Chương 9: Đi Săn
“cái này lên sóng thì tuyệt” sau khi hai viên cảnh sát giải cứu người trong xe thành công, người quay phim xem lại thành quả của mình, tấm tắc khen.
Hắn đang đinh quay trở lại xe Van thì có tiếng gọi lại
“xin hỏi, cái này chiếu trên TV à?”
Hắn quay mặt lại thì thấy Hàn Vân đang cười cười hỏi
“tin buổi sáng” người kia đáp
“kênh nào vậy?” Hàn Vân hỏi
“kênh nào trả nhiều tiền nhất” người kia đắc ý nói
“anh kiếm được bao nhiêu từ mấy cái này” Hàn Vân hỏi tiếp
“chỉ đủ sống thôi” người kia trả lời, hắn mở xe Van, bỏ máy quay vào khoang sau, bước lên buồng lái
Hàn Vân để ý thấy trong xe van còn hơn 4-5 chiếc máy quay nữa, tất cả đều là loại trông có vẻ đắt tiền, Hàn Vân tấm tắc khen
“đủ để mua được mấy thứ này?”
Thấy Hàn Vân có hứng thú, người kia nói tiếp
“để tôi nói cho anh này, công việc này khốn nạn lắm”
“xin hỏi, anh có muốn thuê thêm người không?” Hàn Vân đáp
“Không” người kia thẳng thắn đáp, mặt hắn thì nhì Hàn Vân, tỏ vẻ khinh miệt
Đúng lúc này thì có tiếng của bộ đàm vang lên
“báo động số 2, đội 112 sẵn sàng, địa điểm 256 đường yến lợi”
Tên kia giật nảy mình, thò mặt ra khỏi xe, quát hớn
“này, nhanh lên, có vụ mới.”
Người thứ hai cầm máy quay, chạy ra khỏi đám đông, trèo lên xe Van.
Tiếng nổ máy vang lên, chiếc xe Van lăn bánh biến mất dạng, chỉ còn Hàn Vân ở lại, trong đầu nảy ra một ý định.
Buổi sáng bảy giờ, trong một quán ăn bình dân, Hàn Vân đặt một bát bún, ăn nấy ăn để, hôm qua hắn ngủ tạm ở công viên, dùng vòi nước công cộng để đánh răng rửa mặt, sáng sớm hắn tìm đế một tiệm mì để lót dạ.
Đang thưởng thức món mì thịt heo thì trên TV ở quán ăn phát bản tin buổi sáng.
“ngày hôm qua vào hồi 8 giờ 10 ở khu vực đường Thiên Hướng, có sảy ra một vụ t·ai n·ạn, n·ạn n·hân là một người mẹ đơn thân”
Hàn Vân nhìn lên bản tin thời sự, nhận thấy cảnh nảy rõ ràng là cảnh t·ai n·ạn tối hôm qua hắn chứng kiến, video chiếu trên màn hình TV đích thị là của người kia quay được.
Suy nghĩ vẩ vơn một lúc, ăn hết bát mì, gọi chủ quán ra tính tiền, hắn đi bộ thẳng đến một tiệm buôn bán xe máy cũ.
“chiếc xe máy này giá bao nhiêu?” Hàn Vân ngắm nhìn một chiếc sirius 100 phân khối xe khá là cũ nhìn nó phủ lên một lớp bụi dày, Hàn Vân đoán là đã để đây lâu nhưng không có người mua.
“700 đồng,” chủ quán trả lời
“quá đắt, 400 đồng thì tôi mua” Hàn Vân nhàn nhạt trả lời
“600, không mặc cả nữa” chủ quán nói
“500, chiếc xe này khá nhiều chỗ đã xuống cấp, nếu tôi mua lại thì còn phải thay mới vài chỗ, ông bớt một chút tiền đi” Hàn Vân nói
“550, giá cuối cùng cho cậu, coi như là tôi hồi vốn” chủ quán tỏ vẻ tiếc hận nói
“thành giao” Hàn Vân cười hì hì, rút ra trong ví 550 đồng đưa cho chủ quán.
Rửa xe, đổ đầy xăng, Hàn Vân liền tiếp tục đi đến một cửa hàng đồ điện tử, bỏ ra 500 đồng mua một chiếc máy quay cầm tay, 100 đồng mua một chiếc bộ bộ đàm, 500 đồng cho một chiếc máy tính xách tay
từ kinh nghiệm thời đi lính của hắn, Hàn Vân mò ra được tần số của cảnh sát,
lang thang quanh khu xóm trọ bình dân trong thành phố, hắn nhanh chóng tìm được một căn nhà cho thuê giá rẻ, rất nhanh làm hợp đồng với chủ nhà với mức giá 60 đồng một tháng,
thoắt cái hắn đã tiêu hết 1710 đồng.
sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Hàn Vân bắt đầu suy tính.
Sau khi bị đuổi việc ở công trường, hắn có ghé qua quán rượu Hoàng Mai. Muốn xin một công việc toàn thời gian, nhưng bị một cái lắc đầu từ chối của ông chủ, người ta còn đuổi việc hắn luôn vì hôm hắn bị tạm gian, cảnh sát có đến quán để hỏi thăm thông tin về Hàn Vân.
Ông chủ quán rượu không muốn Hàn Vân ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình nên đã quyết định đuổi hắn, đưa số tiền làm công ban đêm cho Hàn Vân, rồi bảo hắn kiếm một công việc khác
Hàn Vân buồn bực bước trên đường lớn thì nhìn thấy đám săn tin hôm qua vào buổi đêm, hắn nảy ra ý định kiếm tiền bằng công việc này. Dù sao đây cũng là một cơ hội cho hắn, hắn tin mình sẽ thành công với công việc này, đây là một nghề tự do, không phải phụ thuộc vào kẻ nào, Hàn Vân đã quá chán với việc bị đuổi việc thường xuyên
“đây là bước đầu tiên, sau này ta sẽ mở một công ty” Hàn Vân cười hề hề, nuốt nước miếng nói
Nhanh chóng chui vào trong chăn ngủ.
Ngày hôm sau, sáu giờ tối, Hàn Vân ăn tạm một bữa no nê, đánh xe về phía công viên trung tâm, mở chiếc bộ đàm đã có tần số của cảnh sát, hắn nghe ngóng.
Tầm mười hai phút sau, có một thông báo có người ẩ·u đ·ả tại một quán rượu, Hắn nổ máy, bật bản đồ trên điện thoại, phóng như bay đến hiện trường.
vừa đến nơi, Hàn Vân thấy có hai người bị cảnh sát còng tay lại, hắn mở chiếc máy quay tiến đến thì bị một người cảnh sát quát
“Này, anh là ai, ai cho anh quay phim”
“tôi quay phim cho truyền hình, các anh tiếp tục đi” Hàn Vân nói
“không được quay, lùi lại” sĩ quan kia nói
“đợi một chút,” Hàn vân chột dạ nói, tay vẫn cầm máy quay
“anh còn dám quay nữa? có tin tôi bắt anh vì tội cản trở người thi hành công vụ không? cút đi” sĩ quan kia tức giận nói
Hàn Vân cảm thấy không ổn, tắt máy quay cho vào túi, n·ổ x·e máy phóng đi mất dạng.
Đằng sau là tay sĩ quan buộc miệng chửi,
“đám kền kền khốn kiếp”
Mấy phút sau, Hàn Vân còn đến quay thêm hai hiện trường nữa, nhưng chỉ là mấy việc lông gà vỏ tỏi như là lái xe say rượu, cảnh sát kiểm tra hành chính, cũng giống như vụ đầu tiên, Hàn Vân bị cảnh sát đuổi đi.
Đang buồn bực ngồi ở trong công viên nghe ngóng bộ đàm thì có âm thanh vang lên.
“viện trợ cứu thương ở đường tây nam số 142, nố súng c·ướp xe, n·ạn n·hân b·ị t·hương, kẻ tình nghi đi về hướng bắc”
Hàn Vân giật mình, cấp tốc nổ máy, chạy như bay về hướng tây thành phố.
Vừa đi về đó, xung quanh có một chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương xuất hiện, còn có một người đứng từ xa đang cầm máy quay, quay lại cảnh nhân viên cứu thương cứu người.
Hàn Vân cũng tiến đến bên cạnh người kia, giơ chiếc máy quay lên, quay lại.
“hơi thở khá yếu, ai có băng gạt không? đưa tôi máy sốc điện” nhân viên cứu thương kêu lên
Đang quay thì Hàn Vân nhìn về phía người quay phim đã đến từ trước, hắn cảm thấy không ăn thua, bèn đánh liều tiến gần đến cáng cứu thương.
“không có mạch, ông ta đang mất ý thức,”
“máu đang chảy kìa, anh hô hấp cho ông ấy được không?”
“không có phản ứng….. này anh kia, anh làm cái gì” nhân viên cứu thương quát lên
Vừa quay được một lúc, Hàn Vân giật mình nhìn lên thì có một người sĩ quan tiến đến.
“lùi lại, người ta nói anh có nghe không?”
Hàn Vân lùi lại phía sau, người sĩ quan nói tiếp
“cút đi, đây là chỗ anh quay phim à? cả anh nữa cút đi cho tôi” sĩ quan quay sang người quay phim đến sớm quát
Người quay phim buồn bực tắm máy quay bỏ đi, hắn nhìn Hàn Vân rồi chửi
“con mẹ thằng ngu, mày làm cả bọn bị cấm rồi, tao đang có góc quay đẹp như thế mà mày nhảy vào”
“cút về nhà đi, tiên sư thằng dở hơi” nói xong hắn rút điện thoại trong túi ra, gọi đến một số, Hàn Vân thì bám theo sau nghe ngóng
“tôi đây, vụ phía tây lúc nãy đấy, tôi có cảnh quay n·ạn n·hân đang được cứu chữa, đó là một vụ c·ướp xe, n·ạn n·hân là người chủ, hắn đang nguy kịch lắm”
“giá cả là 600 nhé…. 500 được không tôi sẽ cho anh một đoạn phỏng vấn hàng xóm của hắn…. được rồi oke chốt”
Xong rồi hắn lên xe oto, phóng đi mất.