Chương 18: Đi Săn
Lang thang trong đêm tối, Hàn Vân luôn có cảm giác có người bám theo mình, thỉnh thoảng hắn lại ngoảnh mặt quay lại xem xét phía sau lưng,
Cầm bảy mươi ngàn trong tay, số tiền phải nói là khổng lồ với một kẻ như hắn, Hàn Vân vơ tạm một chiếc balo cũ rách nát ở một bãi rác, nhét chiếc túi nilon chứa bảy mươi ngàn vào trong balo, phủi phủi bụi đất rồi khoác lên vai, hắn còn đang đau lòng vì chiếc xe máy vẫn còn đang ở h·iện t·rường v·ụ á·n
Trong lúc luồn lách ở các con hẻm, hắn còn mơ hồ nghe thấy những âm thanh còi cảnh sát phát ra từ xa.
Hàn Vân đi một mạch đến khu tàu hoả trở hàng, đợi một chuyến tàu đi về phía nam đã xuất hành, hắn rón rén không phát ra tiếng động, nhảy một mạng lên khoang chứa hàng, gồng mình luồn lách qua khe hẹp chui vào trong, cũng may thể hình của hắn cũng không có béo, chỉ mất một lúc Hàn Vân đã chui được vào khoang hàng.
Lấy rơm rạ phủ lên mình chịu đựng muỗi cắn, nhưng do đã quá mệt, hắn ngủ th·iếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm hôm sau, bình minh đã chiếu rọi khắp khoang hàng, hắn uể oải tỉnh dậy, nghĩ lại về đêm hôm qua,
Có lúc hắn nghĩ mình nên đi đến cục cảnh sát trình báo chứng minh mình vô tội, nhưng trực giác hắn lại cho hắn biết, có thứ gì đó khủng kh·iếp nào đó đang đợi hắn ở đó, Hàn Vân vẫn là muốn tin theo trực giác của mình, vả lại rất có thể tên xui xẻo kia c·hết là do làm lộ đoạn băng ở công viên trung tâm.
Một kẻ quyền cao chức trọng như thiếu gia nhà họ Mã còn bị g·iết như g·iết gà, một tên gà đất cho sành như hắn thì sau khi bị tạm giam còn chẳng biết có ngày về, Hàn Vân tính toán hắn chắc phải vượt biên để trốn một mức án không thuộc về mình.
Bụng reo lên ùng ục vì tối qua đến giờ vẫn chưa ăn chút gì mà đã phải bỏ chạy như chó mất nhà, hắn ló đầu ra khỏi khoang hàng quan sát kiếm chỗ vắng người rồi nhảy xuống một bụi cỏ khá là êm, lúi húi chạy vào khu nhà dân kiếm chút đồ ăn, mua chút quần áo bỏ vào ba lô rồi chạy qua bờ suối tắm rửa..
Rất may là danh tính của hắn vẫn chưa được công bố, hoặc có thể người dân sáng sớm vẫn chưa xem tin tức, nên tạm thời Hàn Vân vẫn còn an toàn, hắn còn cẩn thận mua một chiếc khẩu trang đeo lên mặt, tránh tình trạng có người nhận ra.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, chín giờ sáng, trong lúc Hàn Vân đang chùm mặt kín mít để đợi xe bus thì có mấy người dân ở trong thị trấn nhỏ đang bàn luận về một vụ g·iết người.
“anh có biết gì không? Người ta vẫn chưa tìm được h·ung t·hủ đâu, nghe nói lúc cảnh sát thấy hắn bắn trúng được một phát súng mà vẫn chạy thoát được, nghe nói tên này từng là bộ đội, về sau bị khai trừ” một bà cô khoảng chừng bốn mươi tuổi buôn chuyện
“tên h·ung t·hủ ra tay độc ác quá, nghe nói hắn tên là Hàn Vân phải không? một kẻ như thế này bị khai trừ khỏi q·uân đ·ội là đúng rồi, hắn mà ở lại vớ vẩn còn g·iết cả đồng đội ấy chứ ? mong là cảnh sát nhanh chóng bắt được hắn” Một người khác tiếp lời
“yên tâm đi, cảnh sát nước mình giỏi lắm, chẳng mấy chốc tên này sa vào lưới ngay” bà cô kia cười cười nói.
Nghe đến đây Hàn Vân hai tay nắm chặt ngàn vạn lần chửi rủa tên khôn kiếp lấy đoạn phim của mình đăng linh tinh, chửi hai con mụ rảnh háng buôn chuyện trù ẻo hắn, còn cả đám cảnh sát gán cho hắn cái tội danh khốn nạn,
Lắc đầu, ánh mắt Trầm Vân liếc nhìn hàng cây bên đường qua cửa kính xe bus,
Đang suy nghĩ thần thờ thì hắn nhìn thấy xe bus tiến đến, Hàn Vân từ từ xếp hàng để lên xe, nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại,
Vì hắn nhìn thấy tài xế bắt mỗi người lên xe bus phải xuất trình giấy chứng minh thư
Hắn sực nhớ ra là muốn đi xe bus liên tỉnh thì phải mang theo chứng minh thư, cơ mà đồ đọc của hắn đã m·ất t·ích theo chiếc balo mất rồi, thậm chí nếu hắn giao ra chứng minh thư thì chẳng mấy chốc cảnh sát đã tóm được hắn.
“này, cậu có lên xe không?” người tài xế se bus thấy Hàn Vân đứng ngẩn người thì thúc giục nói
Đang đúng suy nghĩ linh tinh trước hàng người muốn lên xe bus Hàn Vân bị bác tài nói cho tỉnh lại, hắn trực giác của hắn cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ một lúc hắn quyết định lắc đầu,
“thôi tôi bắt nhầm chuyến xe” Hàn Vân lắc đầu nói rồi quay lưng bỏ đi
Đi bộ thêm mười cây số nữa, Hàn Vân tìm thấy một chỗ gần bìa rừng lặng lẽ đi vào Hàn Vân lủi thủi đi một mạch vào bên trong, hắn cứ tiếp tục đi như có gì đó thôi thúc hắn phải đi tiếp vậy, còn ở cách đó không xa, tại một trạm thu phí, chiếc xe mà Hàn Vân định đi lên đang có một vài chiến sĩ cảnh sát, súng đạn đầy đủ tiến hành kiểm tra hành khách trong xe.
ở phía đằng xa trạm thu phí, một kẻ đang ngồi trong xe hơi, là chiếc s400 đã từng đỗ trong căn nhà sảy ra án mạng, dáng người uể oải, tay cầm một điếu thuốc vươn ra khỏi cửa sổ, ngắm nhìn chiếc xe bus,
“hừm, không dám đi xe sao? chắc là ở quanh đây thôi
Nói xong, hắn vứt đi mẩu thuốc, nổ máy phóng xe đi mất dạng.
Hoàng hôn kéo đến, trong một khu dừng cách trạm thu phí hơn hai mươi cây số, đường núi chật hẹp, quanh co uốn khúc, Hàn Vân một mình leo lên từng phiến đá, cẩn thận từng bước đi ra khỏi khu rừng, trên mười hắn đã có vài miếng vải bị gai nhọn kéo rách, mồ hôi chảy đầy trên áo.
Đi được thêm năm cây số thì trời đã tối, Hàn Vân tìm một chỗ để nghỉ ngơi, lấy ra bánh và nước mà hắn mua được từ buổi sáng ra để đánh chén, Hàn Vân ăn khá là đơn giản, vì bây giờ ưu tiên hàng đầu của hắn là lấp đầy cái bụng
Cả người hắn mệt mỏi vì đi qua đường rừng, ngẩm đầu lên nhìn ánh sao trời mà lòng hắn buồn bực, ngồi nghỉ ngơi được ba mươi phút, Hàn Vân đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, mặc dù đi qua rừng vào ban đêm khá là nguy hiểm nhưng ngày xưa hắn cũng từng được huấn luyện qua những cuộc hành quân trong màn đêm, đối với hắn bây giờ thì đây chỉ là trò trẻ con.
Đang chuẩn bị quan sát nên đi về hướng nào thì đột nhiên có một giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
“ cuối cùng thì tao cũng tìm thấy mày “
Trầm Vân giật thót mình không giám cử động vì sợ đối phương có súng người, trong lòng thầm than
“bị cảnh sát tìm thấy rồi? làm sao bây giờ, có nên chạy đi không?
Từ từ quay người Trầm Vân giơ tay lên gãi đầu, cười cười nói
“hình như anh tìm nhầm người rồi, tôi đang đi chơi leo núi ạ.”
Hàn Vân quay người lại, hắn chú ý quan sát đối phương, thì không thấy sĩ quan cảnh sát nào cả, chỉ thấy một người thanh niên cách hắn tầm 30 mét ở bên kia tán cây, nhìn tuổi chừng hai bảy, hai tám mặc một bộ vest đen, hai tay xỏ vào trong túi quần nhìn hắn cười cười.
“thằng này nhìn kỳ quái, leo núi mà mặc vest?” Hàn Vân trong lòng thầm nghĩ
Nhìn Hàn Vân một lúc hắn bỏ tay ra khỏi túi quần, Người thanh niên kia nhếch miệng cười, rồi nói.
“không cần giải thích đâu”
Rồi đột nhiên vô tung vô ảnh biến mất tại chỗ, làm cho Hàn Vân hoa cả mắt, như nhìn thấy ma quỷ
Hàn Vân chưa kịp định thần thì kẻ kia đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tung một quyền như trời giáng vào ngực Hàn Vân b·ị đ·ánh bất ngờ Hàn Vân có thể nghe được tiếng xương ngực của mình gãy nát, cả người bắn ra xa hơn 10 mét đụng vào một thân cây rồi lăn xuống đất,