Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Bình Thường

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: kaylin

Beta: sâu sugar

Buổi tối, Lâm Cẩm Vân ở trong phòng đứng ngồi không yên.

Cô nhớ tới lúc ăn tối ánh mắt Tưởng Lan cố tình tránh né, trong lòng xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa hận tính mình bốc đồng lại mâu thuẫn tự dối lòng: Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.

Cô giống như một người yêu thầm điển hình, lo được lo mất, tiến thoái lưỡng nan.

Có nên giống trước kia dùng lời giải thích để che giấu không? Hay là luôn tiện thẳng thắn nói ra tâm ý mình đã giấu bấy lâu nay?

Lâm Cẩm Vân gặp phải vấn đề khó khăn nhất từ khi sinh ra tới giờ.

Trong đầu cô tưởng tượng ra những kết quả có thể xảy đến của hai lựa chọn này.

Sau khi không ngừng tự phủ nhận rồi lại tự thuyết phục bản thân, cuối cùng cô đưa ra lựa chọn, tiếp theo liền cầm cuốn "Ngữ văn lớp Tám" lên, nghiêm túc mở ra.



Đồng hồ chậm chạp chạy đến 9 giờ rưỡi, Tưởng Lan vẫn chưa lên lầu, Lâm Cẩm Vân có chút sốt ruột, quyết định xuống lầu xem thử.

Cô vừa ra tới cửa liền nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, vì vậy lại vội vàng xoay người ngồi lên giường, nét mặt ngầm chờ mong, cảm xúc trong mắt dường như mang theo ánh sáng, khiến tinh thần cô có vẻ sáng láng, trong lòng đã quyết.

Bất cứ giá nào, tối nay nhất định phải nói rõ ràng với nàng!

Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, nhưng bước vào lại là vẻ mặt tươi cười của Quách Xuân Lan.

Ánh sáng trong mắt Lâm Cẩm Vân tối sầm đi khi cánh cửa đóng lại.

Quách Xuân Lan thấy dáng vẻ cô ngơ ngẩn, cũng đoán được cô sẽ hỏi gì tiếp theo, dứt khoát nói thẳng với cô: "Tối nay chị dâu con ngủ dưới lầu."


"Cái gì?"

"Mẹ nói cho con biết, bây giờ anh con không làm loạn nữa, ngược lại còn rất nghe lời haha."

"Sao mẹ biết..."

Quách Xuân Lan trong lòng đang rất vui mừng, cũng bắt đầu nói nhiều, chui vào trong màn lại kéo con gái ra lải nhải.

"Haha, mẹ kể con nghe, khoảng thời gian con không ở nhà, vợ chồng hai đứa nó khá tốt. Anh con như biến thành người khác vậy, nhiệt tình đối đãi với con bé hơn trước kia. Thật ra thì hai ngày nay mẹ cũng lựa thời điểm cho hai đứa nó ngủ chung, không ngờ chị dâu con đã tự mình đề nghị. Tốt rồi, chuyện này xem như thu xếp xong."

"Cái gì? Là Tưởng Lan tự mình nói?"

"Là chính chị Hai con nói, con dâu thứ đúng là hiểu chuyện hơn con dâu cả."

Chớp mắt, Lâm Cẩm Vân cảm thấy cả người rét lạnh, nhiệt tình trong lòng vừa lúc nãy thật vất vả mới kéo lên được lại bị dập tắt trong chốc lát.

Cô tự nhận mình là một học sinh tuy tư chất không nhanh nhạy nhưng trước nay đều rất chăm chỉ, làm người cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, dù gặp phải khó khăn trong việc học, sự nghiệp hay cuộc sống cũng chưa từng nhẹ buông câu từ bỏ.

Nhưng lúc này đây, khi cô muốn một lần nữa dựa vào tính cách cứng cỏi và nghị lực của mình để chinh phục vấn đề nhân sinh lớn này, lại bị người ra đề vô tình tước đoạt tư cách làm bài.

Mẹ vẫn còn đang nói lải nhải, Lâm Cẩm Vân nghe một cách bị động, vào tai trái ra tai phải, trong đầu chỉ đọng lại mỗi câu:

Tưởng Lan tự mình nói.

Còn gì mà không hiểu chứ?

Nàng là một người huệ chất lan tâm, lại trời sinh tâm tư tinh tế, giương cung mà không bắn, biết mà không nói, sao có thể không nhìn ra khao khát của mình.

Chẳng qua là nàng dùng cách này thay mình lựa chọn.

Đồng thời, đây cũng chính là sự lựa chọn của nàng.

Lâm Cẩm Vân mạnh mẽ lắc đầu một cái, muốn ngăn mình tiếp tục suy nghĩ thêm. Suy nghĩ sâu hơn, cô sợ mình lại đột nhiên mất bình tĩnh, dù sao mẹ còn ở trong phòng, cô chỉ có thể miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh.


Cô máy móc nằm xuống, chậm rãi kéo chăn mỏng đắp lên người, đưa tay ra ấn công tắc đèn đầu giường nhưng lại chạm phải thứ khác, nghiêng đầu nhìn, là một quyển sách giáo khoa Ngữ văn cấp hai. Cô cầm quyển sách lên, bàn tay chậm rãi vuốt nhẹ bìa sách, không tự chủ lại nghĩ tới dáng vẻ Tưởng Lan mỗi khi nghe giảng văn, đặt câu hỏi cho những vấn đề kia và cả cảm xúc mỗi khi bày tỏ quan điểm.

Những thứ vụn vặt này không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Cẩm Vân, phát đi phát lại.

Cô giống như kẻ mê phim không muốn rời rạp kể cả khi phim đã kết thúc, tiếp tục đợi ở chỗ ngồi, ngồi ì lại trong phòng chiếu phim trống trơn, mượn dư âm còn sót lại của bản nhạc cuối phim mà hồi tưởng bộ phim vừa mới xem, trên mặt lộ ra vẻ say mê quên mình.

Cho đến khi nhân viên tuần tra đi qua, mới phát hiện có người vẫn còn ở lại không đi, mở miệng quát lên--

"Sao còn không tắt đèn đi? Nghĩ ngợi gì đó?"

Quách Xuân Lan đã nằm xuống một lúc lâu, vẫn luôn đợi Lâm Cẩm Vân tắt đèn, nhưng mãi không thấy đèn tắt. Bà ngẩng đầu lên nhìn, thấy con gái đang cầm quyển sách ngẩn người, sắc mặt thoạt nhìn ngơ ngẩn thẫn thờ, cho nên lên tiếng gọi cô.

Lâm Cẩm Vân bị gọi tỉnh, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, vội vàng cất quyển sách, đưa tay ấn tắt đèn.

Làm sao ngủ được đây?

Chỉ cần vừa nhắm mắt liền không có cách nào không nghĩ tới người kia, trôi qua một giờ, Lâm Cẩm Vân vẫn trằn trọc trở mình, một mình trằn trọc khó ngủ. Bên cạnh dần truyền tới tiếng hít thở nhè nhẹ, mẹ đã ngủ, một mình cô nghe tiếng hít thở, càng cảm thấy bực bội chói tai, mặc dù nó không hề ồn ào.

Cô thực sự không chịu nổi, cảm giác trong phòng tất cả đều là khí tức và bóng dáng của người kia, không cách nào đợi tiếp nữa. Vì vậy lặng lẽ ngồi dậy, rón rén chui ra khỏi màn, len lén đi ra cửa, chầm chậm xoay nắm cửa ra khỏi phòng.

Cô tiếp tục men theo cầu thang đi xuống, đi tới phòng khách tầng một, thấy cửa phòng bên trái phòng khách đóng chặt, lòng đau tựa dao cắt.

Cô quay đầu đi không nhìn căn phòng kia nữa, mà đi về phía cửa chính, nhẹ mở cửa ra một khe hở, bước ra ngoài sân.

Đây là một buổi tối trăng sáng lên cao, xung quanh yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió lay động cỏ cây. Lâm Cẩm Vân đứng trong sân, cảm nhận đêm khuya cuối hè cô đơn mà yên tĩnh, phiền não trong lòng cũng dần dần bình ổn.

Đèn đường ngoài sân tỏa một vùng ánh sáng nhàn nhạt, Lâm gia cách không xa đèn đường, may mắn được hưởng phần lớn ánh đèn.

Ánh sáng không chiếu tới góc tối bên trong tường sân, Đại Hoàng nhà họ lúc này đang cuộn mình trong góc tường ngủ an ổn.

Nó đang say ngủ, dần dần cảm nhận được có gì đó lướt qua trên lưng, thứ này dường như có chút ấm áp, đang từ từ vuốt ve lông trên lưng nó, sau đó thứ này dời đến đỉnh đầu, gãi gãi ở trên đầu nó.


Đại Hoàng bị gãi tỉnh, lỗ tai run một cái, mở mắt ra.

Nó thấy một bóng người đang ở bên cạnh đưa tay ra sờ đầu mình, lập tức dựng lên cảnh giác, theo bản năng gừ nhẹ một tiếng về phía bóng người.

"Suỵt! Đừng kêu."

Nó ngẩng đầu nhìn người này, phát hiện hóa ra là chủ nhân, lập tức thu lại phòng bị, liếm liếm tay chủ nhân lấy lòng, sau đó lại lười biếng nằm vào trong ổ.

Ai ngờ tay chủ nhân lại không buông tha nó, tiếp tục sờ tới sờ lui trên người nó. Có thể lúc này nó cũng không muốn bị sờ, liền ngẩng lên dùng chiếc mũi ẩm ướt đẩy đẩy tay chủ nhân ra. Nhưng chủ nhân dường như không có ý định từ bỏ, nó mới đẩy một cái, tay cô liền đưa tới.

"Ngay cả mày cũng không muốn gần tao, cũng không cần tao sao?"

Nó nghe thấy chủ nhân nói gì đấy, nhưng tay vẫn tiếp tục sờ.

Nó có chút tức giận, lại đứng lên lần nữa, há miệng ngoạm một cái vào tay chủ nhân.

///editor: thất tình ra sờ chó chắc có vui:)))///

"Cẩn thận!"

Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ trong sự tĩnh lặng như nước này.

Lâm Cẩm Vân bỗng nhiên quay người, thấy Tưởng Lan đang đứng cách cô ba bốn bước chân nhìn sang đây.

Đại Hoàng là một chú chó rất hiểu tính người lại trung thành, lúc ngoạm thật ra cũng không dùng sức, nhưng nhìn trong mắt Tưởng Lan lại thành dáng điệu muốn tấn công chủ nhân. Nàng vội bước hai bước đến bên cạnh Lâm Cẩm Vân, cầm tay cô quan sát tỉ mỉ: "Có bị cắn trúng không?"

Lâm Cẩm Vân rút ray ra, đứng trước mặt Tưởng Lan, im lặng không nói.

"Sao không đi ngủ?"

"..."

"Cẩm Vân, ban đêm lạnh, mau về phòng ngủ đi."

"Em không quen, không ngủ được." Lâm Cẩm Vân nhìn chằm chằm đôi mắt Tưởng Lan, bình tĩnh hỏi: "Còn chị? Chị có quen không?"

"Chị cũng không quen."


Lâm Cẩm Vân nghe lời này, ánh mắt lặng như nước đột nhiên linh động, vừa định đưa cái tay kia ra, lại nghe thấy Tưởng Lan nói một câu: "Nhưng cũng phải quen."

Bàn tay đang dừng trên không trung cũng không rút về, ánh sáng trong mắt Lâm Cẩm Vân cũng trầm xuống, cô chưa từ bỏ ý định, cố gắng thêm lần cuối cùng: "Tưởng Lan, thật ra thì em..."

Tưởng Lan lại đột nhiên cắt ngang lời cô muốn nói.

"Cẩm Vân, sau này hãy gọi chị là chị dâu đi."

Muốn đè chết một con lạc đà, đôi khi chỉ cần một ngọn cỏ.

Nhất thời mặt Lâm Cẩm Vân xám như tro, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Lan tràn đầy ai oán và ủy khuất. Nhưng cô để ý thấy, khuôn mặt Tưởng Lan trong ánh đèn mờ ảo, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Điều này khiến Lâm Cẩm Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Suy cho cùng, cô mới lần đầu nếm trải tình yêu, thật khó mà chịu được sự từ chối dứt khoát và không thèm bận tâm như vậy, kiêu ngạo và tự ái trong lòng phút chốc liền sụp đổ, không còn gì đọng lại.

Lâm Cẩm Vân vội vã dời mắt sang một bên, bước nhanh về phía trước, sượt qua người Tưởng Lan, vạt áo cọ qua nhau mang gió rét còn lạnh hơn cả đêm khuya như nước này.

Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà xuống ăn cơm lại phát hiện Lâm Cẩm Vân đã rời đi. Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, ngay cả Quách Xuân Lan cùng phòng cũng không biết cô rời đi lúc nào.

Chỉ có Tưởng Lan là biết từ 5 giờ sáng Lâm Cẩm Vân đã đạp xe rời đi.

Lúc Lâm Cẩm Vân đi, sắc trời còn chưa sáng, bóng đêm vẫn hỗn độn như cũ. Tưởng Lan núp sau cửa sổ thấy cô ngồi trầm mặc bên cạnh Đại Hoàng, thấy cô cẩn thận mở khóa xe, dáng vẻ sợ phát ra tiếng động. Cuối cùng, nhìn cô từng bước ra khỏi sân, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình.

Khoảnh khắc ấy, tim Tưởng Lan như bị thủng một lỗ lớn, máu chảy không ngừng.

Trước giờ cơm trưa Lâm Cẩm Vân cuối cùng nhờ Chu Mai chuyển lời về nhà, nói mình phải tăng ca ở trường bận rộn một thời gian mới rảnh về nhà.

Mọi người đều tin là thật, ngoại trừ Tưởng Lan.

Nàng cố ý chờ sau khi tất cả mọi người đều ra ngoài mới lên lầu, vào phòng Lâm Cẩm Vân.

Nàng ở căn phòng này hai tháng, lúc này mới phát hiện mỗi một thứ nhìn thấy đều mang sự thân thiết của Lâm Cẩm Vân, sách cô từng đọc với gối cô từng nằm, nón rơm cô treo trên giá, bệ cửa sổ kia cô thường ngồi nghe máy hát...

Đầu giường để một cuốn sách giáo khoa, Tưởng Lan cầm lên lật một cái, lúc lật đến một trang phát hiện góc giấy bị gấp lại, lật thêm phía sau, lại xuất hiện hai trang cũng bị gấp góc giấy giống như vậy.

Nàng biết thói quen của Lâm Cẩm Vân, tưởng tượng cô hứng thú bừng bừng tìm bài văn, gấp góc giấy lại làm dấu, sau đó mới mất mát đem từng tờ giấy bị gấp góc vuốt thẳng lại như bình thường, trong lòng chợt đau xót, cúi đầu liền ôm chặt cuốn sách vào trong ngực, nháy mắt tâm như sụp đổ, nước mắt rơi như mưa.