hoảng loạn không hiểu vì sao, liền theo bản năng duỗi tay giữ chặt góc áo Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân cảm thấy phía sau lôi kéo, xoay lại hỏi nàng: “Sao vậy chị?”

Tưởng Lan ngẩng đầu nhìn cô nở nụ cười: "Không có gì đâu, chỉ là muốn em... hôn chị một cái. Đã lâu rồi em không hôn chị."

Lâm Cẩm Vân nhớ tới hai tuần nay vội vàng chăm sóc mẹ đều chưa từng thân mật với Tưởng Lan, trong lòng tức khắc sinh ra cảm giác áy náy, liền nhẹ nhàng ôm chầm nàng, hôn khẽ lên môi nàng một cái.

Tuy chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi lại làm Tưởng Lan thỏa mãn cười cong khóe miệng, nàng duỗi tay sờ sờ mặt Lâm Cẩm Vân, cũng hôn trả nàng một cái.

"Cẩm Vân, chị thật sự, rất thích em."

"Hì, em biết, em cũng vậy." Cô lại hôn Tưởng Lan, "Mấy ngày nay vất vả cho chị rồi."

"Không vất vả. Em mới là người vất vả nhất. Cẩm Vân, chị xin lỗi."

Lâm Cẩm Vân thấy nàng lại muốn tự trách, vội đưa tay nhéo hai má nàng kéo lên, "Không cần xin lỗi, chị không làm gì sai cả, đừng tự trách mình."

"Ừm." Tưởng Lan cố nén mũi chua xót, mỉm cười nhìn về phía cô, "Cẩm Vân, em chưa từng nói câu kia với chị."

"Nói gì cơ?"

"Chính là câu mà lúc đi xem triển lãm hoa về, ở trên xe buýt chị đã nói với em."

"À, vậy bây giờ em nói cho chị nghe, chị nghe cho kỹ nha!"

"Chị nghe đây."

"Tưởng Lan, em yêu chị."

Tưởng Lan lúc này mới chân chính nở nụ cười, trên má lập tức hiện ra má lúm đồng tiền đã lâu không thấy, mắt nàng rưng rưng, nàng ôm hôn Lâm Cẩm Vân, "Cảm ơn em."

Lâm Cẩm Vân thấy nàng cười cũng thư thái hơn nhiều, liền giơ tay chọc chọc lúm đồng tiền trên má nàng: “Tiểu gia hỏa, mãi mới được nhìn thấy cưng.”

Tưởng Lan cười đẩy đẩy nàng, “Đi nhanh đi, bị muộn rồi.”

Lúc này Lâm Cẩm Vân mới ra khỏi phòng ký túc xá, ba bước lại quay đầu một lần.

Mỗi lần quay đầu lại, cô đều có thể nhìn thấy Tưởng Lan cười nhìn về phía mình, điều này khiến cô cảm thấy thật bình yên.

Cô đi đến cuối hành lang, tính xuống cầu thang lại xoay người nhìn nhìn, phát hiện Tưởng Lan còn đứng trước cửa 309, thần sắc trên mặt đã không còn nhìn rõ, vì thế liền nhìn nàng vẫy vẫy tay.

Cô nhìn thấy Tưởng Lan cũng vẫy tay lại mới chịu bước xuống cầu thang, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt Tưởng Lan.

Tưởng Lan từ từ khép cửa phòng lại, quay người liền ngồi xổm dưới đất, khóc nức nở.

===

Tóm tắt chương:

Chiều chủ nhật, Lâm Cẩm Vân về lại trường học.

Quách Xuân Lan liền thấy không an tâm.

Cẩm Vân vừa đi là bà ra ngay bốt điện thoại gọi điện cho Tưởng Lan, buộc nàng phải rời xa Cẩm Vân.

Tưởng Lan đau khổ đáp ứng.

Nhưng Quách Xuân Lan không tin tưởng, bà bắt nàng phải lấy em trai ra thề độc.

Tưởng Lan hốt hoảng, dưới sự dồn ép của Quách Xuân Lan, Tưởng Lan từng câu từng chữ lặp lại lời thề theo ý Quách Xuân Lan.

Tưởng Lan thất thần trở về ký túc xá.

9 giờ tối, Cẩm Vân về tới phòng 309, nhìn thấy Tưởng Lan ngồi lặng lẽ trong bóng đêm.

Tưởng Lan muốn Cẩm Vân đọc thơ cho cô nghe lần sau cuối.

Cẩm Vân vì mệt mỏi xin khất lại hôm sau.

Hai người lên giường đi ngủ.

Cẩm Vân ngủ thiếp đi, Tưởng Lan sờ mặt người thương, nước mắt lặng lẽ rơi suốt đêm hôm đó.

***

Sáng hôm sau, Cẩm Vân thấy mắt Tưởng Lan sưng to, gặng hỏi nhưng nàng chỉ nói do gối thấp quá, ngủ không ngon.

Cẩm Vân dự định mua gối mới, Tưởng Lan ngăn lại muốn tự mình mua.

Tưởng Lan căn dặn Cẩm Vân trưa nay mình phải đi tìm đầu bếp Trương bàn việc, cơm trưa nàng sẽ chuẩn bị sẵn cho cô.

Cẩm Vân mở cửa định đi làm, Tưởng Lan giữ chặt góc áo cô.

Tưởng Lan ngẩng đầu nhìn cô nở nụ cười: "Không có gì đâu, chỉ là muốn em... hôn chị một cái. Đã lâu rồi em không hôn chị."

Lâm Cẩm Vân nhớ tới hai tuần nay vội vàng chăm sóc mẹ đều chưa từng thân mật với Tưởng Lan, trong lòng tức khắc sinh ra cảm giác áy náy, liền nhẹ nhàng ôm chầm nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Tuy chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi lại làm Tưởng Lan thỏa mãn mà cười cong khóe miệng, nàng duỗi tay sờ sờ mặt Lâm Cẩm Vân, cũng hôn trả nàng một cái.

"Cẩm Vân, chị thật sự, rất thích em."

"Hì, em biết, em cũng vậy." Cô lại hôn Tưởng Lan, "Mấy ngày nay vất vả cho chị rồi."

"Không vất vả. Em mới là người vất vả nhất. Cẩm Vân, chị xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, chị không làm gì sai cả, đừng tự trách mình."

"Ừm." Tưởng Lan cố nén mũi chua xót, mỉm cười nhìn về phía cô, "Cẩm Vân, em chưa từng nói câu kia với chị."

"Nói gì cơ?"

"Chính là câu mà lúc đi xem triển lãm hoa về, ở trên xe buýt chị đã nói với em."

"À, vậy bây giờ em nói cho chị nghe, chị nghe cho kỹ nha!"

"Chị nghe đây."

"Tưởng Lan, em yêu chị."

Tưởng Lan lúc này mới chân chính nở nụ cười, trên má lập tức hiện ra má lúm đồng tiền đã lâu không thấy, mắt nàng rưng rưng, nàng ôm hôn Lâm Cẩm Vân, "Cảm ơn em."

Cẩm Vân ra khỏi phòng, đi mấy bước lại ngoái nhìn về sau, Tưởng Lan vẫn đứng nơi đó mỉm cười dõi theo cô, đến khi bóng dáng cô biến mất ở góc cầu thang.

Tưởng Lan chậm rãi đóng cửa phòng lại, quay người ngồi xổm trên mặt đất, khóc nức nở.