Đêm đó Chu Hồng Thần có việc nên mới gọi, vốn dĩ đã hẹn thứ bảy này bà sẽ đến trung tâm thương mại chọn quà cho ba mẹ Thiệu Nam nhân dịp họ chuyển nhà mới, nhưng không ngờ Tống Diệc Trần lại bị ốm, đành phải để Chu Diệc Châu đi một mình.
Chu Diệc Châu chọn một bộ bát đĩa và bộ trà ở cửa hàng đồ dùng nhà bếp, còn mua thêm hai chai rượu vang đỏ thì mới coi như vừa lòng.
Sắp tới Tết nên dù là đặt mua hàng Tết hay người đi mua sắm đều nhiều vô kể, việc ngẫu nhiên gặp được người quen càng là chuyện thường tình.
Chu Diệc Châu đi dạo nửa ngày, gặp được Giang Nhiễm Nhiễm thì không nói làm gì, ai dè còn đụng mặt cả Tần Nhiêu đang đi chung với ba mẹ anh.
Hôm nay Tần Nhiêu cùng gia đình đi mua quà Tết cho bà ngoại và họ hàng thân thích, từ xa đã nhìn thấy Chu Diệc Châu đang khệ nệ xách đồ, hồn vía cũng bị cuốn theo cô.
“Tần Nhiêu, con ngây ra đó làm gì?” Tần Sinh Viễn đứng ở dưới thang cuốn gọi anh.
Nghiêm Nghiên quay đầu nhìn lại, thấy một gương mặt quen thuộc, khiến bà nhớ tới những bức ảnh cũ vẫn được Tần Nhiêu cẩn thận cất trong ngăn kéo tủ ở phòng ngủ.
Bà khẽ cười, kéo lấy cánh tay Tần Sinh Viễn: “Thôi được rồi, chúng ta đi ăn trước đi.”
“Tần Nhiêu không ăn à?” Tần Sinh Viễn kinh ngạc.
Nghiêm Nghiên lắc đầu, kề tai ông nói nhỏ, nghe xong hai mắt Tần Sinh Viễn trừng to nhìn cô gái xinh đẹp cách đó không xa.
Chu Diệc Châu thấy anh đi tới, xuyên qua đám người ngược dòng, đôi mắt trói chặt vào người cô, giống hệt chàng trai vào mùa hè năm đó cầu xin cô đi xem phim cùng mình, trong mắt tràn ngập nhớ nhung, mà rõ ràng hai người mới gặp nhau hôm qua.
“Mua cho ba mẹ em à?” Tần Nhiêu nhìn quà trong tay cô.
Chu Diệc Châu lắc đầu, anh tự giác xách phụ cô, cô xoa xoa cánh tay: “Không phải, đây là quà biếu ba mẹ Thiệu Nam.”
Thiệu Nam? Anh lại nghe thấy cái tên này, ánh mắt ngây ngẩn nhưng vẫn ngoan ngoãn xách đồ đi theo cô.
Tần Nhiêu rất muốn hỏi rõ ràng, ví dụ như cô lấy thân phận gì để tặng quà? Hai người vẫn còn đang tìm hiểu nhau sao? Đã đến mức đi gặp người nhà rồi ư?
Anh thở dài, cảm thấy những gì mình nghĩ rất vớ vẩn, vốn dĩ hai người họ là được ba mẹ hai bên sắp xếp cho gặp nhau.
Chu Diệc Châu thấy anh im lặng không nói lời nào, chẳng biết trong lòng lại đang suy diễn vớ vẩn chuyện gì, nhưng cũng không muốn tốn sức giải thích cho anh.
Vừa rồi cô cũng thấy ba mẹ anh, nên vẫn lịch sự hỏi: “Đưa đồ cho tôi, còn anh đi ăn cơm với ba mẹ anh đi.”
Cô lại muốn đuổi anh đi, đương nhiên anh không chịu: “Không cần đâu.”
Chu Diệc Châu lên lớp: “Ngày nào cũng đi làm, hiếm khi có thời gian rảnh mà không ở cạnh ba mẹ là sao?”
Nói linh tinh.
Rõ ràng tối qua anh mới về nhà ăn cơm, còn ngủ lại một đêm.
Nhưng cả đêm chẳng tài nào chợp mắt nổi.
Bởi vì anh không ngừng lục xem những bức ảnh trong ngăn kéo, còn cả chiếc điện thoại cũ chứa bao nhiêu kỷ niệm trong đó.
Từ chập tối đến hửng đông, trong đầu anh đều là hình bóng của Chu Diệc Châu.
“Em quan trọng hơn.”
Anh đột nhiên lên tiếng khiến trái tim vốn bình tĩnh của Chu Diệc Châu gợn sóng, quan trọng hơn cả ba mẹ anh là sao chứ?
Chu Diệc Châu cảm thấy không thể gánh vác nổi, cũng chẳng tỏ ra cảm động: “Anh đừng làm tôi tổn thọ.”
Trước khi yêu Chu Diệc Châu, Tần Nhiêu cảm thấy ngoại trừ mình ra thì người nhà vĩnh viễn đứng thứ nhất.
Nhưng từ khi yêu Chu Diệc Châu, anh cảm thấy cô mới là người quan trọng nhất trong lòng mình, vượt qua bản thân anh hay bất cứ người nào.
Giống như ba mẹ anh, tình cảm của cả hai vẫn luôn tốt như vậy bởi vì họ luôn coi đối phương là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, là người nâng đỡ nhau đi qua cả đời người dài đằng đẵng.
“Em ăn gì chưa?” Anh cũng không dám ép cô, chỉ là dò hỏi.
Chu Diệc Châu lắc đầu, vì cô còn phải về nhà: “Tôi phải về nhà với mẹ.”
“Tôi đưa em về.”
Anh vẫn luôn tự giác như vậy, đến nỗi Chu Diệc Châu cảm thấy anh đang tự ti khi ở trước mặt cô.
Khi ngồi lên xe, Chu Diệc Châu gọi điện cho Chu Hồng Thần: “Cục cưng sao rồi mẹ?”
“Đỡ rồi, con yên tâm đi, mua đủ đồ rồi chứ?”
“Con mua đủ rồi, mai chúng ta mang đi tặng ba mẹ Thiệu Nam.”
–
Gọi điện thoại xong mà người bên cạnh vẫn im lặng, ngơ ngẩn đến nỗi không để ý đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.
“Đèn xanh rồi kìa.”
Anh lập tức tỉnh táo lại, đạp ga chạy băng qua đường, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nhịn được, hỏi: “Em vẫn đang tìm hiểu với anh ta sao?”
Cho dù Chu Diệc Châu có đang tìm hiểu ai thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, huống hồ bây giờ cô và Thiệu Nam là bạn bè, anh ta nói nếu trong lòng cô đã có người khác thì sẽ không chen chân vào.
Nhưng Chu Diệc Châu không nói cho anh biết chuyện đó: “Anh thích lo chuyện người khác vậy à?”
“Em không phải người khác, em là của tôi.” Lời này của anh còn rất hợp tình hợp lý.
Lông mày Chu Diệc Châu nhíu chặt, trừng mắt nhìn anh: “Tôi là của anh lúc nào? Chưa tỉnh ngủ đúng không?”
Vốn dĩ cả đêm chưa ngủ, đầu anh lúc này đã đau đớn: “Ừ, suốt đêm qua tôi đều nhớ về em.”
Chu Diệc Châu cảm thấy mấy lời phát ra từ miệng anh càng ngày càng khó lường, nhưng mặt lại vô thức ửng hồng, cô không nói chuyện với anh nữa, đỡ phải bực mình.
Chẳng qua cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Chu Diệc Châu, kết bạn wechat với tôi đi.”
Chu Diệc Châu xóa wechat của anh vì muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng còn chưa nhổ được thì anh đã càng quấn chặt lấy cô hơn.
“Không.” Cô vô tình từ chối.
Anh biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, hỏi cô: “Lúc em xóa kết bạn với tôi, trong đầu em đã nghĩ gì vậy?”
Nghĩ cái gì sao? Ngày hôm đó Chu Diệc Châu vừa xui xẻo vừa bất lực, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không có nơi nương tựa.
Khi còn nhỏ luôn cho rằng mình có được tất thảy, khi lớn lên mới phát hiện ra mình thiếu quá nhiều, cảm giác không được viên mãn.
“Tôi nghĩ tới dáng vẻ đáng ghét nhất của anh.”
Cũng nhớ gương mặt dịu dàng của anh nhất.
“Thật sự rất hận tôi sao?” Tay anh nắm chặt lấy vô lăng, thấp thỏm chờ mong đáp án từ cô.
Hận anh? Chu Diệc Châu nghĩ mình đã chẳng hận anh nữa rồi.
Duyên phận giữa cô và Tần Nhiêu là do bản thân cô có mục đích riêng, cố ý tiếp cận anh, nếu không hai người chắc sẽ chẳng liên quan gì đến nhau.
Tình yêu chân thành nhất tuổi xuân của anh đều dành cho cô, cũng đủ xóa nhòa nỗi đau sau bao năm gặp lại này.
Cô bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không hận anh, bởi lúc trước anh rất tốt.”
Cô nói không hận lại càng khiến anh lo lắng hơn: “Vậy tôi của bây giờ thì sao?”
“Không phải đều là anh à?”
Đều là anh, nhưng cũng không phải chân chính là anh.
Tần Nhiêu thành tâm xin lỗi cô: “Xin lỗi em, Chu Diệc Châu.
Giữa chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, nhưng anh lại khốn nạn chọn cách làm em bị tổn thương nhất.
Em không vui, anh cũng không vui nổi.”
Chu Diệc Châu cần lời xin lỗi này sao? Ngược lại vừa lúc chứng minh nỗi hận suốt bảy năm của anh dành cho cô.
Vậy còn cô thì sao? Cô cũng đau đớn, nhớ nhung anh suốt bảy năm ấy.
Cuối tuần, Tần Nhiêu lại mất ngủ suốt đêm, cả ngày không có tinh thần, sau khi họp hội nghị qua video xong, anh sững sờ ngồi trong phòng làm việc hồi lâu, trong đầu óc đều quay cuồng suy nghĩ xem giờ phút này Chu Diệc Châu đang làm gì.
Châu Diệc Châu cùng Tống Diệc Trần mới vừa khỏi bệnh đang nghịch tuyết trong sân vườn nhà Thiệu Nam.
Rõ ràng hôm qua Tần Nhiêu đưa cô về nhà, thời tiết vẫn còn rất tốt, nhưng đến tối tuyết bắt đầu rơi, sáng hôm nay cô đã có thể lăn được một quả cầu tuyết nhỏ.
Nghịch tuyết trong thời tiết lạnh thế này không tốt, cho nên Tống Diệc Trần mới chơi được một lúc đã bị Chu Diệc Châu kéo dậy, cậu bé chưa chơi đã, lại nghĩ đến chuyện chơi Go Kart.
“Chị ơi, anh rể đâu ạ?”
Chu Diệc Châu nhíu mày: “Không được nhắc đến anh ta.”
Tống Diệc Trần bĩu môi: “Tại sao ạ?”
“Không sao trăng gì hết.”
Tống Diệc Trần buồn bã, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống: “Có phải anh ấy lừa em không ạ?”
Chu Diệc Châu cạn lời, đang yên đang lành sao lại khóc rồi? Cô vội vàng lau nước mắt cho cậu bé: “Chơi Go Kart chứ gì? Nếu em muốn chơi thì chị đưa đi.”
Cậu bé lắc đầu khóc lóc, nói mình khóc không phải vì chuyện đi chơi Go Kart, mà đang trách anh tại sao hứa mà không giữ lời.
Cậu bé vẫn luôn tin tưởng rằng anh rể sẽ dẫn mình đi chơi, nên trong lòng lúc nào cũng tràn ngập chờ mong.
Tống Diệc Trần khóc đến đau lòng: “Chị ơi, sao anh rể lại gạt em ạ? Còn chưa có ai gạt em bao giờ, em buồn quá huhu…”
Chu Diệc Châu không chịu nổi nữa, mới biết được lừa dối sẽ khiến người kia khổ sở thế nào, vội vàng dỗ dành cậu bé, nói tốt cho người kia.
Tóng Diệc Trần lấy tay áo lau khô nước mắt rồi buông tay: “Chị ơi, em phải gọi điện cho anh rể.”
Chu Diệc Châu chần chờ: “Anh ý bận lắm, em đừng quấy rầy.”
“Chị lại gạt em, rõ ràng hôm nay cuối tuần mà.” Cậu bé bướng bỉnh xòe tay ra.
Cậu bé đã sắp lớn thêm một tuổi, Chu Diệc Châu không lừa được nữa, đưa điện thoại cho Tống Diệc Trần.
Hiển nhiên Tần Nhiêu cũng rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Chu Diệc Châu, lúc mở miệng cũng không giấu được sự vui vẻ: “Châu Châu.”
Chu Diệc Châu không nói gì, lại nghe Tống Diệc Trần xùy một tiếng: “Anh rể xấu.”
Chu Diệc Châu mặc kệ cậu bé, bởi cô muốn sửa lại xưng hô cho đúng cũng chẳng được.
Tần Nhiêu ngẩn ra, bất đắc dĩ cười nói: “Tống Diệc Trần, em sao vậy? Chị gái em đâu?”
Ba câu không rời chị gái, Tống Diệc Trần lại hừ thêm tiếng nữa: “Là em gọi điện cho anh chứ không phải chị.”
Anh lập tức hắng giọng: “Tìm anh rể có chuyện gì sao?”
Chu Diệc Châu nhỏ giọng mắng thầm: “Đồ mặt dày không biết xấu hổ.”
“Anh còn không nhớ à, thế mà còn nói đưa em đi chơi Go Kart, hóa ra là lừa em.” Tống Diệc Trần tức giận.
Sao Tần Nhiêu lại lừa cậu bé được, lập tức dỗ dành: “Anh rể không lừa em đâu, nếu hôm nay em muốn chơi thì anh dẫn em đi.”
Tống Diệc Trần lẩm bẩm: “Thật ạ?”
“Đương nhiên rồi, anh rể với chị sẽ đưa em đi.” Anh khẳng định chắc nịch.
Chu Diệc Châu cướp lấy điện thoại: “Da mặt anh còn có thể dày hơn nữa được không vậy?”
Hơi thở ở đầu dây bên kia càng lúc càng sâu, da mặt càng dày hơn: “Tôi nhớ em.”
Anh gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, rõ ràng là cố ý.
Chu Diệc Châu lập tức nín thở, vô thức cắn môi nhìn Tống Diệc Trần đang nhảy nhót, háo hức muốn đi chơi Go Kart.
Đầu dây bên kia còn tri kỷ hỏi: “Chiều nay mấy giờ đi? Tôi đón em.”
“Ăn cơm xong tôi gửi tin nhắn sau.” Cô lười dây dưa với anh, lập tức cúp máy để khỏi sa chân vào cái bẫy của anh..