Không Ai Sánh Bằng Em

Chương 28: Mình không thích cậu ta




Lớp 12 mới vừa khai giảng đã bắt đầu họp phụ huynh cả khối, đây là truyền thống của Thanh Lưu, đều vì củng cố tinh thần, đốc thúc phụ huynh quan tâm sát sao đến kỳ thi đại học quan trọng sắp tới.

Một năm nghiêm túc nên ngay cả giáo viên cũng vậy, tiến hành xử phạt nghiêm minh với từng lỗi vi phạm. Đầu tiên là cấm tuyệt đối không cho học sinh khối 12 yêu đương, mong các bậc phụ huynh làm tốt công tác phòng và chống chuyện yêu sớm của các con.

Họp xong, Chu Diệc Châu đứng ngoài cửa chờ Chu Hồng Thần, vậy mà lại nhìn thấy Vương Á đang nói chuyện với mẹ Tần Nhiêu, hình như hai người đó còn rất thân với nhau.

“Châu Châu, con nhìn gì vậy?”

Chu Diệc Châu rút lại ánh mắt, lắc đầu: “Không có gì ạ, thầy giáo nói những gì thế ạ?”

“Nhắc phụ huynh phối hợp với nhà trường đôn đốc chuyện học tập của tụi con, không để các con yêu đương trong một năm này.”

Lại là yêu đương. Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên đã nhắc về vấn đề này 5-6 lần, quả thực trở thành một cái gai trong lòng Chu Diệc Châu, kiên quyết không chạm vào được.

Cô lập tức giơ tay bảo đảm: “Con sẽ tuân thủ tuyệt đối, không để mẹ phải nhọc lòng vì con.”

Chu Hồng Thần vui vẻ cười, đảo mắt thấy phía sau cô có một nam sinh đang đứng, nghi hoặc nói với cô: “Châu Châu, đây là bạn con à?”

Chu Diệc Châu quay đầu lại nhìn, không biết Tần Nhiêu đứng sau từ lúc nào, nhưng sắc mặt phức tạp thế kia hẳn là đã nghe thấy lời cô nói. Nghĩ thầm như vậy cũng tốt, đỡ phải giải thích nhiều.

Cô lui về sau, giọng điệu xa cách: “Chắn mất đường đi thôi ạ.”

Quả nhiên Tần Nhiêu ngây ra hai giây liền đi lướt qua cô, về phòng học lấy cặp sách.

Chu Diệc Châu lén nhìn bóng dáng cô đơn của anh, mẹ anh đang đứng bên cạnh nói chuyện, cũng không biết anh nghe vào được mấy câu, dù sao chỉ thấy anh gật đầu một cách thất thần.

Cô cảm thấy nếu mình còn nhìn thêm thì trong lòng lại càng để ý anh hơn. Có đôi khi cô cũng thấy bản thân quá xấu xa, lúc cần thì tìm anh, lúc không cần thì đá anh ra xa coi như chưa từng quen biết. Nhưng không còn cách nào khác, lớp 12 cấm tất cả những chuyện không liên quan đến học hành, chẳng qua cũng có khả năng là vì cô không hề thích anh.

Đúng, Chu Diệc Châu cứ tự nhắc nhở bản thân như vậy, không phải cô xấu xa, mà là sau khi thử mới nhận ra mình không thích anh. Cho nên để không lãng phí tình cảm của anh, cũng vì chú tâm vào việc học nên cô chủ động rời khỏi.

Cô rời khỏi thì sẽ có người tiến vào, đây là định luật cố định.

Bất tri bất giác Tưởng Hàm lại đến gần Tần Nhiêu, sau cuộc họp phụ huynh, Vương Á cùng Nghiêm Nghiên dẫn bọn họ đi ăn cơm cùng nhau, bà ta còn khen Tần Nhiêu thông minh, nhờ anh giúp đỡ Tưởng Hàm trong việc học.

Tưởng Hàm thuận lợi đá được Chu Diệc Châu lại có trợ công ở phía sau, thành tích cuối cùng cũng khôi phục lại như trước.

Tan học, không ít bạn học đang ngồi lại làm bài, Chu Diệc Châu cũng không ngoại lệ, cực kỳ nghiêm túc.

Cận Mộng nhìn bạn mình học đã chẳng phân biệt nổi ngày đêm, lại nhìn hai người kia ngồi phía sau cười nói vui vẻ, không chịu nổi nữa: “Cậu nghỉ một lát được không? Suốt ngày vùi đầu làm đề, mình thấy bên cạnh mình không phải người nữa rồi.”

Chu Diệc Châu vừa viết vừa trả lời: “Lớp 12 rồi mà, không chăm chỉ sao được.”

Cận Mộng đương nhiên biết việc học quan trọng, nhưng cũng phải có thời gian thả lỏng, cô nàng rút bút từ tay của bạn mình, cưỡng ép bắt cô nghỉ ngơi.

Lại kéo cô đến gần rồi thậm thụt: “Cậu với Tần Nhiêu lại sao thế?”

Chu Diệc Châu hờ hững nói: “Vốn dĩ mình với cậu ta cũng đâu có quan hệ gì?”

Cận Mộng sợ ngây người, không hiểu rõ sóng não của bạn mình: “Cậu không tranh Tần Nhiêu với Tưởng Hàm nữa hả?”

Cô vô tình lắc đầu, thậm chí còn chẳng liếc nhìn phía sau một cái.

Cận Mộng kỳ quái: “Vì sao?”

“Ảnh hưởng việc học.”



Cận Mộng bội phục, chỉ cảm thấy Chu Diệc Châu quá tàn nhẫn, kéo tơ rút gân quyết đoán như vậy.

“Cậu không thích cậu ta sao? Mình còn tưởng cậu thích Tần Nhiêu thật đấy.”

Từ tận sâu trong đáy lòng, Chu Diệc Châu luôn tự nhắc nhở chính mình rằng cô không thích anh, thật sự không thích anh.

Cô lại lắc đầu rồi cầm lấy bút, lời nói như tự cảnh cáo bản thân: “Mình không thích cậu ta.”

Cận Mộng nhìn Tưởng Hàm đang cười tít mắt bên cạnh Tần Nhiêu, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, xoay người lại thở dài: “Thôi bỏ đi, Tần Nhiêu cũng không thiếu người thích.”

Đúng vậy, căn bản anh chẳng thiếu người thích, ít đi một người như cô cũng không sao cả, Chu Diệc Châu tự an ủi bản thân như vậy.

Thành tích thi tháng được công bố, Chu Diệc Châu cố gắng suốt một tháng cuối cùng vẫn bại dưới Tưởng Hàm, cô ta đứng hiên ngang ở hạng 2, sát sao với Tần Nhiêu, được cả lớp ngầm gọi là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Mà Chu Diệc Châu thì sao? Tuy đã về lại hạng 3 nhưng vẫn không vui vẻ như trong tưởng tượng. Mỗi khi thấy Tưởng Hàm đứng bên cạnh Tần Nhiêu, cô lại nghĩ đến hình như bản thân mình đã ném cả hạt mè lẫn dưa hấu rồi.

Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm chính là con giun trong bụng nhau, vất vả lắm cô ta mới thắng được cô, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tạt cho cô một bát nước lạnh được chứ?

“Chu Diệc Châu, đừng gắng sức quá làm gì, hạng 3 khá tốt mà.” Cô ta tới thu đơn đăng ký của phụ huynh, nhìn chằm chằm Chu Diệc Châu đang làm bài tập rồi giả đò an ủi.

Chu Diệc Châu nộp đơn cho cô ta, ánh mắt uyển chuyển nhẹ nhàng nâng lên, thấy vẻ mặt đắc ý kia thì trong lòng liền khó chịu.

Cô mới không cho rằng sức học của mình thua cô ta: “Hạng ba khá tốt nhưng hạng 2 càng tốt hơn, thôi để cậu ngồi thử vài hôm cho biết cảm giác vậy.”

Chu Diệc Châu muốn cô ta tức chết, quả nhiên thấy sắc mặt cô ta xám ngoét lại: “Cái gì mà để tôi? Là cậu không bằng tôi thì đúng hơn.”

Chu Diệc Châu gật đầu có lệ, cảnh cáo cô ta: “Cậu ít khoe khoang thôi, kỳ thi tháng lần sau nhất định tôi sẽ vượt qua cậu.”

Tưởng Hàm mới không sợ, suốt cả kỳ nghỉ hè cô ta đều học bù, càng đừng nói tới việc bây giờ có thể thoải mái đi hỏi bài Tần Nhiêu không chút trở ngại.

Cô ta tỏ vẻ trào phúng, bật cười: “Chu Diệc Châu, cậu ngu thật đấy.”

Từ trước đến nay chưa từng có người nói Chu Diệc Châu ngu ngốc, bây giờ nghe Tưởng Hàm nói vậy, sao cô có thể nhịn được chứ? Mới vừa đứng phắt dậy, Tần Nhiêu liền đi từ cửa trước vào, lẳng lặng nhìn Chu Diệc Châu đang tức đỏ mắt rồi cố ý tránh đi ngang qua bàn cô để về chỗ ngồi.

Thấy Tần Nhiêu dùng ánh mắt xa cách nhìn Chu Diệc Châu, trong lòng Tưởng Hàm càm thêm nhẹ nhàng, không khỏi bật cười.

Chu Diệc Châu đã quen với ánh mắt đó, ra vẻ thoải mái mà nhìn đi nơi khác, ai ngờ nụ cười đáng ghét của Tưởng Hàm lại đập vào mắt, cô nhíu mày hỏi:

“Cậu cười cái gì?”

Tưởng Hàm rút lại nụ cười, tốt bụng nhắc nhở: “Nhanh làm bài đi, hạng 2 không dễ đuổi theo vậy đâu.”

Lòng hiếu thắng của Chu Diệc Châu chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta rồi lại tiếp tục ngồi xuống làm đề.

Một lòng một dạ đều đặt vào chuyện vượt qua Tưởng Hàm, làm gì còn thời gian để ý Tần Nhiêu, tự nhiên sẽ không nhận ra Tưởng Hàm lại bám dính lấy anh như lúc trước.

Khối 12 phải ở lại để học tiết tự học buổi tối, Chu Diệc Châu đến phòng nước lấy nước ấm, lại tranh thủ thời gian đi wc.

Chuông đi học vang lên, cô nhanh chóng quay về phòng nước lấy ly của mình, còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói của Tưởng Hàm ở chỗ ngoặt.

“Tần Nhiêu, tháng này học mệt quá, hay là cuối tuần tụi mình đi xem phim được không?” Tưởng Hàm vô cùng chờ mong.

Ánh mắt của Tần Nhiêu nhìn chằm chằm ly nước của Chu Diệc Châu, lạnh nhạt từ chối: “Không được, cuối tuần tôi bận việc rồi.”

Trong lòng Tưởng Hàm mất mát, không muốn thừa nhận bản thân mình không có bản lĩnh như Chu Diệc Châu, nhưng vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Cậu bận chuyện gì thế?”



“Sửa tường rào giúp bà ngoại.” Anh là có việc thật, cũng thật sự không muốn đi.

“Vậy sửa tường xong thì sao?”

Chu Diệc Châu khinh thường nhất là việc nghe lén người khác nói chuyện, nhưng lại không thắng nổi bản tính hóng hớt, tai dính vào tường, chờ mong lời từ chối tiếp theo của anh.

“Làm xong thì muộn quá rồi.”

“Vậy tuần sau thì sao?”

Tần Nhiêu không nói lời nào, Tưởng Hàm cảm thấy thất bại, chặn anh lại để ép hỏi: “Có phải trong lòng cậu vẫn còn Chu Diệc Châu đúng chứ?”

Khai giảng hơn một tháng, anh cảm thấy bản thân mình như vừa chia tay với Chu Diệc Châu vậy, hai người chưa nói với nhau dù chỉ một câu. Nhưng anh vẫn sẽ không kiềm chế được mà nhìn về phía cô, nghe được giọng cô thì sẽ đưa mắt khắp nơi để tìm kiếm, lại ở trong mộng nhìn thấy cô.

Nhưng thế thì sao chứ? Trong lòng Chu Diệc Châu lại chẳng có anh.

“Tưởng Hàm, lời từ chối không nên lặp lại. Vào tiết tự học rồi, về lớp đi.”

Anh muốn đi ra ngoài, Tưởng Hàm kéo anh lại: “Đầu óc cậu thông minh như vậy, cậu có nghĩ được lý do vì sao Chu Diệc Châu lạnh nhạt với cậu không?”

Tần Nhiêu sửng sốt trong nháy mắt, nghe cô ta từ từ nói: “Lúc trước cậu ta nhiệt tình với cậu như vậy là bởi vì mình thích cậu, bây giờ lại lạnh nhạt với cậu là vì cậu đã đem lòng thích cậu ta. Chu Diệc Châu chính là người như vậy, khi có được rồi thì sẽ không biết quý trọng.”

Chu Diệc Châu nghe mà há hốc miệng, gần như muốn lao ra, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn đứng lại tiếp tục nghe lén.

Tần Nhiêu chỉ muốn nghe theo phán đoán của bản thân mình chứ không muốn tin mấy lời này của cô ta, anh lạnh nhạt rút tay ra: “Không quan trọng.”

Không quan trọng.

Chu Diệc Châu nhẩm lại mấy chữ này, lồng ngực đau đớn như bị móng vuốt sắc bén cào qua.

Tưởng Hàm hy vọng là như vậy, nhưng thái độ vẫn trước sau như một: “Tần Nhiêu, mình sẽ không từ bỏ cậu, từ trước đến nay mình chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ cậu.”

Hai người đó đi ra khỏi phòng lấy nước, Chu Diệc Châu rón rén lui vào trong wc, đợi tiếng bước chân biến mất, cô mới thở hắt ra một hơi, bất giác nghĩ đến câu nói kia của Tưởng Hàm.

Cô không ngờ rằng bản thân mình sẽ rơi vào cái bẫy của Tưởng Hàm, mặt ngoài thì cô ta tỏ vẻ đã từ bỏ Tần Nhiêu, chỉ muốn tranh đua thành tích với mình, thật ra vẫn ngấm ngầm chưa chịu buông bỏ ý đồ với Tần Nhiêu.

Lần đầu tiên Chu Diệc Châu cảm thấy bản thân mình đúng là ngu ngốc, bực bội vì bị Tưởng Hàm lừa dối, lại càng đau lòng vì lãng phí mấy tháng này với Tần Nhiêu.

Chu Diệc Châu mang theo tâm sự nặng nề về lớp học, cô quên cầm ly nước về tới, nhưng giờ phút này nó lại được đặt ngay ngắn trên bàn của cô.

Đã lâu lắm rồi Chu Diệc Châu mới đưa mắt nhìn xuống hàng phía sau, thiếu niên kia vẫn ngồi thẳng lưng chuyên tâm làm đề.

Cô cho rằng bản thân sẽ không vì anh mà phân tâm nữa, nhưng câu nói “không quan trọng” kia lại khắc sâu vào trong lòng, như một tay nải muốn ném cũng chẳng được.

Chu Diệc Châu cực kỳ để ý những lời này.

Cô không muốn bản thân mình trở thành một người không quan trọng trong lòng anh.

2310 words

 

------oOo------