Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Biết Tại Sao Lại Mạnh

Chương 2: SUV




Chương 2: SUV

“cô gái đó là ai vậy?” Hàn Vân quay qua Minh La hỏi

“không biết, mình bộ dạng giống như là cấp trên của mấy lão sếp, sao vậy huynh để ý người ta sao?” Minh La cười nói

“nào dám, xinh đẹp lại còn thành công như thế tao tu chín kiếp người chưa chắc đã vớ được” Hàn Vân nói

“thôi buôn chuyện ít thôi, lo mà làm nốt còn nghỉ, lãnh đạo đến khảo sát mà còn buôn chuyện mấy ổng hứng lên giảm lương bây giờ” Trần Hậu quản đốc cười nói

Nghe vậy Hàn Vân và Minh La lại cúi đầu cặm cụi đào đất

Thế là một ngày làm việc cứ thế trôi qua, chưa gì đã chạng vạng tối, ăn qua loa bữa cơm chiều, tắm rửa một cái, Hàn Vân thay vào một bộ quần áo nhân viên quán rượu, Hàn Vân chuẩn bị đi làm thêm buổi đêm thì Minh La gọi lại

“Lão Hàn, mày có cần phải làm việc bán mạng như vậy không, buổi sáng quốc đất chưa thấy mệt hay sao mà tối còn đi làm tiếp, yêu tiền thì cũng phải có mức độ thôi chứ”

“mày thì hiểu cái gì, tao đang cần tích tiền mua oto để chạy taxi cho nhàn nhã đây, bây giờ còn sức khỏe không lo làm thêm, đợi đến lúc già thì mới tích?”

“ui, mày cái bằng lái còn chưa có mà đòi tích tiền mua xe? nực cười” Minh La cười nói

“cho mày nói lại” cười cười Hàn Vân rút từ trong ví ra một cái thẻ bằng lái xe oto, trên đó còn nguyên cái ảnh hắn mặc một bộ trang phục quân hàm thiếu úy, còn có con dấu của BỘ QUỐC PHÒNG, khác hẳn với bằng lái xe bình thường của người dân

“ui, mày làm bằng giả? Không sợ người ta giam mày lại sao” Minh La nhìn thấy tấm bằng lái thì kinh ngạc thốt lên



“bằng giả cái đầu mày, cái bằng này lúc trước tao thi đậu lái xe hồi còn trong quân ngũ” Hàn Vân cười cười nhét bằng lái vào trong ví, bước ra khỏi cửa, để lại Minh La ngơ ngác.

Bảy giờ tối, trăng sáng vằng vặc.

Thành phố Thiên Hải vào tối thật sự phồn hoa náo nhiệt.

Những ánh đèn trong thành phố tựa như hàng ngàn vì sao sáng, có nét giống như lòng người không đáy, những ý đồ tư lợi nhen nhóm, làm u ám trầm mặc cả bầu trời đêm.

Đi về trung tâm thành phố, một quán rượu tên là Hoàng Mai mở cửa, khách khứa tấp nập.

Hàn Vân là xin làm đêm ở đây, thời gian là từ bảy giờ ba mươi tối đến hai giờ ba mươi sáng, công việc của hắn là một tên bảo vệ, hắn bắt đầu từ hai tháng trước thì làm hai công việc cùng lúc, Hàn Vân bây giờ đang rất cần tiền, hắn muốn mua một chiếc xe để chạy taxi, thế là hắn trở thành cuồng nhân đi làm, cả ngày làm việc từ bảy giờ sáng đến ba giờ đêm mới đi ngủ, nhưng tinh thần của hắn không biết vì sao minh mẫn lạ thường, giường như cái nhịp độ sinh hoạt này là dành cho hắn vậy.

Quán rượu Hoàng Mai lợi nhuận cũng tốt, cộng thêm Hàn Vân làm việc nhiêm chỉnh, không sao nhãng nên sau tháng thứ nay hắn được trả rất hậu hĩnh.

Tiền một tháng hắn làm được có thể lên đến hơn 1500 đồng, ngang với những tinh anh trong xã hội bây giờ, theo như hắn tính, duy trì làm việc như thế này tầm một năm thì sẽ mua được xe.

Hai giờ ba mươi phút sáng, Hàn Vân ngái ngủ chào chủ quán, chuẩn bị chạy từ ngõ nhỏ ra về công trường, vừa đi ngang qua công viên hắn thì nghe được một cuộc hội thoại trong trong một chiếc SUV màu đen, trông cực kỳ đắt tiền, kình trong chiếc xe vồn là đóng lại kín mít, nhưng hắn vẫn nghe được chủ xe đang gọi điện thoại, thậm chí hắn còn nghe được cả âm thanh từ đầu dây bên kia.

“Bắt cóc được nó rồi cậu chủ, bây giờ nó đang mơ ngủ ở sau xe, chút nữa về đến là tùy cậu xử lý” một tên đô con mặt xẹo đang ở trong xe gọi điện thoại



“chúng mày làm tốt lắm, chút nữa tao thưởng chúng mày tiền, chia nhau mà ăn chơi” đầu dây bên kia là tiếng nói đắc ý của một người thanh niên

“hừm bốn tên sao.” Hàn Vân sở dĩ biết được trong xe có bốn người vì tai của hắn lúc này nghe được ngoài một tên đang nghe điện thoại, còn có ba tiếng hơi thở của đàn ông ở trong xe, ngoài ra thêm một hơi thở khá là yếu ớt, giường như là b·ị đ·ánh thuốc mê, có thể là người bị bốn kẻ kia b·ắt c·óc.

Lấy ra một chiếc khẩu trang, chùm lên mặt, cởi bỏ áo đồng phục nhân viên quán rượu ném vào trong bụi cỏ, Hàn Vân bẻ tay khởi động rồi đi đến chiếc SUV,

Mặt sẹo đang hớn hở cất điện thoại vào trong túi, chuẩn bị mò chìa khóa khởi động xe thì đột nhiên có tiếng gõ vào cửa kính ở buồng lái.

“cộc cộc”

Mặt sẹo ngạc nhiên giật thót mình quay mặt lại thì mấy một tên thanh niên đeo khẩu trang, ánh mắt toát lên ý cười, đang vịn lên thành kính, mặt sẹo đang định hạ kính xuống chửi một tràng thì thanh niên giơ lên nắm đấm.

“rầm”

Chưa kịp làm gì thì mặt sẹo đã bị Hàn Vân cho một quả đấm xuyên thấu từ cửa kính, mảnh kính từ nắm tay của Hàn Vân chạm vào mặt hắn tạo thêm cho mặt sẹo một vết sẹo dài thứ hai,

Quả đấm này làm mặt sẹo b·ất t·ỉnh nhân sự, răng môi lẫn lộn, ngất tại chỗ, ba tên còn lại chưa bị hoàn hồn thì mặt sẹo đã bị Hàn Vân dùng một tay, ném từ trong xe đi ra ngoài, giật đứt cả dây an toàn kéo theo cả một bên cánh cửa của SUV.

Nhanh như điện, Hàn Vân nhảy vào trong xe, quyền đấm cước đá, ba tên kia chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì chân tay mặt mũi đã b·ị đ·ánh gãy, có lẽ cả đời sau tàn phế.

Mở ra cửa xe, ném từng tên b·ắt c·óc xuống đất, Hàn Vân kiểm tra người bị hại thì phát hiện cô giá này là người hắn gặp ở buổi sáng trên công trường, bên cạnh là một túi sách bị lật tung lên, còn có một chiếc điện thoại đắt tiền bị tắt nguồn.

Hàn Vân phải công nhận, từ lúc nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn ở cạnh một cô gái, gần đến vậy, mà cô gái này lại còn là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, mùi hương không biết có phải là nước hoa hay k·hông k·ích thích làm cái mũi của hắn ngứa lên, hơi thở của cô gái kia cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn chưa ngủ hẳn, dường như tinh thần đang chống chọi lại thuốc mê,



Khịt mũi lắc đầu, Hàn Vân mở nguồn điện thoại lên thì ngay lập tức có một cuộc điện thoại đánh tới, nhẹ nhàng nhấn nghe thì một âm thanh hốt hoảng của một cô g·ái g·ọi đến

“Thiểu Tuyết, cậu đi đâu rồi, vừa mới lúc nãy còn thấy mặt cơ mà, cậu ở chỗ nào mình ra đón”

Chầm ngâm một lúc Hàn Vân bèn sửa lại giọng khàn khàn nói,

“bạn của cô b·ị b·ắt cóc”

“anh là ai? anh muốn gì” đường dây bên kia hốt hoảng nói

“à, mấy kẻ b·ắt c·óc bị tôi xử lý rồi, cô ấy bây giờ đang ngồi trong một chiếc SUV màu đen ở trong công viên Trung Tâm Thành phố, hình như là b·ị đ·ánh thuốc mê” Hàn Vân khàn khàn nói

“anh chờ ở đấy cho tôi, tôi đến ngay” đường dây bên cạnh nói, kèm theo là tiếng ô tô khởi động

“không được, tôi bận lắm 1000 trong ví của cổ tôi lấy coi như là thù lao nha, bye” Hàn Vân cười cười, tắt máy

“không được, tên khốn” Bảo Lam hét lên, chưa kịp nói thêm thì đầu dây bên kia tắt máy, gọi lại cũng không được, cô ấy đành lắc đầu đạp chân ga, phóng hết tốc lực đi đến công viên Trung Tâm.

Còn Hàn Vân thì ngay lúc này lấy 1000 từ trong túi xách của cô gái kia, hắn còn lấy ví của đám b·ắt c·óc, lục lọi ra thêm được 800 đồng nữa là được 1800 đồng, bằng cả tháng lương của hắn làm, hí hửng, đóng cửa xe cẩn thận lại, trốn ở trong bụi cỏ gần chiếc xe, nhìn ngó, hắn sợ lúc hắn đi thì có chuyện gì sảy ra,

đóng cửa xe cẩn thận lại, trốn ở trong bụi cỏ gần chiếc xe, nhìn ngó, hắn sợ lúc hắn đi thì có chuyện gì sảy ra,

quả nhiên, tầm mười phút sau, một cỗ xe SUV thứ hai vô cùng đắt tiền giá trị chắc phải năm trăm ngàn, đi vào trong công viên.