Đồng Kỳ cũng từng yêu đương. Tình yêu của cô cũng được chở che, cũng có đau khổ, nhưng bản thân cô thỉnh thoảng sẽ cãi nhau với đối phương, vì quan điểm sống vì một chuyện nhỏ. Lúc một người vừa bước vào tình yêu đều cảm thấy đối phương cái gì cũng tốt, nhưng sau khi hẹn hò được hai ba tháng, sẽ bắt đầu có mâu thuẫn.
Khuyết điểm của đối phương bại lộ, cô lại không thích điều đó, mà người đó cũng không thích cô như thế này như thế kia, cứ ầm ĩ được thì sẽ ầm ĩ.
Đồng Kỳ thường có thể nhìn thấu đối phương.
Mà đối phương cũng nhìn thấu được cô.
Đấu trí với nhau, nghi ngờ lẫn nhau, bào mòn lẫn nhau.
Sau cùng khi đối mặt với vấn đề hôn nhân, đối phương yêu cầu thiên trường địa cửa, cô lại chỉ muốn tận hưởng niềm vui trước mắt, đến cuối chia tay là con đường tốt nhất.
Trên thế gian này, không có ai sẽ luôn như ban đầu, không có người này thì sẽ có người sau đến, xe buýt công cộng dừng ở trạm này không có người, trạm kế tiếp nhất định sẽ có người lên.
Không thế nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói cách nghĩ không giống nhau, tư tưởng không giống thì mục tiêu theo đuổi đương nhiên cũng không giống.
Cho nên không thể tiến tới lễ thánh đường hôn nhân.
Cũng có thể coi đây là không có duyên phận.
Đồng Kỳ không biết cô với Liêu Thành Xuyên sau khi thật sự trở thành tình nhân rồi có giống như trước kia không.
Nhưng trước khi trở thành tình nhân, cô thấy điểm nào của anh cũng tốt, điểm nào cũng đều thấy thoải mái, đâu đâu cũng làm tim cô đập nhanh, ảnh hưởng đến thần kinh cô.
Đồng Kỳ nằm trên giường suy nghĩ lung tung rồi ngủ thiếp đi mất.
Hai tiếng rưỡi sau, lúc Liêu Thành Xuyên mở cửa vào gọi cô, cô đã tỉnh rồi, đang rửa mặt, Liêu Thành Xuyên ngồi trên ghế sofa xem điện thoại đợi cô.
Sau khi rửa mặt xong thì xuống lầu, đi xem trận đấu.
Buổi chiều vẫn còn nửa vòng cuối.
Đến hơn bốn giờ thì kết thúc, cái Đồng Kỳ muốn xem cô đã được xem, buổi chiều Hà Lương Nguyệt cũng đến, nhưng vị trí bên cạnh đã đổi thành Nhạc Lẫm. Sau khi đại sư đánh xong vòng cuối cùng của trận đấu, Nhạc Lẫm tiến lên bắt tay với Hà Lương Nguyệt một cái, hai người trò chuyện vui vẻ.
Nhạc Lẫm cười hỏi: “ Hà tiểu thư với Orsay là bạn bè sao? “
Hà Lương Nguyệt cười rồi trả lời: “ Tôi là ngừoi hâm mộ của anh ấy, quen biết qua bạn bè giới thiệu, tôi cố tình đến xem anh ấy thi đấu. “
Nhạc Lẫm ồ một tiếng, nói: “ Chẳng trách buỏi trưa mời cô ăn cơm, cô nói mình có hẹn, là cùng ăn trưa với Orsay sao? “
Hà Lương Nguyệt đỏ mặt, gật đầu, ánh mắt lướt qua chỗ Đồng Kỳ đang đứng nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, sau đó dời tầm mắt đi, trong đôi mắt ẩn chứa một tia không cam lòng.
Liêu Thành Xuyên đang cùng Đồng Kỳ phân tích cách chơi của hai vị đại sư đã chơi vào buổi chiều, Đồng Kỳ sau khi nghe Liêu Thành Xuyên giải thích, bỗng nhiên bừng tỉnh, gật đầu: “ Tôi hiểu rồi. “
Liêu Thành Xuyên cười nói: “ Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà em không ổn định được, ưu điểm của Orsay chính là vững. “
“ À, ra là vậy. “
Cho nên kỹ năng của Hà Lương Nguyệt có thể xuất sắc như vậy nguyên nhân chính là ở Orsay kia. Nói như vậy, Orsay là đi con đường chính đạo, còn Tang Dương khổ luyện bao năm lại là đi đường tắt, Đồng Kỳ không vững như vậy cũng chính vì nguyên nhân này.
Đồng Kỳ nhìn người đàn ông cùng cô phân tích nhịn không được mà dựa người qua, hôn Liêu Thành Xuyên một cái, thừa dịp anh còn ngữo ngàng, mặt mày khẽ cong lên nở nụ cười: “ Thưởng cho anh đấy. “
Liêu Thành Xuyên híp mắt: “ Chỉ có chút xíu như vậy? “
Đồng Kỳ cười, cầm lấy túi xách nói: “ Lúc này về được không? “
Liêu Thành Xuyên ôm lấy eo cô đồng ý: “ Ừ. “
Đồng Kỳ vòng qua người anh, đi đến chào Hà Lương Nguyệt: “ Giám đốc Hà, chúng tôi về trước. “
Hà Lương Nguyệt đưa mắt nhìn gương mặt Liêu Thành Xuyên, rồi lại nhìn đến bàn tay đang đặt trên eo Đồng Kỳ, mi mắt rũ xuống, nở nụ cười: “ Được rồi, đi đường bình an. “
Đồng Kỳ cười: “ Cám ơn, gặp lại trên bàn bida. “
Hà Lương Nguyệt gật đầu: “ Được, một ván phân cao thấp. “
Nhạc Lẫm lấy chìa khóa xe nói: “ Đi thôi, chúng ta cùng đi. “
Chào tạm biệt xong, ba người Đồng Kỳ đi trước, Hà Lương Nguyệt cầm túi xách đứng im tại chỗ, ánh mắt thâm trầm nhịn bọn họ rời đi.
Hôm nay Đồng Kỳ ngồi cả một ngày như vậy, bất kể là ở phương diện nào.
Cô đều nhìn ra được, Hà Lương Nguyệt có tính ý với Liêu Thành Xuyên, rõ ràng minh bạch. Ở thành phố S, phụ nữ nhắm trúng Liêu Thành Xuyên quả nhiên không ít.
Trước đây Hà Lương Nguyệt gửi cho Đồng Kỳ cái tin nhắn đó.
Xem ra không chỉ là phẫn nộ đơn thuần, hẳn là còn có xen vào tình cảm cá nhân của Hà Lương Nguyệt, mà cái tình cảm cá nhân này, chính là Liêu Thành Xuyên.
Trước đây bất kể là tiệc rượu, tiệc tối hay bất cứ buổi tiệc nào của Tín Lập cũng đều tổ chức ở chi nhánh Danh Đô ở trung tâm; thứ nhất mang đến cho Hà Lương Nguyệt sự nghiệp, thứ hai Hà Lương Nguyệt chắc là nghĩ rằng mình và Liêu Thành Xuyên có lẽ còn có hy vọng.
Bây giờ, mọi thứ đều là của Đồng Kỳ.
Hà Lương Nguyệt giận đến nổi lửa cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà cũng không có nghĩa Đồng Kỳ sẽ sợ, cô chưa từng sợ. Ngược lại trận bida lần này cô nhất định phải dốc hết sức lực, nhất định phải đè ép khí thế của Hà Lương Nguyệt xuống.
Hầy, toàn thân như bốc cháy.
Quay lại chiếc SUV của Liêu Thành Xuyên, Nhạc Lẫm lái Mecerdes.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy lên đường cao tốc, đến khi xe chạy ổn định rồi, tay Liêu Thành Xuyên mò mẫm từ sau lưng lấy ra một tấm áp phích đặt lên đùi Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ cúi đầu nhìn, hỏi: “ Cái gì vậy? “
Liêu Thành Xuyên nhìn không chớp mắt: “ Mở ra xem đi. “
Đồng Kỳ mở tấm áp phích, bên trên là hình tuyên truyền của Tang Dương, còn có, chữ ký do chính tay Tang Dương ký lên.
Đồng Kỳ kêu lên, gương mặt mừng rỡ, hỏi Liêu Thành Xuyên: “ Anh mua hả? “
Liêu Thành Xuyên liếc một một cái, đôi mắt hơi trầm xuống: “ Anh ấy là bạn tôi. “
“ Đệch? Anh ấy là bạn anh sao anh không dẫn tôi đi gặp chứ? “ – Vừa nãy khi hết trận, Đồng Kỳ không tìm thấy Tang Dương, ánh mắt vẫn tìm kiếm khắp nơi, nhưng câu lạc bộ quá lớn, làm sao Đồng Kỳ cũng không nhìn thấy anh ấy.
“ Có chữ ký chính tay anh ấy ký là được rồi, còn muốn gặp anh ấy làm gì? “ – giọng nói Liêu Thành Xuyên trầm xuốn mấy phần.
Đồng Kỳ: “ … … “
Đồng Kỳ khẽ cười, hỏi: “ Tôi hút một điếu được không? “
Liêu Thành Xuyên lại nhìn cô một cái: “ Được. “
Đồng Kỳ đã nhịn từ sáng, lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc ra ngậm lên khóe môi, từ từ chậm rãi thưởng thức tấm áp phích, nụ cười châm biếm: “ Liêu Thành Xuyên, anh là một cái thùng giấm. “
Liêu Thành Xuyên: “ … … “
Phải thì sao.