Sau khi Chu Diệc Châu khỏi cảm hẳn thì cũng vừa lúc lập đông, nhưng cô lại như được bơm máu sống lại, mùa đông này càng bận rộn hơn.
Đầu tháng tới sẽ có hội nghị thượng đỉnh đầu tư hàng năm.
Vì Chu Diệc Châu có kinh nghiệm nên lần này Rosey vẫn giao cho cô phụ trách.
Buổi chiều, Giang Nhiễm Nhiễm đã chuẩn bị xong mọi thứ, giục giã Chu Diệc Châu vẫn còn ngồi trang điểm ở bên cạnh.
“Đi lên lầu bàn công việc chứ có phải đi uống cafe với bạn trai cũ của cô đâu?” Giang Nhiễm Nhiễm trêu cô.
Chu Diệc Châu soi gương, cuối cùng cũng che được quầng thâm mắt vì mất ngủ kia, hài lòng mang theo máy tính cùng Giang Nhiễm Nhiễm đi lên lầu gặp khách hàng.
Chu Diệc Châu chưa tới Thịnh Thế được mấy lần, lần trước cô đến đây chính là năm ngoái.
Năm nay lại đến mới nhận ra công ty mở rộng rồi còn trang hoàng rất nhiều thứ mới lạ, từ quầy lễ tân đến phòng tiếp khách đều rộng và xa hoa hơn công ty cô mấy lần.
Hai người ngồi ngay ngắn một lúc mà vẫn chưa thấy ai tới, đành từ từ thả lỏng người rồi dựa vào ghế sofa, sau đó ai nghịch điện thoại người ấy.
“Không phải hẹn lúc hai giờ à, sao bây giờ còn chưa thấy ai?” Giang Nhiễm Nhiễm nhìn xung quanh, ngoài cửa kính là nhân viên đang bận đến nỗi không rảnh để chớp mắt.
Chu Diệc Châu thổi cafe, nói thầm: “Chưa tới thì cứ chờ đi, dù sao cafe của bọn họ cũng đủ cho tụi mình uống mà.”
Nói đến đây, cửa đột nhiên mở ra, Chu Diệc Châu và Giang Nhiễm Nhiễm lập tức đứng dậy, hướng về phía cửa rồi nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn.
Giang Nhiễm Nhiễm lén lút huých nhẹ vào tay Chu Diệc Châu, lẩm bẩm hỏi: “Châu Châu, cô thật sự muốn uống cafe ấy hả?”
Đáng kinh ngạc thật, xem ra Thịnh Thế rất coi trọng Tần Nhiêu, kế hoạch lớn bé gì cũng do anh phụ trách.
Tần Nhiêu đi cùng một nữ nhân viên điều hành, hai người họ lần lượt ngồi xuống ghế sofa.
“Ngại quá, hội nghị bị trì hoãn nên để hai cô đợi lâu rồi.” Cánh tay Tần Nhiêu chống trên đầu gối, nhìn gương mặt đang tươi cười của Chu Diệc Châu.
Giang Nhiễm Nhiễm lập tức khách khí: “Không lâu lắm đâu, chúng tôi đợi có 15 phút thôi à.”
Trong lòng Chu Diệc Châu thầm trợn mắt, 15 phút cũng làm được rất nhiều chuyện đấy biết không hả? Ai đời lại tốn 15 phút để tiếp đón một kẻ như anh.
Chu Diệc Châu mở máy tính ra: “Thời gian không còn sớm rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Cô quay lại với gương mặt không chút cẩu thả trong khi làm việc, khiến Tần Nhiêu nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc làm bài thi của cô.
Một khi cô đã nghiêm túc thì rất khó bị ảnh hưởng.
Tần Nhiêu ra hiệu cho nhân viên điều hành nói chuyện với cô, suốt quá trình anh chỉ ngồi bên cạnh rồi đưa ra quyết định.
Hai người rất ít trao đổi, mọi vấn đề Chu Diệc Châu chỉ giải quyết với Lâm Mạn, ngay cả Giang Nhiễm Nhiễm cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Tôi đã xem qua tổng thể chương trình, địa điểm cũng cần có người chủ trì, bên chúng tôi tự tìm hay để bên quý công ty chọn đây?” Chu Diệc Châu nhìn Lâm Mạn,
Lâm Mạn lại nhìn về phía Tần Nhiêu, trong chốc lát anh liền nói: “Không cần tìm.”
Chu Diệc Châu như suy tư gì đó rồi gật đầu, không cần nói cũng biết anh sẽ để Tưởng Hàm dẫn dắt chương trình này.
“Được rồi, nếu không còn chỉ thị nào khác thì chúng tôi đi trước, không làm phiền mọi người làm việc.” Chu Diệc Châu nhanh chóng đứng dậy, thu dọn tài liệu cùng máy tính rồi chìa tay ra trước mặt Lâm Mạn.
“Cảm ơn quý công ty đã tin tưởng.”
Lâm Mạn thấy giám đốc không có ý vươn tay ra, đành vội vàng bắt lấy tay Chu Diệc Châu: “Hợp tác vui vẻ.”
Giang Nhiễm Nhiễm đi theo sau cô, nghi ngờ hỏi: “Cô có bắt sai tay không thế?”
Chu Diệc Châu không cho là đúng: “Sai chỗ nào? Sau này tôi cũng chỉ bàn chuyện với Lâm Mạn thôi.”
Giang Nhiễm Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ, liên tục hỏi cô: “Có phải cô với bạn trai cũ cãi nhau xong chia tay rồi không?”
Chu Diệc Châu buồn cười: “Đã là bạn trai cũ rồi thì còn chia tay chia chân cái gì?”
Giang Nhiễm Nhiễm chớp mắt, nghĩ thấy cô nói cũng đúng, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp, bởi vì từ đầu đến cuối Chu Diệc Châu chưa từng liếc mắt nhìn người kia lấy một cái.
Người bị phớt lờ kia đang ngơ ngác ngồi trong văn phòng, hồi lâu sau mới cầm điện thoại gửi quyết định của công ty cho Tưởng Hàm.
Gần đây Chu Diệc Châu chỉ vùi đầu vào công việc, rốt cuộc cũng có cơ hội được tranh thủ nghỉ ngơi, tất cả đều nhờ công của Thiệu Nam.
Tuy Thiệu Nam ở nước ngoài học kinh tế nhưng sở trường của anh ta lại là nấu ăn, gần đây anh ta có mở một nhà hàng Pháp, bây giờ đang bắt đầu mở để hoạt động thử nghiệm, mời Chu Diệc Châu đến ăn thử rồi cho nhận xét.
Anh ta mở nhà hàng, Chu Diệc Châu đương nhiên phải tặng quà, nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định mua một chai rượu vang đỏ có tuổi đời tương đối lâu năm rồi mang đến nhà hàng.
Chu Diệc Châu vừa bước vào nhà hàng, lập tức nhìn thấy Thiệu Nam đang bận rộn trong bếp, mặc đồ đầu bếp màu trắng, đang cùng làm cơm với nhân viên, rất ra dáng ra hình.
Thiệu Nam thấy cô thì mỉm cười vẫy tay: “Châu Châu, đợi tôi một lát nhé.”
Chu Diệc Châu đi theo người phục vụ đến chỗ ngồi do Thiệu Nam chuẩn bị cho mình, vừa nhàn nhã ngắm nhìn cách trang trí trong nhà hàng vừa nghiên cứu thực đơn.
Mặc dù mới là khai trương thử nghiệm nhưng chỗ ngồi trong nhà hàng đã được đặt kín, từ sau khi Chu Diệc Châu đến, chẳng mấy chốc đã không còn bàn trống.
Thiệu Nam cởi áo khoác ngoài, chỉnh đốn lại vẻ ngoài rồi mới đi ra gặp Chu Diệc Châu, giới thiệu cho cô những món ăn đặc sắc của nhà hàng.
Chu Diệc Châu nói đùa: “Thế anh có giảm giá cho tôi không thế?”
Thiệu Nam cũng vui vẻ: “Tất nhiên rồi.”
Chu Diệc Châu cười xùy một tiếng, đưa hộp quà đựng rượu vang đỏ cho anh ta: “Chúc anh Thiệu đẹp trai khai trương may mắn, làm ăn phát đạt nhé.”
Thiệu Nam bật cười: “Đến là được rồi còn mua quà làm gì? Xem ra sau này chỉ có thể trả dần cho em thôi.”
“Không sao đâu, tôi nhất định sẽ gọi những món đắt nhất ở chỗ này, anh không cần phải trả lại đâu.” Trong lúc hai người cười đùa với nhau, khách ở bàn bên cạnh cũng đã tới.
Thiệu Nam quay đầu lại vẫy tay với nhân viên, sau đó đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Chu Diệc Châu.
Tưởng Hàm liếc nhìn Chu Diệc Châu đang cười không khép được miệng, sau đó lại nhìn người đàn ông đang phân phó nhân viên, trong lòng như hiểu rõ gì đó.
Tưởng Hàm ngồi xuống, chào hỏi: “Chu Diệc Châu, cô cũng tới đây ăn à?”
Vất vả lắm Chu Diệc Châu mới ra ngoài để hít thở thả lỏng tâm trạng, ai ngờ lại gặp phải cô ta, tâm trạng vui vẻ nháy mắt giảm xuống một nửa.
Chu Diệc Châu cũng không thèm nhìn Tần Nhiêu ở bên cạnh: “Sao vậy? Chỉ cô mới được tới đây còn tôi thì không à?”
Tưởng Hàm chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, không ngờ cô lại kháng cự ghê như vậy, cười đáp: “Chỗ ăn uống mà, ai tới chẳng được.”
Rồi nhìn về phía Tần Nhiêu: “Chúng ta gọi món đi, đói bụng quá đi mất.”
Thần kinh căng thẳng của Tần Nhiêu không hề thả lỏng một giây nào, ánh mắt đảo từ Chu Diệc Châu đến phòng bếp.
Người đàn ông để lại ấn tượng khiến anh không bao giờ quên kia đang nấu nướng trong đó.
Các món khai vị và súp đặc do Thiệu Nam làm có vị chua ngọt, ngon miệng và còn tràn ngập hương thơm.
Chu Diệc Châu ăn xong, không chỉ vị giác được hưởng thụ mà bụng còn đói cồn cào, chờ mong anh ta bưng món chính lên bàn.
Sau khi Thiệu Nam bưng món chính và món tráng miệng lên bàn, anh ta ngồi xuống đối diện với Chu Diệc Châu rồi bảo cô từ từ thưởng thức.
Chu Diệc Châu cắt miếng bít tết cho vào miệng, thịt như tan chảy trong miệng cô, nước sốt tràn đầy làm cô khen ngợi không dứt: “Anh nấu ăn ngon thật đấy Thiệu Nam, tôi không ngờ anh giỏi vậy đâu.”
Nói xong còn không quên giơ ngón cái.
Hoàn toàn chẳng thèm để ý người ở bàn bên cạnh, đương nhiên không biết sắc mặt anh lúc này đã rất khó coi.
Nhìn cô ăn uống vui vẻ thế này, trong lòng Thiệu Nam cũng thỏa mãn: “Em thích chứng tỏ những gì tôi chuẩn bị rất có ý nghĩa.”
Chu Diệc Châu lại nếm thử món tráng miệng, kinh ngạc hỏi: “Đây là sữa chua hả? Ăn ngon thế.”
Thiệu Nam gật đầu giới thiệu cho cô: “Món tráng miệng này được làm từ cà chua bi ngâm rượu Bavaro, trang trí bằng mứt mận, có vị chua ngọt, ăn vào mát mẻ giải ngán.”
Chu Diệc Châu hoàn toàn đồng ý, không ngừng phụ họa theo.
Tưởng Hàm ở bàn bên cạnh nghe mà sửng sốt, thật sự ăn ngon vậy sao? Vì thế mở miệng hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh có thể cho tôi một phần món tráng miệng mà anh vừa giới thiệu được không?”
Chu Diệc Châu nhìn đi nơi khác, không hiểu Tưởng Hàm đang nghĩ gì, nhưng cô đã sớm không muốn tranh giành với cô ta nữa, không giống như trước kia, cứ thấy Tưởng Hàm có cái gì là cô nhất định phải có được thứ đó.
Thiệu Nam đứng dậy áy náy đáp: “Ngại quá, đây là món tôi đặc biệt chuẩn bị cho bạn của mình.”
Tưởng Hàm trầm ngâm gật đầu: “Thì ra là đối đãi đặc biệt, nhưng thật sự tôi rất muốn nếm thử, không thể phá lệ làm thêm một phần sao?”
Món này là Thiệu Nam đặc biệt chuẩn bị cho Chu Diệc Châu, sau khi nghe cô chia sẻ cảm nhận xong thì vài ngày sau mới chính thức đưa vào menu, đành phải nói tiếp: “Xin lỗi cô nhé, tôi có thể giảm giá cho bàn của cô tối nay, mong cô hiểu và thông cảm cho tôi.”
Anh ta nói đến đây, người đàn ông vẫn luôn im lặng kia cuối cùng cũng lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”
Thiệu Nam nhìn sang thấy vị khách này không mấy cảm kích, vì thế liên tục xin lỗi, mời họ tiếp tục dùng bữa, sau đó ngồi về chỗ nói chuyện phiếm với Chu Diệc Châu.
“Nghe cô chú nói đã nhiều năm rồi mà em không hẹn hò với ai.
Quen biết nhau lâu vậy nhưng tôi cũng chưa hỏi em chuyện này, nhưng nếu em không muốn nói thì có thể bỏ qua.” Thiệu Nam đột nhiên hỏi cô.
Chu Diệc Châu sửng sốt, nhưng cô cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giấu diếm, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, cũng bảy năm rồi.”
“Lâu thật đấy, tôi cũng mới độc thân được một năm.” Thiệu Nam cảm thán.
Lại hỏi thêm: “Chắc hẳn em cũng không thiếu người theo đuổi.
Vậy rốt cuộc là tại sao? Hay em thực sự là người cuồng công việc à?”
Thật ra Thiệu Nam cũng muốn hiểu rõ hơn về cô.
Dù sao cô cũng là một người có ngoại hình lẫn năng lực xuất chúng, có thể độc thân bảy năm thì chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa.
Cô vẫn giữ thái độ thẳng thắn đó: “Đương nhiên là có nguyên nhân.”
Trong lòng Thiệu Nam hiểu rõ, bình tĩnh hỏi: “Vì mối tình đầu à?”
Cô lập tức gật đầu.
“Thích anh ta như vậy sao còn chia tay?”
Chu Diệc Châu bình thản ăn sữa chua: “Bởi vì trước kia từng làm anh ấy tổn thương, là vấn đề về lòng tự trọng, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ.
Nhưng mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.”
“Quá khứ? Sao lại nói vậy?”
Chu Diệc Châu cười nhẹ nhõm: “Tôi nói xin lỗi anh ấy, lúc còn trẻ con thì cảm thấy bản thân không sai, nhưng cẩn thận nghĩ lại mới thấy lúc đó anh ấy đối xử với tôi rất tốt, không tìm ra một tật xấu nào, cho nên dù đã trôi qua lâu rồi nhưng tôi vẫn không có cách nào để yêu người khác.”
Thiệu Nam cảm thấy người đàn ông này ở trong lòng Chu Diệc Châu cực kỳ quan trọng, quan trọng đến mức dù bây giờ cô nói mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn yêu người kia.
Mà người kia đang ngồi ở bàn bên cạnh, cả người đã sớm cứng đờ.
Anh chưa từng quên đi quá khứ, lại càng không muốn kết thúc ngay lúc này..