Chương 4: Còng Tay
Bảo Lam sau khi ngồi lên xe của Lâm Sơn, cô nàng ngồi cùng Thiểm Tuyết ở hàng ghế sau, luôn miệng ba hoa về việc Lâm Sơn cứu Thiểm Tuyết ra làm sao, làm cho Lâm Sơn ngồi lái xe ở đằng trước mấy lần mất lái,
Đường Thiểm Tuyết thì tròn mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nàng liếc nhìn Lâm Sơn, suy nghĩ
“ anh Lâm Sơn không có mùi của người kia, thật kỳ lạ, mình thử hỏi xem sao”
“lúc mình hôn mê, có ai tiếp xúc gần với mình không Bảo Lam? Tại lúc đó mình có nửa tỉnh nửa mơ, thấy một người không rõ mặt nhảy vào xe hơi đánh bọn người kia một trận, anh ta hình như còn tiếp xúc với mình rất gần” Đường Thiểm Tuyết hỏi
Bảo Lam trợn tròn mắt, trong lòng thì chửi bới “Kẻ Lạ Mặt” kia là dâm tặc, ngoài miệng thì cười cười giải thích
“làm gì có ai, tiếp xúc gần với cậu lúc đo chỉ có mình thôi, anh Lâm Sơn lúc đó là đang thu dọn hiện trường, hì hì Thiểm Tuyết, chắc lúc đó là cậu đang mê sảng nên như vậy”
Lâm Sơn đang lái xe thì nghe Đường Thiểm Tuyết nói như vậy, hai tay nắm chặc vô lăng, hằn lên gần xanh.
Chiếc SUV đắt tiền dừng lại ở chung cư Long Uyên, một trong những chung cư xa hoa bậc nhất ở thành phố Thiên Hải, trên này Đường Thiểm Tuyết có mua qua một căn phòng rộng 300m2 đầy đủ tiện nghi, Lâm Sơn và Bảo Lam cũng không lạ gì nhà mới của Đường Thiểm Tuyết, một mạch lái xe từ bệnh viện về đây luôn.
“ôi, vất vả chở cậu như vậy, không mới người ta vào nhà sao? mà này, có cần tở để anh Lâm Sơn ở nhà canh phòng cho cậu một đêm không? nhỡ đâu có kẻ xấu lẻn vào?” Bảo Lam cười đùa nói
“Bảo Lam, đừng đùa nghịch nữa, Thiểm Tuyết hôm nay mệt lắm rồi, để cô ấy nghỉ ngơi, mai cô ấy còn phải đến công ty” Lâm Sơn kéo vai Bảo Lam nói
Đường Thiềm Tuyết nhẹ nhàng gật đầu nói “ Bảo Lam với anh Lâm Sơn đi về đi, nhà mình chưa dọn dẹp gì, không có chỗ cho mọi người ở lại ngủ:” rồi phất tay, đi lên thang máy.
“uy, nhà cậu có hôm nào là không dọn dẹp? rõ ràng là lấy lý do” Bảo Lam bĩu môi nói
Lâm Sơn thì kèo Bảo Lam lên xe, nổ ga đi về nhà, khi đang đi về thì hắn ta nói.
“ nghe Thiểm Tuyết nói thì em ấy bị người lạ mặt kia tiếp xúc gần, anh lo sợ kẻ kia x·âm p·hạm em ấy” Lâm Sơn vẻ mặt âm trầm nói
“hừm, tên khốn kiếp kia vừa c·ướp tiền, vừa định c·ướp sắc, em có kiểm tra người của Thiểm Tuyết rồi, không có dấu hiệu bị x·âm p·hạm, nhưng tên kia cũng thật quá quắt, em mà bắt được hắn thì hắn c·hết với em” Bảo Lam tức giận nói
“Bằng Trình độ mèo cào của em sao? nếu là anh mà đánh nhau với kẻ kia thì chưa chắc đã chiếm phần thắng, nhìn hắn g·ây t·hương t·ích cho mấy tên kia thì đích thị là cao thủ” Lâm Sơn âm thầm đánh giá
“mà anh nói xem, tại sao một cao thủ như vậy xuất hiện ở Thành phố mà bọn em không biết nhỉ, lại còn hám tiền, nếu hắn giỏi như vậy thì 1000 đồng bõ bèn gì, lại còn móc ví của người ta” Bảo Lam thắc mắc hỏi
“Anh cũng không biết, mỗi cao thủ có một loại tính tình, chỉ mong tên này là người tốt, không g·ây r·ối t·rật t·ự trị an” Lâm Sơn nói.
“hừm, mong là vậy. à mà ngày mai anh phải khao em một chầu nhà, nhờ em mà Thiểm Tuyết biết ơn anh nha” Bảo Lam cười nói
“em còn dám nói, để về nhà xem anh trị em thế nào.” Lâm Sơn cười cười
“ý, đồ ăn cháo đá bát, vậy từ nay bản cô nương mặc kệ hai người, tiếp tục độc thân suốt quãng đời còn lại đi nha…. Ái đau đau
Chưa kịp nói hết câu thì Lâm Sơn véo tay của Bảo Lam làm nó xưng vù lên.
Đường Thiểm Tuyết thì sau khi về phòng, nàng bước vào phòng tắm, tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ, nằm úp mặt lên gối, khuôn mặt lạnh lùng nhưng xinh đẹp tuyệt trần của nàng ửng đỏ khi nghĩ về giấc mơ lúc mê mang, thẹn thùng úp mặt vào gối, một lúc sau cơn buồn ngủ kéo đến, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
ở phía công trường bên kia thì Hàn Vân lại đang ngủ như lợn c·hết.
Mấy ngày hôm sau, trong một tiệm bán điện thoại, Hàn Vân đêm hôm nọ, lục lọi đồ của đám xấu số kia, lấy ra được 4 chiếc điện thoại đời mới, hắn chẳng suy nghĩ gì nhiều, tắt nguồn, tháo sim, đúng buổi sáng hôm nay hắn dậy sớm, xin nghỉ phép một buổi tìm một tiệm thu mua điện thoại cũ, “kiếm thêm thu nhập”.
Giao dịch xong xuôi, tàu nhanh 4 chiếc điện thoại, bỏ túi 1500 đồng, hí hửng đếm tiền, chuẩn bị ra về thì đột nhiên
“click”
Một chiếc còng tay chộp lên hai cẳng tay của hắn trên tay vẫn đang cầm lên mấy tờ tiền. Hàn Vân ngạc nhiên nói.
“ cmn, cái éo gì……”
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là một bộ đồng phục cảnh sát, thân hình xuất sắc, chỗ lồi chỗ lõng, khuôn mặt xinh đẹp, để tóc ngắn. à mà khoan đã, sao nhìn khuôn mặt này quen quen.
Hàn Vân giật nảy mình, người mặc đồng phục cảnh sát đang còng tay hắn lúc này chính là Bảo Lam, người mà hôm nọ hắn nhìn thấy đến đón cô g·ái g·ọi là Thiểm Tuyết trong công viên.
Giật nảy mình, tưởng là hành tung đêm hôm nọ của hắn bị lộ, Hàn Vân thốt lên.
“sao cô tìm được tôi?”
“tìm được kể vô lại như cậu thì có gì khó, chị đây chỉ cần 1-2 ngày” Bảo Lam nghiêm nghị đáp
“ đồng chí cảnh sát, oan có đầu, nợ có chủ, chuyện hôm đó là tôi cũng hơi tham lam, nhưng cô cũng phải chiếu cố cho tôi chứ, tôi ở nhà còn lo 5 miệng ăn đây” Hàn Vân xin xỏ nói
“đã phạm tội lại còn già mồm, nói, cậu ă·n c·ắp mấy bao nhiêu lần rồi, chúng tôi theo dõi hành tung phạm tội của cậu cả tháng trời rồi, nhanh nhanh khai ra còn hưởng khoan hồng của pháp luật” Bảo Lam nói
“ tôi… à mà khoan đã, đồng chí cảnh sát nói gì vậy” đang định chối cãi thì Hàn Vân nuốt lại câu chữ, bình tĩnh hỏi lại
“còn nói cái gì, tôi tình nghi là cậu là t·rộm c·ắp điện thoại số lượng lớn, bây giờ nhanh theo tôi về đồn khai báo,” Bảo Lam đắc ý nói
“ấy c·hết, đây là điện thoại tôi mua, chán không dùng nữa thì bán, sao lại nói tôi ă·n c·ắp, cẩn thận tôi kiện mấy người tội vu oan giá họa” Hàn Vân cứ tưởng Bảo Lam bắt mình vì vụ 1000 đồng trong công viên, thở phào nhẹ nhõm, tiện thể cãi lại.
“á à lại dám cãi lại chị đây, xem tôi có chứng cứ hay không, Ông chủ, có phải kẻ này thường xuyên đến đây liên tục bán một số lượng lớn điện thoại hay không?” Bảo Lam đắc ý nói
Đáp lại Bảo Lam là cái lắc đầu của Chủ Tiệm Điện Thoại làm Bảo Lam ngớ người, đúng mấy giây sau thì có mội tiếng bộ đàm đánh đến,
“tất cả đồng chí chú ý, đã bắt được n·ghi p·hạm t·rộm c·ắp điện thoại số lượng lớn, tang vật trong túi xách còn có hơn 50 chiếc điện thoại khác nhau, đề nghị các đồng chí tập trung ở cửa hàng X để hỗ trợ bắt giữ”
Nghe xong bộ đàm Bảo Lam hết nhìn chủ cửa hàng, rồi lại khuôn mặt vô lại đang cười cười của Hàn Vân
“Thả cho tôi đi được chưa” Hàn Vân cười cười vô lại nói
Xấu hổ vì bắt nhầm người, Bảo Lam tức giận nói “Hừm, tưởng đi mà dễ à, lúc nãy mấy lời cậu nói là ý gì, đích thị là có tật nên giật mình”
“tôi nói lời gì” Hàn Vân thắc mắc hỏi
“cái gì mà Tham Lam, sao cô tìm được tôi, oan có đầu nợ có chủ” Bảo Lam tức giận nói.
“tôi làm gì có nói thế, lúc nãy là tôi khen cô xinh đẹp mà lại đổ oan cho người tốt ấy chứ” Hàn Vân quay ra chủ cửa hàng nháy mắt,
Chủ cửa hàng cũng cười cười gật đầu.
Bảo Lam tức nổ phổi, nhưng không làm được gì, ai dè chủ cửa hàng thông đồng với tên này chơi mình “ hừm xem tôi xử lý cậu thế nào, theo tôi.