"Văn Bùi Chi, anh cho rằng ai sẽ trở lại? Phương Ý? Cậu ấy sẽ không trở lại đúng không?" Nhiều hình ảnh của chuyện đã xảy ra hai năm trước hiện lên trong đầu cậu, cảm giác tuyệt vọng ngột ngạt lại một lần nữa quay trở lại thân thể Chu Tự Thư, máu thịt gào thét điên cuồng, đau đớn.
Cậu nhìn Văn Bùi Chi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc: "Đừng nói với tôi, anh vẫn muốn đối xử với tôi như vậy? Anh vẫn muốn biến tôi trở thành Phương Ý? Phải không?" Chu Tự Thư đột ngột đẩy Văn Bùi Chi ra, ký ức của cậu ùa về, cậu kinh hoàng lùi lại, cố gắng trốn thoát.
Văn Bùi Chi bị phản ứng của Chu Tự Thư làm cho sợ hãi, vội vàng đưa tay kéo cậu lại nhưng vô ích.
"Không phải, Chu Tự Thư, không phải. Anh biết rằng Phương Ý sẽ không quay lại nữa, anh thực sự biết. Anh nói trở lại, là em, bạn muốn em quay lại như một Chu Tự Thư đầy nắng đã từng thích cười."
Trong nháy mắt ánh mặt lộ ra một tia đề phòng, lộ ra một chút hoang mang. Hai tay Chu Tự Thư đỡ bàn ăn, cúi đầu lẩm bẩm một mình.
"Trở lại... trở lại? Không, trở lại... Tôi không thể trở lại, hắn đã chết. Văn Bội Chi, hắn... " Chu Tự Thư nhất thời nghẹn ngào, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt như cũ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, thanh âm khàn khàn yếu ớt, "Hắn đã chết, bị nhốt ở trong thân thể này, tôi tìm không thấy hắn, tìm không thấy hắn."
Hai người không nói nữa, cứ như vậy nhìn nhau.
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của Chu Tự Thư, cậu khó có thể nhìn rõ khuôn mặt của Văn Bùi Chi. Cậu vẫn luôn không hiểu tại sao Văn Bùi Chi không thể nhìn cậu, cho dù Phương Ý đã đi rồi, hắn vì sao không muốn nhìn cậu? Một chút cũng không muốn sao?
Cậu thực sự không xứng đáng được thích, được yêu sao?
Ở nhà, cha mẹ cậu dành tất cả tình yêu thương cho anh trai, khi cậu cô đơn nhất, Văn Bùi Chi xuất hiện, chiếu một tia sáng vào thế giới đen tối của cậu.
Cậu biết rằng nhiều thứ không thể phân theo thứ tự từ trước đến sau, chính cậu cũng không cam lòng!
Tại sao?
Ở nhà, cậu luôn cho rằng anh trai là trên hết, anh trai dành nhiều thời gian cho bố mẹ hơn cậu, bố mẹ nhất định sẽ yêu thương anh hơn, nhưng sau này, rõ ràng cậu mới là người gặp được Văn Bùi Chi đầu tiên. Cậu luôn cho rằng chỉ cần thời gian càng dài, cậu sẽ bước luôn vào trái tim của Văn Bùi Bội.
Tại sao từ nhỏ đến lớn, không có ai nguyện ý yêu cậu?
Một chút thôi cũng được mà!
Tại sao họ lại bủn xỉn với cậu như vậy?
Mỗi năm vào ngày sinh nhật của cậu, cậu đều ước một điều ước, hy vọng rằng bố mẹ có thể dành cho cậu một chút tình yêu của họ như họ dành cho anh trai. Người xưa thường nói, lòng tham không nuốt được voi nên không dám đòi hỏi nhiều, chỉ một chút thôi, một chút thôi.
Sau đó, khi gặp Văn Bùi Chi, cậu thầm ước một điều ước khác, hy vọng rằng Văn Bùi Chi có thể thích cậu một chút. Một chút thôi thì tốt rồi.
Chỉ là cuối cùng hai điều ước đó đã không thành hiện thực.
Đã từng có hai người cùng bày tỏ tình cảm với cậu, cực kỳ mãnh liệt mà cậu đời này chưa từng trải qua, nhưng những lời này không dành cho cậu, tình yêu cũng không dành cho cậu, bọn họ chỉ là đối đầu với nhau bày tỏ tình yêu của mình thông qua cậu mà thôi.
Cậu như một vật chứa, chứa đầy tình yêu rực lửa nhưng chưa được sưởi ấm, linh hồn cùng thể xác bị đốt cháy.
"Nhìn tôi đi, được không? Cũng nhìn tôi đi, tôi cũng không tệ." Chu Tự Thư giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, híp mắt cố gắng nhìn rõ ràng mặt Văn Bùi Chi, sau đó nở nụ cười, "Tôi chỉ có một chiếc bánh nhỏ với một cây nến ngắn. Điều ước của tôi rất đơn giản. Tôi hy vọng rằng ai đó trên thế giới này sẽ yêu tôi, ai đó sẽ yêu người tên Chu Tự Thư này."
Vừa nói xong, cậu khoa tay múa chân tạo thành bộ dáng bánh kem, cắm nến rồi chắp tay nguyện ước.