Không Ai Thích Chu Tự Thư

Chương 2: Chương 2







Chu Tự Thư không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt tỉnh lại, trời đã tối đen, đèn còn sáng.

Cậu nép vào ngực Văn Bùi Chi, há mồm, lại phát hiện cổ họng khàn khàn, có chút nói không nên lời.

Cậu cử động cơ thể, muốn thoát khỏi vòng tay của Văn Bùi Chi, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

"Có chuyện gì sao Tiểu Ý?"

Chu Tự Thư sửng sốt mấy giây, đại não không kịp phản ứng.

Cậu không biết Văn Bùi Chi đang gọi ai, tiểu Ý là ai? Một cái tên khác đột nhiên hiện lên trong đầu cậu: Chu Tự Thư, Chu Tự Thư lại là ai?

"Tiểu Ý?".

Truyện Thám Hiểm

Lại là tiểu Ý, cậu và Văn Bùi Chi là hai người duy nhất trong căn phòng này, vì vậy tiểu Ý mà Văn Bùi Chi đang nói đến chỉ có thể là cậu, vì vậy tên của cậu là tiểu Ý.

"Bùi Chi, em muốn uống nước." Chu Tự Thư ngẩng đầu nhìn Văn Bùi Chi, cười nói.

Cậu nghĩ tới, tên của cậu hình như là Phương Ý, người ôm cậu hiện tại, chính là người yêu Văn Bùi Chi của cậu.

"Ngoan, ngồi dậy uống nước đi." Văn Bùi Chi vỗ nhẹ mông Chu Tự Thư.

Chu Tự Thư mím môi, giả vờ ủy khuất, nói một cách quyến rũ: "Không, em muốn Bùi Chi đút em uống.

Bùi Chi trước đây luôn đút cho em uống." Nói xong, Chu Tự Thư cảm thấy có gì đó không đúng, hành động của cậu như một đứa trẻ đang làm nũng?

Đột nhiên, trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh một cậu bé tóc dài làm nũng với một cậu bé khác, khuôn mặt của cậu bé kia chính là Văn Bùi Chi, cậu không nhìn rõ mặt cậu bé tóc dài, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy người đó, không phải là cậu.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn làm nũng như trẻ con vậy?" Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tự Thư.

Văn Bùi Chi ngồi dậy, ôm Chu Tự Thư vào lòng, sau đó đưa ly nước đến bên miệng.

Chu Tự Thư không đưa tay nhặt lên, môi áp vào thành thủy tinh của ly nước.


Văn Bùi Chi hơi nâng ly nước lên một góc, nhìn Chu Tự Thư ngoan ngoãn uống nước, luôn chú ý đến góc của ly, để không làm Chu Tự Thư bị sặc.

Sau khi uống nước xong, Chu Tự Thư vẫn nép vào người Văn Bùi Chi mà không chịu xuống, Văn Bùi Chi muốn để cậu ngủ tiếp nhưng cậu không chịu ngủ.

"Em đều ngủ thành heo luôn rồi, còn ngủ, anh mỗi ngày đều cho em ăn không rồi ngủ, anh là đang nuôi heo con sao?" Chu Tự Thư trừng mắt hỏi Văn Bùi Chi.

Văn Bùi Chi nhặt mái tóc dài của Chu Tự Thư lên, nghịch nó quanh đầu ngón tay, bày ra đôi mắt si mê và điên cuồng ở nơi Chu Tự Thư không thể nhìn thấy.

Hắn thích Chu Tự Thư như thế này, ngoại trừ khuôn mặt của cậu gần như giống hệt Phương Ý, tính cách của cậu hay sở thích, và ngay cả mùi dầu gội trên mái tóc dài của cậu cũng là thứ mà Phương Ý yêu thích.

"Đúng vậy, anh thật sự nuôi một con heo nhỏ."

"Anh mới là đồ heo, em mặc kệ anh, em đi ngủ." Nói xong Chu Tự Thư tức giận nhảy xuống khỏi người Văn Bùi Chi, lên giường, đắp chăn cho mình, rồi thực sự ngủ thiếp đi.

Thấy Chu Tự Thư ngoan ngoãn như vậy, Văn Bùi Chi cười tủm tỉm, cái này thật tốt, sau này không có Chu Tự Thư, chỉ làm Phương Ý không phải rất tốt sao?


Cậu không phải thích tôi sao? Bây giờ ở với tôi không phải càng tốt sao? Về phần Chu Tự Thư hay Phương Ý, đó chỉ là một cái tên, nó có quan trọng như vậy không?

Khi Chu Tự Thư mở mắt ra lần nữa, trời đã tối và đèn cũng vậy.

Tay Văn Bùi Chi vẫn đặt trên eo cậu, ôm chặt lấy cậu.

Cậu ngẩng đầu, thận trọng hôn lên môi Văn Bùi Chi.

"Văn Bùi Chi, tôi thực sự thích anh.

Nhưng bây giờ tôi không muốn thích anh nữa."

Kỳ thật cậu cũng không có quên, cũng không biết lần này thuốc vì cái gì mà không có tác dụng, có lẽ là vì tiêm quá nhiều, đối với cậu đã bắt đầu không có tác dụng.

Vừa rồi cậu là giả vờ, cậu biết nếu mình còn phản kháng một lần nữa, Văn Bùi Chi nhất định còn có những cách khác để ép buộc cậu thừa nhận rằng mình là Phương Ý.