Họp lớp chính là một chuyện vừa mệt người vừa tốn thời gian, gần đến 12 giờ đêm mới có người kêu tan cuộc, lúc đi vào thì khí thế ngất trời, đến khi về lại mùi rượu nồng nặc, ngáp ngủ liên miên.
Ngoài cửa là một đoàn xe đang đợi khách, chỉ chốc lát đã về hơn một nửa.
Người lái thay mà Cận Mộng thuê còn đang trên đường tới, co nàng đành cùng Chu Diệc Châu đứng ở dưới bậc thang vừa chờ vừa chụp muỗi.
“Tần Nhiêu không nói câu nào với cậu à? Tốt xấu gì thì cậu cũng vì cậu ta mà hát một bài mà.”
“Sao cậu cứ xì xèo như muỗi thế nhỉ? Dù anh ta có đến tìm mình thì mình cũng không thèm để ý đến đâu.” Chu Diệc Châu nói được làm được.
Mới vừa nói xong, phía sau hai người bỗng vang lên một giọng nói, giống như nắm tay dứt khoát vò nát tờ giấy, không mang theo một chút chần chờ nào.
“Chu Diệc Châu.”
Cả hai người đều cả kinh, da đầu Chu Diệc Châu tê dại, trấn tĩnh xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Nhiêu đứng ở phía sau.
Cận Mộng là ai chứ? Một nhân tài biết tự giác, lập tức lấy cớ chạy lên xe trước, nói là không muốn quấy rầy hai người, chứ thật ra đã phóng đại camera hết cỡ đã chụp lén.
Chu Diệc Châu cũng đã sớm quên mấy lời tàn nhẫn mình vừa nói, gật đầu cười: “Tần Nhiêu, lâu rồi không gặp.”
Tần Nhiêu lạnh nhạt nhìn cô, sau đó cũng khẽ cười: “Từ khi nào mà cô lại khách sáo vậy?”
Chu Diệc Châu vừa xuất quân đã bại trận, sớm biết vậy thì cô đã hỏi là “Có chuyện gì?”, nghe có vẻ không kiên nhẫn, bảo đã lâu không gặp thì có vẻ cô đang hoài niệm về ngày trước.
“Vẫn luôn như vậy mà.” Đúng, cứ trả lời như vậy, tỏ vẻ anh cũng chẳng phải quá hiểu biết về tôi.
Độ cong ở khóe miệng Tần Nhiêu càng thêm rõ ràng, ngay cả lúm đồng tiền ở má trái cũng sâu hơn.
Nơi đó đã từng là nơi mà Chu Diệc Châu thích chọc nhất, Tần Nhiêu còn oán giận nói vốn dĩ lúm đồng tiền rất nông, tất cả là tại cô nên mới vậy.
Tuy ngoài miệng thì trách cô nhưng lại dung túng cho cô muốn chọc thì cứ chọc.
Đáng chết.
Chu Diệc Châu lại bắt đầu đắm chìm trong nụ cười của anh, vội vàng nhìn đi nơi khác rồi hỏi: “Anh không cần đưa Tưởng Hàm về à?”
“Không cần.” Anh trả lời nhanh đến nỗi chẳng cần tự hỏi.
Chu Diệc Châu chớp mắt sửng sốt, lại quay sang nhìn anh, nghe anh hỏi lại: “Sao cô hỏi vậy?”
Vì sao Chu Diệc Châu hỏi vậy à? Đó còn không phải là vốn dĩ nên hỏi sao.
Chẳng qua cô là người sắc bén, cô lại cảm thấy bản thân mình đang nhử mồi để Tần Nhiêu nói ra câu này.
Chỉ có để ý thì mới hỏi.
Cô mím môi, ra vẻ đương nhiên: “Không phải anh với cô ta…”
Còn chưa nói hết câu đã nghe Tần Nhiêu nghiêm túc giải thích: “Cô hiểu lầm rồi.”
Hiểu lầm? Chu Diệc Châu nuốt nước miếng, trong lòng như nở hoa, vô cùng vui vẻ.
“Ồ, vậy sao? Mọi người đều cho rằng vậy, tôi còn tưởng rằng…”
Anh lại cắt ngang lời cô: “Cô nghĩ sai rồi, không có ai nghĩ như thế cả.”
Chu Diệc Châu sững sờ, nghĩ qua nghĩ lại đều không có khả năng, là Cận Mộng nói với cô, suốt buổi tối cô nàng còn nhắc mãi bên tai, Nghĩ vậy, Chu Diệc Châu bỗng dưng hiểu ra, chậm rãi quay đầu trừng mắt nhìn Cận Mộng cách đó không xa, vậy mà dám lừa cô để xem phản ứng.
Cô cảm thấy quá mất mặt, không biết trong lòng người ta nghĩ gì về mình mà còn đi hát một bản tình ca gợi nhớ ký ức, cô đúng là đệ nhất tự mình đa tình.
Chu Diệc Châu nhanh chóng chấn chỉnh lại biểu tình, xấu hổ cười hai tiếng: “Xem ra là tôi hiểu lầm thật rồi.”
Nhìn nhau hai giây không nói gì, giọng nói của Tưởng Hàm vang lên từ phía sau: “Tần Nhiêu, Hứa Thành đưa em về trước, gặp lại sau nhé.”
Chu Diệc Châu thầm xùy một tiếng, đôi mắt lại nhìn Tần Nhiêu chằm chằm, thấy anh cong môi cười rồi vẫy tay với Tưởng Hàm, giống như với ai anh cũng cười như vậy được.
“Gặp lại sau.”
Gặp lại sau? Chu Diệc Châu cười ha ha một tiếng, đột nhiên phát hiện mình cười thành tiếng thì vội vàng lấy tay bịt miệng lại, giả vờ ho khan.
“Sao vậy?” Tần Nhiêu rũ mắt nhìn cô.
Cô lắc đầu, chỉ về phía sau: “Cận Mộng đang đợi tôi, thôi tôi cũng về trước đây.”
“Vậy sao?” Anh nghi ngờ ngó nhìn về phía sau.
Chu Diệc Châu quay đầu nhìn lại, làm gì còn thấy bóng dáng của Cận Mộng đâu, không biết đã trốn đi từ khi nào, đúng là không dám tin tưởng người bạn tốt này, nhất định ngày mai cô phải tìm đến tận cửa để hỏi tội.
Cô quay lại, miễn cưỡng mỉm cười: “Xem ra tôi phải gọi xe về rồi, còn anh thì sao?”
Nói xong cô đã bắt đầu hối hận, miệng cứ như không phanh vậy, cứ quen miệng hỏi “còn anh thì sao” như lúc trước.
Tần Nhiêu mím môi cười: “Tôi ở khách sạn, cách đây một con phố thôi.”
Cô gật đầu, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, hóa ra anh không lái xe nên mới không đưa Tưởng Hàm về.
Vậy ban nãy cô hỏi, đáng lẽ anh nên trả lời rằng “Không cần, tôi không đi xe” mới đúng, như vậy cô cũng chẳng mắc phải sai lầm kia.
Biết người này đang cố dụ cô lỡ lời, tức khắc trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Chu Diệc Châu xoay người đi xuống cầu thang, Tần Nhiêu cũng đi theo, rất tự nhiên mà đi bên cạnh cô: “Đi cùng nhau một đoạn đi.”
Anh dám đề nghị thì cô cũng dám làm theo, nếu không thì có vẻ cô như muốn chạy trốn vậy.
“Được thôi, tôi đi cùng anh.”
Vì buổi họp lớp này mà cô còn mua một đôi giày cao gót 8cm, đế giày nhọn như vậy mà còn đồng ý đi bộ với người ta, đúng là tự chuốc lấy mệt vào người.
“Bây giờ cô đang làm việc ở đâu?” Tần Nhiêu chỉ hơi rũ mắt là có thể nhìn thấy cổ chân tinh tế của cô đang cẩn thận dẫm lên đôi giày gót nhọn.
“Áo Á Public Relations.”
Anh ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Dựa vào nguyên tắc lễ phép, Chu Diệc Châu cũng định hỏi một câu, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy quai hàm sạch sẽ thon gầy, góc cạnh sắc bén của anh vẫn đầy sức hút như trước.
“Anh về từ khi nào thế?”
“Hai tuần trước.” Anh lại rũ mắt đối diện với cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, trước mắt anh như có một tấm kính lọc, mang theo tâm trạng hoài cổ, như gợi lên ký ức ngày trước của hai người.
Cô gật gật đầu, rời tầm mắt đi nơi khác, nhìn chằm chằm ngã tư trước mặt rồi buột miệng hỏi: “Bên trái hay bên phải?”
….
“Tần Nhiêu, cho cậu tự chọn đó, bên trái là đến thư viện làm bài tập, còn bên phải là đến rạp chiếu phim.” Ngoài miệng Chu Diệc Châu nói là cho anh lựa chọn, nhưng khi nói đến bên phải cô lại chơi bài gian lận, bày ra vẻ mặt cực kỳ chờ mong mà nhìn anh.
Ký ức của cả hai đều đồng bộ, cho nên Tần Nhiêu đã chần chờ hỏi cô: “Cô muốn đi bên trái hay bên phải?”
Chu Diệc Châu cảm thấy bầu không khí có chút không đúng: “Khách sạn anh ở nằm bên trái thì chúng ta đi về bên trái, còn ở bên phải thì đi về bên phải.”
“Chúng ta?” Anh nhắc lại lần nữa, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Lời này chẳng khác gì như cô và Tần Nhiêu chuẩn bị đi thuê phòng, Chu Diệc Châu xấu hổ, thật tự muốn tát vào mặt mấy cái cho tỉnh táo lại.
Bình thường cô rất giỏi trong việc khiến người khác cứng họng, sao hôm nay cứ như cái miệng này không thuộc về mình vậy.
Dừng lại ở ngã tư đường, cô tự quyết định đi về phía bên phải, nhưng mới đi được một bước, cổ tay đột nhiên bị một lực kéo lại, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cả người cô như bay lên mây.
Bảy năm không chạm vào da thịt của nhau, trong khoảnh khắc tiếp xúc, vẫn không tránh khỏi việc để lại dấu vết trong lòng.
“Bên trái.” Anh dắt tay cô đi lên vạch kẻ sang đường, nhưng chỉ vài giây sau đã buông lỏng tay cô ra.
Cổ tay Chu Diệc Châu không nhúc nhích, đành phải lấy tay khác chạm vào mới tìm được cảm giác, còn chưa kịp đi lên đường lát đá xanh, đột nhiên gót giày cô dẫm vào nắp cống, “cậc” một cái gãy luôn gót giày, ngay cả cổ chân cũng đau nhức.
Chu Diệc Châu kêu lên, suýt nữa ngã xuống ven đường, cũng may Tần Nhiêu vẫn luôn đi sát bên, lanh tay lẹ mắt vớt lấy cô.
Không biết có phải do anh cố ý mà vị trí tay anh vừa vặn chạm vào ngực cô, nhưng anh cũng không nghĩ đến chuyện đó, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn vào chiếc giày bị hư của Chu Diệc Châu.
Mặt Chu Diệc Châu đỏ lên, vội quay đi nơi khác, anh ngồi xổm xuống rồi giơ giày của cô lên: “Hỏng mất rồi.”
Cô lại bắt đầu cảm thấy xui xẻo, oán giận: “Chất lượng đểu thế này mà còn tốn mất mấy ngàn tệ của tôi, biết vậy đã chẳng đi bộ.”
Tần Nhiêu nắm được trọng điểm, ngẩng đầu nhìn cô rồi cười: “Tôi đền cho cô đôi khác.”
Được hời mà không nhận thì chính là kẻ ngốc, huống chi cũng là tại anh, Chu Diệc Châu gật đầu ngay lập tức: “Size 37,5.”
“Tôi biết.”
Anh nói anh biết, Chu Diệc Châu lại bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, dù sao cũng từng làm đại biểu môn Văn, đi làm lại thuộc mảng xã giao, rất khó để không nghiên cứu từng chữ.
Mà anh nói biết, có lẽ vẫn luôn nhớ rõ size giày của cô.
Vậy…Tần Nhiêu còn thích mình sao? Chu Diệc Châu thầm hỏi bản thân.
Cô thất thần, cả người bỗng nhiên nhẹ đi, vậy mà Tần Nhiêu lại bế cô lên bằng kiểu công chúa mà chẳng tốn chút sức lực nào.
“Có được 50kg không?”
Chu Diệc Châu chớp mắt, không hỏi vì sao anh lại ôm mình, mà là biện giải cho bản thân trước: “Anh nói bậy gì thế? Tôi chỉ có 45kg thôi.”
Tần Nhiêu ước lượng, môi cong lên: “Giày hỏng rồi, cô không tiện đi bộ nữa.
Đến khách sạn lấy tạm một đôi dép lê đi.”
Chu Diệc Châu nuốt nước miếng theo bản năng, cô biết đây là tín hiệu nguy hiểm nhưng vẫn cam tâm tình nguyện gật đầu.
Sau khi đến khách sạn, Tần Nhiêu để cô ngồi xuống sofa, rồi mới lấy một đôi dép lê dùng một lần của nữ ra cho cô.
Anh đưa tới bên chân Chu Diệc Châu, lại sờ nhẹ vào mắt cá chân của cô: “Còn đau không?”
Chu Diệc Châu giật chân, không cảm nhận được cơn đau nữa nhưng vẫn chưa muốn đi ngay, nhíu mày đáp: “Có đau một chút.”
Nghe cô nói vậy, Tần Nhiêu tốt bụng xoa nhẹ cổ chân cho cô, mãi đến khi mắt cá chân đã nóng lên rồi ửng đỏ.
Trong lúc đó, Chu Diệc Châu vẫn luôn nhìn đỉnh đầu của anh, để sát vào khẽ ngửi, là mùi thơm của sữa tắm và dầu gội, không hiểu sao cô lại rất muốn biết anh dùng hãng dầu gội gì.
Chu Diệc Châu nhàn đến chán, cũng có khả năng gan cô to lên, thế nhưng lại bắt đầu nghịch tóc anh, nhưng chỉ được một hồi, bàn tay không nghe lời đã bị Tần Nhiêu bắt lấy.
“Đừng nghịch.” Anh ngẩng đầu cảnh cáo, nhưng ngược lại giống như đang cưng chiều hơn.
“Không đấy.” Cô thích cãi lại, đầu rướn về phía trước, giọng điệu như thể làm nũng.
Bởi vì cách nhau rất gần, khoảng cách giữa môi và môi chỉ có một gang tay, trong không khí là thoang thoảng mùi hoa cùng mùi thơm cơ thể của cả hai, mỗi lần hít thở đều như cắn thuốc, nóng lòng muốn được vượt rào.
Chu Diệc Châu thấy anh chẳng có hành động gì thì thôi không làm loạn nữa, mới vừa rụt cổ về sau, Tần Nhiêu lại kéo cổ tay cô đến trước người anh, đầu cũng ngẩng lên hôn lấy môi Chu Diệc Châu.
“Đừng trốn.”
Chu Diệc Châu nuốt nước miếng, bị nụ hôn thình lình làm cho đầu óc choáng váng, suy nghĩ như keo hồ nhão nhoét ngã vào ký ức xa xăm của bao nhiêu năm trước, không ngừng xác nhận tình cảm của bản thân.
Ừm, hình như cô vẫn còn thích Tần Nhiêu.
Bởi vì cô không nỡ trốn, một lòng ôm lấy cổ anh.
2276 words
------oOo------