Buổi chiều cuối tuần, Tưởng Hàm mang theo hai ly nước ép trái cây ở nhà đi, đứng ngoài cửa thư viện chờ Tần Nhiêu tới.
Trong thư viện, Tưởng Hàm cố ý chọn một góc vắng vẻ, như vậy sẽ không quấy rầy người khác, cô ta cũng có thể nói thêm vài lời với Tần Nhiêu.
“Mẹ mình làm nước ép, nhiều dinh dưỡng lắm, ngon hơn mấy loại trà sữa bán bên ngoài nhiều.” Tưởng Hàm để ở trước mặt anh.
Trong đầu Tần Nhiêu lại nhớ đến hình ảnh Chu Diệc Châu bắt anh uống trà sữa, hình như là cô rất thích uống loại nước đó, hai má còn phồng lên nhai trân châu, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in.
“Tần Nhiêu, cậu ngẩn người làm gì?”
Tưởng Hàm vừa mở sách vừa hỏi anh, trong lòng lại cảm thấy có phải anh đang nhớ đến Chu Diệc Châu đang ăn sinh nhật hay không? Nhưng như vậy thì sao nào? Tần Nhiêu còn không phải vì cô ta mà từ chối Chu Diệc Châu sao?
Anh hoàn hồn, lấy sách vở ra: “Bắt đầu đi.”
Buổi tiệc sinh nhật của Chu Diệc Châu không nhỏ, nhà hàng đều được Tống Cư Ngạn và Chu Duy bao từ trong ra ngoài.
Một người chi tiền cho ăn nhậu chơi bời vui sướng ở KTV, một người thuê khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật.
Những bạn học đến tham dự đều chơi rất vui vẻ, cười đùa vô cùng náo nhiệt.
Chu Diệc Châu hát đến mệt mỏi, nhường micro cho người khác, lại bảo bọn họ cứ ăn uống tự nhiên, sau đó mới tìm một ghế vắng vẻ ngồi xuống nghỉ ngơi, mở điện thoại xem tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Lướt mãi xuống dưới mà không thấy có tin của Tần Nhiêu, bây giờ mới nhớ ra hẳn là lúc này anh đang ở thư viện dạy vật lý cho Tưởng Hàm.
Dù sao cũng đã làm Tưởng Hàm đạt được mục đích, chẳng qua như vậy cũng tốt, Chu Diệc Châu không mong mọi chuyện quá thuận lợi.
Trả lời tin nhắn xong, cô hoàn toàn quên béng mất thiếu niên không có động tĩnh gì kia.
Một lòng vui vẻ với mọi người trong bữa tiệc, cùng các bạn chụp ảnh lưu niệm, hát hợp xướng, vui đến quên trời quên đất.
Nhưng hai người đang ở thư viện kia lại chẳng cùng tần số với nhau.
Những lúc không giảng đề cho Tưởng Hàm, Tần Nhiêu đều im lặng, trầm mặc đến nỗi như chỗ này chỉ có một mình cô ta vậy.
Tưởng Hàm dừng bút, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa: “Tần Nhiêu, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tần Nhiêu giương mắt: “Không có gì.”
Cổ họng Tưởng Hàm gần như cứng lại, hít một hơi rồi hỏi: “Nghĩ đến Chu Diệc Châu sao?”
Anh không nói cũng chẳng phản bác, bởi vì anh thật sự đang nghĩ đến cô, không biết bây giờ cô đang làm gì, có muốn anh gửi lời chúc mừng sinh nhật cho hay không.
Tưởng Hàm nhìn gương mặt lặng lẽ của Tần Nhiêu, trong lòng bất lực: “Tần Nhiêu, cậu biết quan hệ giữa mình với Chu Diệc Châu không?”
Đều học cùng một lớp, cho dù Tần Nhiêu không thích để ý chuyện ngoài luồng thì vẫn nghe được mọi người xung quanh bàn tán.
“Biết.”
Tưởng Hàm ừ một tiếng: “Ba cậu ta là chồng hai của mẹ mình, là ba kế của mình.”
Anh dửng dưng ừ hử, không có tâm trạng nghe chuyện này.
“Vậy cậu biết từ nhỏ mình với Chu Diệc Châu đối xử với nhau thế nào sao?” Tưởng Hàm đặt bút xuống, bàn tay siết chặt lại.
Tần Nhiêu nhìn cô ta, không hiểu lời này có ý gì, lắc đầu hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Tưởng Hàm không muốn thấy Tần Nhiêu bị lừa thêm nữa, không muốn thấy sự thật lòng của anh bị vô tình dẫm đạp, anh không nên bị đối xử một cách bất bình đẳng như vậy.
“Ba mẹ cậu ta ly hôn năm cậu ta 11 tuổi, năm chúng mình 12 tuổi thì ba cậu ta lấy mẹ mình.
Ở trong lòng Chu Diệc Châu, mẹ mình vẫn luôn là người phụ nữ xấu xa chia rẽ gia đình người khác.
Sau đó cậu ta cố ý học chung cấp hai rồi còn cùng lớp với mình.
Khi đó cho dù là làm đại biểu môn học hay học sinh ba tốt, chỉ cần là vinh dự duy nhất, cậu ta đều phải tranh giành với mình.
Là vì muốn trả thù việc mình đã cướp ba của cậu ta.
Cho nên bắt đầu từ năm 13 tuổi, mình đã bị ép phải so xem mình với Chu Diệc Châu ai ưu tú hơn, ai có thành tích tốt hơn.
Cho dù ba Chu dẫn hai đứa đi trung tâm thương mại, mình thích một cái áo nào đó cậu ta cũng muốn giành lấy bằng được dù không thích.
Là vì cậu ta không muốn mình được toại nguyện, chỉ muốn nhìn thấy mình mất mát, đau khổ, điên cuồng mà khóc.”
Tần Nhiêu nghe vậy thì sửng sốt, tuy anh biết quan hệ giữa hai người không được tốt, chẳng qua chỉ cảm thấy hai nữ sinh đang so thành tích với nhau thôi, cho nên chưa bao giờ miệt mài theo đuổi nguyên nhân sâu xa.
Tưởng Hàm thấy ánh mắt của anh như đọng lại, cũng không hề sợ hãi mà thổ lộ tiếng lòng của mình, chỉ mong anh biết sự thật, sớm ngày nhìn rõ được bộ mặt giả dối của Chu Diệc Châu.
“Điều kiện gia đình nhà cậu ta rất tốt, ba kế cậu ta mang cậu ta và mẹ về khu biệt thự Long Loan ở, cách trường học 40 phút đi xe, nhưng dù như vậy cậu ta vẫn muốn học ở Thanh Lưu.
Chỉ vì mình học ở đây nên cậu ta nhất định phải vào học theo.
Thật ra đó cũng chưa là gì, mình có thể hiểu tâm lý muốn thi đấu với mình của Chu Diệc Châu, thích tranh cao thấp, vinh dự, mình đều chấp nhận hết, hơn nữa mình cũng tích cực phấn đấu để so với cậu ta.
Bởi vì mình có kiêu ngạo, không cam lòng yếu thế, mình muốn nỗ lực giành lại tất cả mọi thứ từ vinh dự, xếp hạng, hay là người mình thích.”
Đến đây, ánh mắt trầm lặng của Tần Nhiêu mới có động tĩnh, quay sang đối diện với gương mặt ửng đỏ của cô ta, nghe cô ta dũng cảm bày tỏ: “Không sai, mình thích cậu, từ lớp 10 đã bắt đầu thích rồi.”
Hô hấp của Tần Nhiêu như khựng lại, vẫn trấn tĩnh nhìn Tưởng Hàm.
Bởi vì không thích nên không muốn trốn tránh lời tỏ tình của Tưởng Hàm.
Trong lòng Tưởng Hàm thất bại, đến thời khắc này mới biết hoá ra Tần Nhiêu chỉ coi mình là bạn, cho nên mới đồng ý dạy cô ta học, giúp đỡ cô ta.
Nhưng mặc dù là như vậy, Tưởng Hàm vẫn cảm thấy anh tốt, không hối hận về việc thích anh.
“Tưởng Hàm, tôi luôn coi cậu là bạn học cùng lớp.”
Tưởng Hàm cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Mình biết.”
Lại hít vào một hơi, sau đó ngẩng đầu nói tiếp: “Vì mình thích cậu nên không muốn thấy cậu bị lừa, rơi vào bẫy của Chu Diệc Châu.
Tần Nhiêu, cậu hiểu chứ? Chu Diệc Châu đang tranh giành cậu với mình.”
Trong phút chốc, đôi mắt của Tần Nhiêu ảm đạm đi như mất hết màu sắc, lỗ tai và trái tim đều quanh quẩn lời nói của Tưởng Hàm.
“Thật đấy, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, trước lần chia khối của lớp 11, có phải cậu ta chẳng bao giờ nói chuyện với cậu? Bởi vì khi đó quan hệ giữa mình với cậu tốt hơn, cậu lại dạy học cho mình nên mình tiến bộ hơn Chu Diệc Châu.
Nên cậu ta ghét cậu như ghét mình vậy.
Có một ngày không biết tại sao cậu ta lại biết mình thích cậu, sau đó mình phát hiện cậu ta thường xuyên đến tìm cậu.”
Chuyện này Tần Nhiêu còn nhớ rõ hơn cả Tưởng Hàm.
Trước mùa thu năm ngoái, Chu Diệc Châu luôn khịt mũi coi thường anh lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt anh.
Chỉ tại anh chưa bao giờ nghĩ quá phức tạp về cô.
Cổ họng anh cứng lại, bàn tay siết chặt, trong trí nhớ đều là dáng vẻ chân thành đáng yêu của Chu Diệc Châu.
Nhưng bây giờ có người nói cho anh biết, tất cả chỉ là giả dối, mục đích cô tới gần anh là để cạnh tranh với người khác, anh khó có thể chấp nhận, trái tim cũng nặng trĩu đi.
“Có phải hôm trước cậu tặng cho Chu Diệc Châu một chiếc kẹp tóc hình con thỏ không?”
Anh đờ đẫn gật đầu.
Tưởng Hàm cười bất lực: “Cậu ta thật sự rất quá đáng.
Tiết thể dục hôm đó cậu tặng xong, buổi tối cậu ta đã cặp nó rồi khoe với mình.
Mình nói cậu sẽ không thích cậu ta, bởi vì chẳng ai có thể thích nổi người giả dối không biết tôn trọng người khác cả.
Nhưng Chu Diệc Châu không tin, bảo mình cứ ngồi đợi rồi khóc đi.
Thật ra mình rất muốn khóc, vì mình thấy hình như cậu đã có chút hảo cảm với Chu Diệc Châu, mình không muốn sự thật lòng của cậu bị giẫm đạp, mình cảm thấy như vậy là không công bằng với cậu.
Nếu cậu thật sự thích cậu ta, mà cậu ta lại coi cậu như chiến lợi phẩm để chọc tức mình.
Đối với mình và cậu mà nói thì đều là một hành vi vô cùng ác liệt.”
Hơi thở của anh dồn dập, cố gắng khắc chế cảm xúc hỗn loạn khi biết được chân tướng mọi chuyện.
Việc anh tặng kẹp tóc cho Chu Diệc Châu cũng chỉ có hai người biết.
Cho nên giờ phút này, anh tin những gì Tưởng Hàm nói.
Khi mọi chuyện bị vạch trần, Tần Nhiêu lần đầu tiên nếm được mùi vì thất vọng, càng không ngờ rằng có một ngày anh sẽ ngu ngốc trở thành “đồ để cạnh tranh” trong mắt Chu Diệc Châu.
Buổi tối Tần Nhiêu về nhà, theo thói quen lấy chìa khoá từ trong túi ra để mở cửa, ánh mắt chợt cứng đờ khi nhìn thấy móc khoá bóng rổ kia, sau đó dùng sức giật nó ra khỏi chìa khoá, dứt khoát ném vào bụi cỏ ven đường.
1840 words
------oOo------