Không Ai Sánh Bằng Em - Đình Chỉ Mộng Du

Chương 24





Cuối tuần, xe chuyên dùng của cuộc thi đưa bọn họ đến hội trường.

Sau khi thi xong, mọi người đều đã quay lại xe, chỉ còn thiếu một mình Chu Diệc Châu.
“Chu Diệc Châu của lớp A5 đâu? Sao còn chưa lên xe?”
Mọi người trong xe không ai ừ hử gì, khiến giáo viên phụ trách sốt ruột, chỉ có thể nhìn Tần Nhiêu đang trầm ngâm rồi nói: “Tần Nhiêu, bạn đó là bạn học cùng lớp của em, em đi xuống tìm thử xem sao.”
Tần Nhiêu lập tức đứng dậy, sau khi xuống xe, bước chân càng lúc càng nhanh đi về phía hội trường, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Chu Diệc Châu, chỉ có thể nôn nóng gọi to tên cô.
Chu Diệc Châu nghe thấy nhưng cứng đầu không chịu trả lời, một mình ngồi ở bậc thang.
Tần Nhiêu chạy trên hành lang dài, cuối cùng cũng nhìn thấy cô, chạy nhanh tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
“Cậu làm sao vậy?”
Chu Diệc Châu ngậm miệng không nói.
Tần Nhiêu bất lực thở dài: “Nói chuyện đi.”
Chu Diệc Châu ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt vẫn là vẻ quật cường ấy, đầu cũng xoay sang một bên.
Tần Nhiêu nhẹ nhàng xoay mặt cô lại đối diện với mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, tỏ vẻ đầu hàng: “Cậu nói chuyện với tôi được không? Tôi tìm cậu lâu lắm rồi, mọi người trong xe cũng đang đợi cậu đấy.”
Cô cắn môi, mắt nhìn đi nơi khác: “Không muốn nói chuyện với người ghét tôi.”
Anh vội vàng giải thích: “Tôi bảo ghét cậu lúc nào chứ?”
Cô lại rũ mắt nhìn thẳng vào anh, một mực chắc chắn: “Cậu thà tin người khác chứ không chịu tin tôi, đấy là ghét tôi rồi.”
“Tôi không có.” Anh vội vàng phản bác.
Cô cúi đầu ghé vào trước đầu gối, hai mắt thất thần: “Tôi biết nhất định là Tưởng Hàm nói với cậu rằng tôi đang muốn cướp lấy cậu khỏi cậu ta, nên cậu không tin tôi cũng đúng.

Dù sao từ bé tôi với Tưởng Hàm đã không ưa nhau, lại còn hay tranh giành đủ thứ, nhưng đó chỉ là những thứ có thể tồn tại hoặc không mà thôi.


Tần Nhiêu, nếu cậu cảm thấy tôi không đúng chỗ nào thì có thể hỏi tôi.

Nhưng cậu chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế phán tôi tử hình, khiến tôi còn chẳng có cơ hội để giải thích.

Những gì cậu làm, mấy lời cậu nói làm tôi tổn thương lắm.”
Chu Diệc Châu ngước mắt nhìn anh, hốc mắt đã lập loè ánh nước, khiến Tần Nhiêu bắt đầu áy náy tự trách.
Tần Nhiêu muốn biết rõ ràng mọi chuyện, tốt hơn là cứ giấu trong lòng rồi tự thắc mắc mãi: “Có một thời gian thái độ của cậu với tôi rất kém, như thể ghét tôi lắm vậy, cho nên lần đầu tiên cậu chủ động đến tìm tôi, tôi đã rất ngạc nhiên.”
“Vậy cậu có nhớ tôi đến tìm cậu vì lý do gì không?”
Anh gật đầu: “Sách bài tập bị mất.”
Cô cũng gật đầu: “Cho nên việc tôi tìm cậu có không đúng ở chỗ nào sao?”
Anh chần chờ nói: “Thế còn sau đó? Tại sao thái độ với tôi lại thay đổi lớn như vậy?”
Chu Diệc Châu ra vẻ chân thành: “Tôi thừa nhận là lúc đầu tôi rất ghét cậu, tại thấy cậu với Tưởng Hàm có vẻ thân thiết, lại còn dạy kèm cho cậu ta, làm thành tích của Tưởng Hàm vượt qua tôi.

Nhưng từ sau khi tôi làm mất vở bài tập của cậu, không những không giận mà cậu còn giảng bài cho tôi, cho nên dần dần tôi cũng không còn ghét cậu nữa.

Tôi cảm thấy cậu rất lợi hại, cho dù tôi hỏi bài nào thì cậu cũng biết làm, còn kiên nhẫn dạy cho tôi.

Nên tôi cảm thấy lúc trước có thành kiến với cậu là tôi không đúng.

Cho nên tôi mới muốn cải thiện quan hệ của cả hai, đôi khi cũng đánh liều hẹn cậu ra ngoài chơi, nhờ cậu giúp tôi vài việc.


Bởi vì tôi biết con người cậu rất tốt, cậu sẽ không bao giờ từ chối tôi.”
Cô nói xong, nước mắt lại lã chã rơi, vùi đầu khóc lóc: “Xin lỗi cậu nhiều.”
Anh không thể chịu nổi khi thấy cô khóc, vội vàng nâng mặt cô lên rồi lau đi những giọt nước mắt nóng hổi kia: “Nếu đã không sai thì cần gì phải xin lỗi chứ?”
Cô lại càng khóc dữ hơn: “Bởi vì tôi làm cậu cảm thấy không chân thành, bởi vì cậu không để ý đến tôi, cho nên có phải tôi sai rồi không?”
Nước mắt của cô cuồn cuộn không ngừng, cả trái tim Tần Nhiêu như bị cô nắm lấy, ngón tay lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng của cô rồi nói: “Chu Diệc Châu, cậu không sai.

Tôi tin cậu mà, đừng khóc nữa.”
Chu Diệc Châu nấc lên từng cái: “Vậy cậu còn để ý đến tôi nữa không?”
Anh gật đầu không chút do dự: “Có chứ, luôn luôn tin tưởng cậu.”
Chu Diệc Châu ấm ức bĩu môi, kéo kéo tay anh: “Tần Nhiêu, chân tôi đau.”
“Làm sao vậy?” Anh cúi xuống quan sát.
Chu Diệc Châu vén ống quần lên cho anh xem mắt cá chân sưng đỏ của mình: “Lúc xuống cầu thang bị té.”
Anh khẽ nhấn một cái, nghe cô kêu lên thì không dám đụng vào nữa, cau mày đau lòng hỏi: “Còn đi được không?”
Cô lắc đầu, bộ dáng nhỏ bé bất lực.
Tần Nhiêu đưa lưng về phía cô rồi vỗ vỗ vai mình: “Lên đi, tôi cõng cậu ra xe.”
Chu Diệc Châu mím môi cười trộm, e hèm vài tiếng mới bò lên lưng anh, để anh cõng thẳng lên xe buýt, khiến Tưởng Hàm sợ ngây người.
Buổi tối, Chu Diệc Châu nằm dài trên giường, lần đầu tiên nhận được tin nhắn của Tần Nhiêu chủ động gửi đến, cũng tính là khá dài.
Q: [Tuy muộn một tháng nhưng vẫn phải bù cho cậu.


Chu Diệc Châu, sinh nhật vui vẻ.]
Chu Diệc Châu kéo lên trên, đúng là đã một tháng không nhắn tin với nhau, câu tạm biệt kia của cô cực kỳ bắt mắt, nhắc nhở lần đầu tiên hai người có mâu thuẫn.
Châu Châu: [Qua một tháng rồi mà giờ mới chúc, chẳng thành tâm chút nào!] [Đau lòng]
Q: [Vậy cậu thích cái gì? Tôi tặng cậu.]
Chu Diệc Châu lại nghĩ đến chiếc kẹp tóc con thỏ kia.
Châu Châu: [Kẹp tóc con thỏ.]
Tần Nhiêu kéo ngăn tủ đầu giường ra, chiếc kẹp tóc con thỏ đã hỏng vẫn nằm ở trong đó, lộ ra chút đáng thương vô tội, lập tức làm anh nhớ tới dáng vẻ ấm ức tủi thân của Chu Diệc Châu, trái tim càng thêm mềm mại.
Q: [Cái này không tính, sẽ bù cho cậu sau.

Còn thích cái gì khác không?]
Chu Diệc Châu lăn ở trên giường cười to, nghĩ thầm tên đầu gỗ này cuối cùng cũng thông suốt rồi, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi gửi đi.
Châu Châu: [Chỉ cần là cậu tặng thì tôi đều thích.]
Cho nên dù Tần Nhiêu có biết rõ nguyên nhân, nảy sinh nghi ngờ rồi hiểu lầm cô, Chu Diệc Châu vẫn đeo chiếc kẹp mà anh tặng.
Tần Nhiêu nghĩ vậy, lập tức bật đèn rồi rời giường, hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài tìm móc chìa khóa bóng rổ mà anh đã ném đi từ một tháng trước.
Để tìm đồ đã vứt cách đây một tháng thì đúng là khó khăn, nhưng trời không phụ lòng người, đến khi mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc anh cũng tìm được móc khóa đã bắt đầu bị rỉ ở trong lùm cây rậm rạp.
Tần Nhiêu về nhà, Nghiêm Nghiên bị tiếng động đánh thức, thấy con trai mồ hôi mồ kê đi từ ngoài vào, trên mặt còn dính bùn đất, trông chẳng khác gì trộm lẻn vào nhà.
“A Nhiêu, muộn vậy rồi mà con còn đi ra ngoài làm gì thế?”
Tần Nhiêu đi vào phòng tắm, trong tay nắm chặt lấy móc khóa, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Con không ngủ được nên ra ngoài chạy bộ.”
Nghiêm Nghiên nhíu mày khó hiểu, thấy anh đi tắm thì dặn dò: “Đi ngủ sớm đấy nhé.”
Anh vâng một tiếng, nhưng tắm xong nằm xuống giường lại chẳng thể ngủ được, giơ móc khóa bóng rổ mà anh rửa mãi không sạch lên, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác hối hận.
Q: [Ngủ ngon.]
Chu Diệc Châu đã ngủ từ lâu, sáng hôm sau nhìn thấy tin nhắn của anh gửi tới, biết khói mù đã bị xua đi, trở về những ngày tươi sáng trước kia.
Đến kỳ nghỉ 1-5, Chu Diệc Châu nhận được quà của Tần Nhiêu, là một đôi kẹp tóc con thỏ, còn có một chiếc đồng hồ màu trắng.
“Đồng hồ còn tặng màu trắng, còn thiếu bước tỏ tình nữa thôi đấy.” Cận Mộng đẩy đẩy vai cô, cười không khép được miệng.

Chu Diệc Châu mím môi cười, quay đầu nhìn về phía sau, người kia với cô như tâm linh tương thông, ánh mắt cả hai chạm nhau trong không khí, nhưng chẳng một ai xấu hổ tránh đi.
Chu Diệc Châu giơ cánh tay trái lên, đồng hồ màu trắng bắt mắt đeo trên cổ tay, cô khẽ thì thầm: “Cảm ơn cậu.”
Dù không nói thành lời, nhưng cô biết anh nghe được.
Anh cười, lần đầu tiên không cần kiêng dè hay che giấu cảm xúc của chính mình.
Đã có thành tích của kỳ thi khoa học tự nhiên vừa rồi, không hổ danh là trường phổ thông Thanh Lưu, vinh dự giành được giải nhất cấp thành phố.
Đoạt giải thì đương nhiên phải trao giải, giáo viên cố ý chọn học sinh được điểm tối đa làm đại biểu, đến hội trường trung tâm thành phố để nhận thưởng.
Vinh dự không nhỏ, điển lễ long trọng, cho nên giáo viên phụ trách đã đặt vest cho Tần Nhiêu, qua đó có thể thấy nhà trường coi trọng giải thưởng này ra sao.
Tần Nhiêu thay vest xong, trở về lớp lấy báo cáo diễn văn, lúc đi trên hành lang đã khiến rất nhiều học sinh chú ý rồi ồ lên.

Dù sao cũng chưa có ai nhìn thấy thiếu niên ở tuổi này mặc vào bộ vest cấm dục trang trọng như vậy, vừa đẹp trai lại tri thức, còn tỏa ra khí chất thành thục.
Anh đi vào lớp, mọi người lập tức xôn xao, nam sinh không đập tay vào bàn thì cũng huýt sáo om sòm.

Nữ sinh thì tim đập loạn như có nai con chạy bên trong, đỏ mặt tụm lại bàn tán, còn thi thoảng liếc nhìn anh một cái.
Cận Mộng đẩy đẩy Chu Diệc Châu, mặt cũng đỏ bừng lên vì cười: “Đẹp trai thật, sao cậu ta mặc vest lại đẹp thế nhỉ? Nhìn chẳng giống nam sinh cấp ba gì cả, cứ như mấy anh đẹp trai hơn tụi mình mấy tuổi ý.

Vừa trầm ổn vừa lạnh lùng.”
Chu Diệc Châu cắn môi nhìn, thật ra không phải cô chưa từng thấy qua đàn ông mặc vest, quần áo của chú Tống đều thế này, nhưng tuổi tác khác nhau, cảm giác mặc vest lên người cũng không giống nhau.
Ví dụ như anh chàng đầu gỗ đẹp trai này chỉ biết đọc sách, hôm nay lại tỏa ra vầng hào quang của tri thức khiến người ta sùng bái, đã thế còn đẹp trai đến mức trái ý trời.
Cô nhìn anh đến mức ngây ngẩn, mãi đến khi anh nhìn về phía cô rồi nhẹ nhàng cười, trái tim vốn bình lặng của Chu Diệc Châu đã xuất hiện chút sóng lăn tăn.
2068 words
 
------oOo------