Editor: Mễ
Nhàn nhã ở nhà một ngày, chơi mấy ván bida một mình, Bạch Tổng dính cô hơn. Sáng sớm ngày hôm sau, mới sáu giờ đã thức, hôm nay Đồng Kỳ dự định Bạch Tổng mà lại chạy thục mạng như lần trước thì cô sẽ trói nó lên cây, để nó duỗi chân tức chết.
Mới vừa xuống lầu, Vương Dịch mặc một bộ đồ thể thao màu đen đứng dưới bậc thềm, nở nụ cười nhìn cô.
Bước chân Đồng Kỳ ngừng lại hỏi cậu ta: “Sớm như vậy?“
Vương Dịch cười: “Em thích chạy bộ buổi sáng, cùng chạy đi.“
Nói xong liền tự động chạy lên trước, muốn lấy sợi dây trong tay Đồng Kỳ, Đồng Kỳ lắc tay, né tránh bàn tay cậu ta: “Tôi phải tự dắt nó, cùng chạy đi.“
Vương Dịch hơi mất mát, nhưng có thể chạy bên cạnh cô thì cậu ta càng vui hơn, híp mắt cười: “Được thôi.“
Đồng Kỳ giật giật sợi dây, cảnh cáo Bạch Tổng: “Con an phận chút cho mẹ.“
“Gâu……“ – Bạch Tổng cọ bắp chân cô một cái, cô vừa cười vừa mắng nó: “Khỏi làm nũng.“
Bạch Tổng tiếp tục cọ.
Đồng Kỳ bất đắc dĩ, đành chạy trước đã.
Vương Dịch si mê nhìn cô, bộ dáng không để ý gì cả của cô lại càng làm người ta mê muội, cậu ta vội đuổi theo. Hôm nay thật kỳ lạ, tốc độ chạy của Bạch Tổng không nhanh như trước nữa, đã nhiều ngày như vậy Đồng Kỳ mới có một ngày cảm thấy thoải mái, cô thấp giọng nói với Bạch Tổng đang ngửa đầu chó của nó lên: “Sau này cứ chạy như vậy đi, đừng có phấn khích chạy loạn biết chưa.“
“Gâu……“ – Bạch Tổng nhe răng với cô.
Đồng Kỳ: “……“
Vương Dịch vừa cười vừa sờ đầu Bạch Tổng, nói: “Có thể nó đùa giỡn với chị đó.“
Đồng Kỳ đáp: “Ừm, chắc vậy.“
Vương Dịch nhìn rồi lại nhìn, sau đó nói: “Nó là giống Mỹ đúng không? Mấy tháng rồi mà to như vậy, nếu như còn lớn nữa có thể sẽ lớn lắm, đến lúc đó chỉ sợ chị thật sự kéo không nổi nó đâu.“
Đồng Kỳ cũng rờ đầu Bạch Tổng: “Ừ, đến lúc đó rồi nói, thật sự không được thì không dùng dây nữa, tiểu khu này an toàn, nó cũng không chạy đi đâu được.”
Vương Dịch thuận tay rờ đầu Bạch Tổng cái nữa, vô tình đụng phải ngón tay Đồng Kỳ. Đồng Kỳ thì chẳng có gì, nhưng tâm tình Vương Dịch lại không khống chế được, đỏ mặt: “Em giúp chị dắt nó.“
Đồng Kỳ nhìn cậu ta, từ chối: “Không cần.“
“Chị, chị cho em một cơ hội đi.“ – Vương Dịch nói không được sao lại thích cô như vậy, cậu ta cũng từng yêu qua vài lần, nhưng khi ở hôn lễ của Lâm Thần, lúc nhìn thấy cô, chính là vừa gặp đã yêu. Lúc đi mời rượu, đầu ngón tay cô vừa kẹp điếu thuốc vừa cầm ly rượu, ôm Vu Hân một cái, cười tươi rạng ngời, ngay khoảnh khắc đó, cậu ta đứng sau lưng Vu Hân, sững sờ nhìn cô rất lâu rất lâu.
Đồng Kỳ cười hỏi: “Làm bạn không được sao?“
Vương Dịch sững người một chút: “ Làm, làm bạn đương nhiên tốt, chỉ có điều……“
Chỉ là chưa kịp nói xong, Bạch Tổng lại chạy thục mạng, Đồng Kỳ bị nó lôi đi xém chút té đập mặt, Vương Dịch lập tức đi lên, ôm lấy eo cô, còn túm lấy sợi dây, trái tim Đồng Kỳ cũng sắp nhảy ra ngoài, cô chống đầu gối, đưa tay vỗ lên đầu Bạch Tổng.
Bạch Tổng vui vẻ tiếp tục bỏ chạy.
Vương Dịch bất đắc dĩ, giữ chặt lấy eo Đồng Kỳ, nói: “Chị, để em giữ nó cho.“
Đồng Kỳ ngược lại nổi nóng, cô nói: “Cột nó vào thân cây đây, để nó tự mình làm càn.“
Vương Dịch nói: “Không sao, em giữ nó là được.“
Nói xong cậu bỏ tay đang đỡ eo cô xuống, Đồng Kỳ đứng thẳng dậy, nhìn đồng hồ, thời gian cũng trôi qua kha khá, mới nói với cậu: “Vậy chạy thêm một vòng đi.“
Sau đó lại chạy thêm một vòng, Vương Dịch lại tiễn Đồng Kỳ và Bạch Tổng tới dứoi lầu nhà cô, Đồng Kỳ trừng mắt với Bạch Tổng rồi nói với Vương Dịch: “Cám ơn cậu.“
Vương Dịch mỉm cười đáp: “Đừng khách sáo.“
Đồng Kỳ cười với Vương Dịch rồi vội vàng quay về giáo dục Bạch Tổng, vừa mới đi vào tòa nhà, Đồng Kỳ trừng mắt với nó, buông lỏng sợi dây trên tay: “Được rồi, con giỏi lắm, con chạy đi, mẹ mặc kệ con.“
Bạch Tổng ngồi dưới đất, trên cổ còn đeo dây đeo, sợi dây màu đỏ rớt cạnh chân nó, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ khẽ hừ, đi lên bậc thềm, bước vào thang máy.
Bạch Tổng như ý thức được điều gì đó, lập tức ngặm lấy sợi dây đỏ dài kia, đi theo Đồng Kỳ, lần này nó ngồi cạnh chân cô, ngửa đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, lại còn cọ cọ mặt vào bắp chân cô nữa, khẽ khàng lên tiếng — — ô — — ô — — ô.
Đồng Kỳ nhịn, không thèm nhìn nó.
“Ô — — ô — —” – Bạch Tổng tiếp tục cọ, ngay lúc này thang máy đến, Đồng Kỳ đi vào trong, Bạch Tổng lại không theo cô, ngồi im tại chỗ, nhìn Đồng Kỳ, vẻ mặt tủi thân, mắt chó chớp chớp còn ướt át, giống như chỉ cần một giây thôi nó sẽ rơi lệ.
Đồng Kỳ nhìn nó, nửa ngày sau, cắn răng nói: “Không vào? Không vào mẹ đóng cửa.“
Lúc này Bạch Tổng mới đứng dậy, cúi đầu đi vào thang máy, tự mình xoay một vòng đem sợi dây đỏ ở dưới đất cuộn vào trong, Đồng Kỳ nhịn cười, ấn nút đóng cửa thang máy, sau đó lấy điện thoại trng túi ra, lặng lẽ chụp lại dáng vẻ ủ rũ của nó.
Lập tức đăng lên vòng bạn bè.
Đồng Kỳ: Trẻ con không thể cưng chiều, hôm nay xém chút nữa lại lôi tôi bay mất. Hừ.
Hình ảnh.
Mạn Mạn: Nó sao vậy. Thật là đáng thương, nhìn thấy tim rất đau.
Tử Đồng: Một cái dáng vẻ làm chuyện sai trá hahaha.
Vu Hân: Tiểu bảo bối sắp khóc rồi sao?
Đồng Kỳ: Sao các cậu không quan tâm tớ, quan tâm xem tớ có bị gì không?
Liêu Thành Xuyên: Hai ngày này cô đừng dắt nó ra ngoài, đợi tôi quay về, ngoan.
Tử Đồng: … … Lầu trên phải bản gốc không vậy?
Mạn Mạn: Tử Đồng cậu đang nói gì vậy?
Đồng Kỳ: … … … …
[ Bốn cô gái nhỏ ( 4) ]
[ Tử Đồng: *ảnh ( hừ hừ) ]
[ Mạn Mạn: Mẹ nó, tớ đã thấy gì vậy, Liêu Thành Xuyên!!!!!! ]
[ Vu Hân: … … Tớ đi nhầm sang thế giới khác à? ]
[ Tử Đồng: @Đồng Kỳ, xuất hiện đi, cho bản đại gia một lời giải thích, hai người rất thân nhau sao? ]