Tuy Tần Nhiêu không có quyền lợi được ở lại ngủ, nhưng dần dần trở thành bạn ăn tối của Chu Diệc Châu, mỗi ngày đều mời cô thử các món ngon khác nhau.
Chu Diệc Châu tan làm, vừa đi thang máy xuống dưới đã nhìn thấy Tần Nhiêu đứng đợi ở cửa, thong dong như đang chờ bạn gái.
Đồng nghiệp của Chu Diệc Châu thấy nhiều thành quen, sôi nổi trêu ghẹo: “Châu Châu, bạn trai của cô lại đến đón hả?”
“Bảo sao hôm nay không tăng ca, hóa ra là đi hẹn hò.”
“Hình như dạo này Châu Châu được chăm béo ra chút chút nhỉ?”
“Năng lượng của tình yêu cả đó.”
Mỗi người một câu, Chu Diệc Châu lại chỉ chú ý đến từ “béo”, cô vội vàng cúi đầu nhìn người mình, đúng là gần đây cô hơi “mũm mĩm” ra một chút thì phải. Cho nên khi đi đến trước mặt anh, khóe miệng vốn đang cong cong của cô lại trùng xuống.
Tần Nhiêu chọc nhẹ vào khoé miệng không vui của cô, khó hiểu: “Em sao thế? Dẫn em đi ăn mà em còn bĩu môi à?”
“Ăn ăn ăn, ngày nào cũng chỉ biết đưa người ta đi ăn.” Cô dỗi anh.
Anh càng khó hiểu hơn, cười bất lực: “Không phải em cũng ăn rất vui vẻ à?”
Đương nhiên là cô vui, ai được ăn ngon mà không vui chứ? Nhưng cô không muốn tăng cân, vóc dáng đối với cô rất quan trọng.
“Em mập lên rồi, hôm nay không đi ăn với anh đâu.” Cô đến đây để nói lời từ chối với anh.
Tần Nhiêu thấy sắc mặt của cô rất tốt, nhưng đúng là có dấu hiệu hơi mập lên, lại không dám nói lời trái lương tâm bởi vì anh biết phụ nữ rất để ý đến vóc dáng của mình.
“Không ăn cơm tối thì em muốn làm gì?” Tóm lại cô đừng để anh lủi thủi đi về là được.
“Đi siêu thị đi.” Chu Diệc Châu định mua chút trái cây rau củ để giảm mỡ cùng với nhu yếu phẩm hàng ngày.
Hiếm khi Chu Diệc Châu tìm được cu li đi siêu thị với mình, nhân cơ hội này mua nhiều hơn bình thường, từ nhu yếu phẩm hàng ngày đến đồ ăn thức uống, đẩy xe đẩy đầy ắp đến quầy thanh toán.
Siêu thị tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng nếu đạt số tiền nhất định, nếu đạt số lượng quy định thì sẽ trực tiếp nhận quà theo chỉ định. Vì thế nhân viên thu ngân đã nhiệt tình nhắc nhở: “Nếu quý khách mua 30 tệ nữa thì chị có thể đến quầy hướng dẫn mua sắm để nhận một chiếc cân đo lượng mỡ cơ thể thông minh. Chị có muốn mua thêm không ạ?”
Đúng lúc Chu Diệc Châu muốn giảm cân, thấy đồ này cũng cần thiết nên gật đầu: “Được chứ.”
Cô đang định chọn mấy hộp kẹo trên kệ bên cạnh thì thấy người đàn ông đi cùng mình đã tiện tay cầm lấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh từ trên cao rồi bình tĩnh đưa cho thu ngân.
Tuy da mặt Chu Diệc Châu có dày thật, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, lại thấy cô thu ngân kia không được tự nhiên lắm, thi thoảng còn liếc nhìn hai người mấy lần.
Chu Diệc Châu liếc xéo Tần Nhiêu, anh lại chẳng hề hấn gì, không biết mấy năm nay anh đã trải qua biến cố gì mà da mặt còn dày hơn cả cô.
Tần Nhiêu thanh toán xong, đẩy chiếc xe đẩy chất nặng đồ, đuổi theo Chu Diệc Châu: “Em đi nhanh thế làm gì?”
Chu Diệc Châu lười nhìn anh, nói thầm: “Không biết xấu hổ.”
Anh mỉm cười rồi nghiêng người, nói năng cực kỳ lý lẽ: “Thứ đó bày trên kệ hàng còn không phải để người ta mua à?”
Chu Diệc Châu nghe hiểu ý anh nói, ném cân điện tử vào trong xe, nhìn anh bất mãn: “Thế anh mua làm gì?”
Anh khẽ liếm môi, cười quái dị: “Đương nhiên là để dùng, còn có thể làm gì nữa?”
Hai người còn chưa chính thức quay lại mà? Cho nên Chu Diệc Châu càng tức giận, dùng gót giày cao gót đá vào chân anh: “Giữ lại dùng với người khác đi.”
Anh nhịn đau, ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô rồi thì thầm: “Em nói linh tinh gì thế? Mấy năm nay anh chỉ có một mình em thôi.”
Không chỉ có anh như vậy, từ trước đến nay Chu Diệc Châu cũng chỉ có mình anh.
Có người vẫn không khống chế được bản thân, bắt được cơ hội là hôn cô, đè cô lên tủ giày ở cửa, hôn từ miệng đến tai, vừa nóng vừa ướt, hai trái tim cũng đập thình thịch loạn nhịp.
Hai chân Chu Diệc Châu quấn lấy eo anh, hé miệng hít thở không khí mới mẻ, lại cảm thấy bên tai nóng bỏng như sắp bốc cháy.
“Anh ở lại nhé?”
Vậy mà anh dám đòi ở lại? Xem ra mua bao cao su là có tính toán trước, nhưng Chu Diệc Châu nào chịu để anh kiếm hời, thản nhiên đáp: “Anh mơ đẹp nhỉ?”
Anh không có ý mơ đẹp, hôn nhẹ lên mặt cô rồi ôn tồn hỏi: “Sắp nửa năm không làm rồi, em thật sự không muốn à?”
Hóa ra đã gần nửa năm, tuy bây giờ Chu Diệc Châu cũng có chút dục vọng, lại không muốn anh được như ý nguyện, một hai phải bắt anh nhịn đói một thời gian.
“Em có gậy mát xa mà, muốn anh làm gì?” Chu Diệc Châu thổi nhẹ vào cổ anh.
“Không phải em thích nóng hổi sao?” Môi anh lưu luyến trên má cô, dẫn theo tay cô sờ xuống háng mình, nóng đến mức đốt cháy lòng người.
Chu Diệc Châu lập tức cắn môi, nắm lấy dương vật của anh rồi nói: “Anh dâm thật đấy.”
Thật sự là anh đã nhịn đến mức khó chịu, dụi vào cần cổ thơm tho của cô, thỏa hiệp: “Nếu em không muốn làm thì giúp anh bắn ra cũng được.”
Nói xong cũng mặc kệ có đồng ý hay không, cứ thế cởi khóa quần rồi đặt dương vật nóng hổi vào tay cô.
Tần Nhiêu hôn lên sườn mặt cô, tựa trán vào vai cô làm nũng: “Đi mà.”
Chu Diệc Châu không khỏi trợn tròn mắt, cảm nhận được nhiệt độ trong tay thì mắng: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Chu Diệc Châu tuốt giúp anh, tốc độ tay vừa nhẹ còn chậm chạp vì sợ làm đau anh.
Nhưng anh lại không thỏa mãn, dùng môi vuốt ve cổ cô, được đằng chân lân đằng đầu: “Phía trước cũng muốn được xoa cơ.”
“Lắm chuyện thật đấy.”
Tuy Chu Diệc Châu có than phiền nhưng vẫn ngoan ngoãn xoa cả hai tinh hoàn, nghe anh thở dốc liền càng cảm thấy bản thân mình lợi hại, tốc độ trên tay dần nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn.
“Em làm anh có thoải mái không?” Chu Diệc Châu vuốt tóc anh.
Anh thoải mái đến nỗi chỉ có thể nuốt xuống dục vọng đang dâng trào, hơi thở bên tai cô càng ngày càng nặng nề, dùng những lời ngọt ngào để dỗ dành cô: “Châu Châu, anh yêu em chết mất.”
Lần đầu tiên Chu Diệc Châu nghe anh tỏ lời yêu cuồng nhiệt như vậy, trái tim cô dần trở nên nóng bỏng đến nỗi không thể khống chế được, tiếp tục ra sức kích thích dương vật cứng như chày sắt trong tay, mãi đến khi tinh dịch nóng hổi bắn đầy lòng bàn tay đỏ bừng của cô.
1342 words
------oOo------