Không Ai Cứu Tôi

Chương 9: Hoàn chính văn





Mới đây nhân viên Thương thị nhận ra, số lần Thương Dữ thẫn thờ ngày càng nhiều.


Đặc biệt là kể từ khi Giang Úc biến mất.


Thậm chí có đôi khi, cuộc họp vừa diễn ra được phân nửa là lại nhìn chỗ ngồi của Giang Úc lúc trước đến ngây người.


Lời đồn đại về tình yêu thầm kín của ông chủ đối với Giang Úc dường như thêm chắc chắn, cộng với việc nghe nói Thương Dữ đã chia tay với người bạn đời nhiều năm gắn bó … nguyên nhân cụ thể thì chưa biết. Mọi người bèn suy đoán xa hơn là do Giang Úc, càng về sau càng thêm chân thật, như thể ông chủ sẽ trèo đèo lội suối để tìm Giang Úc cầu hôn ngay tức thì vậy.


Nhưng mà, dù bọn họ có khẽ thầm thì với nhau thì đến cùng vẫn có ngày bị Thương Dữ tình cờ nghe được.,


Mấy cô nhân viên sợ hãi co rúm đầu lại chờ chờ nghe ông chủ quở trách- – nhưng sau một hồi im lặng, họ nghe ông chủ nhàn nhạt nói: “Sau này đừng tung tin đồn nhảm nữa.”


Sau đó, tinh thần của ông chủ như phấn chấn hơi đôi chút, bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa.


Còn về… người trong lời đồn với ông chủ, người bạn đời dây dưa nhiều năm rồi lại ảm đạm chia ly, đến tận bây giờ bọn họ đều không biết người kia có dáng dấp như thế nào.


Mỗi ngày Thương Dữ đều về nhà.


Hắn cảm thấy trong lòng cứ thiếu một mảnh nào đó, thường xuyên có thể cảm nhận được gió lạnh luồn qua lỗ thủng trong tim … Cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể lấp đầy được lỗ hổng đó.


Chỉ có lúc nằm trên chiếc giường mà Thời Ôn ngủ lúc trước, ngửi mùi tin tức tố nhạt nhòa như ẩn như hiện, hắn mới có thể từ từ chìm vào giấc ngủ.


Báo cáo khám nghiệm tử thi kia bị hắn sờ qua không biết bao nhiêu lần, thông tin và số liệu khác nhau trên đó cũng được ghi vào não từng chữ một – dữ liệu lạnh lùng, nhưng hắn vẫn tiếp tục hòa mình vào từng mảnh hồi ức về người kia, tựa như đang có mặt ở hiện trường.


Tình trạng bệnh trầm cảm ở mức độ nặng.


Tin tức tố xung đột bài xích cực đoan.


Về mặt sinh lý thì thường xuyên xuất hiện ảo giác, làm suy giảm chức năng tim phổi và suy yếu hệ hô hấp, cuối cùng ngay cả không khí xung quanh cũng trở thành đồng phạm giết người.


Về mặt tâm lý, chán ghét mặc kệ bản thân, rối loạn chức năng xã hội, biếng ăn, chán đời…


Nếu ngay lúc ấy, có ai đó có thể bước đến vực cậu ấy dậy.


Thương Dữ nằm trên tấm ga giường của người kia, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, trong hơi thở cực nhạt…rất nhanh sẽ biến mất, không hiểu sao lại chảy nước mắt.


Vậy mà, chưa từng có người muốn cứu cậu ấy.





Lần cuối cùng hắn còn chính thức thấy cậu, là vào hai tháng trước.


Người kia vẫn như trước, tình thần suy sụp, đồng tác rề rà, ngay cả cái chớp mắt cũng như chậm lại một nhịp.


Hắn mệt mỏi với sự thay đổi của người đó, vừa lúc Viện Khoa học có kết quả, hắn trực tiếp sắp xếp ca phẫu thuật cho cậu, sau đó lạnh lùng thông báo tiến độ ca mổ với cậu.


Nhìn thấy người nọ cụp mắt như chẳng vui cũng chẳng buồn thì lại không vui, thậm chí còn cố dùng lời để kích thích, để khơi dậy phản ứng của cậu.


Nhất là khi nghĩ đến Giang Úc mà hắn coi trọng trong cuộc họp công ty, còn nói với cậu rằng, hắn vẫn thích Omega thuần túy hơn.


Người nọ bỗng có phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt người kia chẳng còn miếng da thịt nào, hốc hác đến độ hắn không muốn nhìn thẳng.


Nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn xem thêm nhiều phản ứng của người kia hơn, cứ như mơ hồ tìm được một Thời Ôn mà mọi suy nghĩ vui buồn đều viết hết lên mặt như xưa.


Vì thế hắn nói, ngay cả mùi tin tức tố của cậu, cũng là mùi rượu rẻ tiền nhất.


Người kia thoáng co rúm lại, vậy mà lại khóc.


Người đó khóc cũng không lên tiếng, nước mắt chảy dọc ướt đẫm khuôn mặt thon gầy, lại như sợ sệt gì đó mà lùi về sau, dường như đang muốn che đi gương mặt của chính mình.


Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy được nước mắt của người kia, tức thì có chút hoảng hốt, cảm thấy lời của mình có vẻ quá nặng – nhưng không làm vậy thì sao người kia chịu tình nguyện phẫu thuật chứ…


Hắn không muốn tâm trạng của mình bị thứ cảm xúc này ảnh hưởng, ép mình phải đè xuống bàn tay đang muốn xoa dịu cậu, gần như trốn chạy khỏi nhà.


… Mà đó cũng là lần gặp mặt cuối cùng.


Những biến hóa của người kia không chỉ là mỗi ở tuyến thể.


Mà còn là bệnh trầm cảm, còn từ hắn … cùng với sự thờ ơ của thế giới này.


Omega sau khi bị đánh dấu rất cần Alpha bầu bạn dài lâu, không thì tin tức tố sẽ không ổn định, tâm lý của Omega cũng dễ nảy sinh vấn đề.


Hắn biết chứ, trên sách giáo khoa đều có ghi cả.


Ấy mà, hắn thường xuyên quên mất…rằng người kia, cũng là Omega của hắn.


Mà cái điệu bộ vâng vâng dạ dạ hắn vốn ghét bỏ kia, là một trong những triệu chứng của bệnh.





Toàn bộ đều kết thúc rồi.


Hắn sẽ không bao giờ gặp được một người như vậy nữa, bất chấp tất cả để yêu hắn, cho đến khi mất đi…cả mạng sống.




Thậm chí đến cả Giang Úc, cũng là cậu ấy.


Thời gian trôi qua từng chút một, hơi thở cũng theo đó dường như tiêu tan dần dà như chủ nhân của nó.


Thương Dữ không khỏi cảm thấy khủng hoảng.


Hắn đến Viện Khoa học và Công nghệ hỏi xem có cách nào để giữ hơi thở của một người không, trong lúc đợi thì hắn gọi cho bạn thân, có lẽ người có nhiều quan hệ như bạn thân có thể giúp được hắn.


Bạn thân vô cùng kinh ngạc, cho rằng đến cùng thì hắn cũng thích một người rồi, không kìm được mà lải nhải hỏi chuyện.


“Nghe nói cậu ly thân với người kia, tôi hãy còn đang suy nghĩ nguyên nhân này… Cuối cùng cậu cũng tìm được người mình thích rồi hả?”


Thương Dữ nhắm mắt lại.


Lời bạn thân thuận miệng hỏi, đều khiến hắn đau xót.


Mà người kia, tồn tại tận mười năm, đến cả tên cũng không được ai nhớ rõ.


“Tôi muốn giữ lại mùi của một người…Cậu ấy…không còn nữa.” Hắn không muốn giải thích quá nhiều, “Cậu giúp tôi được không?”


“Tất nhiên, tôi có thể hỏi han chút ít cho cậu, người đó là…”


Thương Dữ thở dài một hơi.


“Thời Ôn, cũng tên là Giang Úc…là bạn đời của tôi.”


“Hử? Ai cơ?”





Nếu mọi chuyện quay lại từ đầu.


Hắn không chắc chắn được, ngay lúc ấy hắn có thích người kia hay không.


Nhưng trong toàn bộ những người ở trung học đế quốc, chỉ có người kia khiến hắn khó mà quên được.


Một đời người quá ngắn ngủi, để có thể thật sự gặp được người vừa rung động lại vừa khó quên quả là rất ít.


Nếu mọi chuyện quay lại từ đầu.


Có lẽ hắn sẽ nhận bức thư tình của người kia, ngăn lại hết những lạnh nhạt lẫn cô lập trước khi nó xảy ra.


Có lẽ hắn cũng sẽ không nói ra câu kia, câu mà hắn chỉ thích Omega, vậy thì người nọ sẽ không đi ghép tuyến thể giả.


Đêm vũ hội mừng tốt nghiệp ấy, có lẽ hắn vẫn sẽ nghe theo bản năng đánh dấu người kia, rồi sau khi xong việc sẽ nghiêm túc nghe người kia giải thích.


Cũng sẽ không có bất kỳ minh tinh nhỏ nào sau đó nữa.


Về sau bọn họ ở bên nhau, hắn tình nguyện kết hôn cùng cậu, mặt đối mặt làm việc tại nhà. Tùy chỉ mở hình ảnh giả lập ra thôi, nhưng đôi khi thân mật giao lưu ánh mắt chút đỉnh, vẫn sẽ khiến cấp dưới trầm trồ rằng “Quan hệ tốt quá.”


Người kia nghiên cứu món ăn địa cầu cổ mà hắn thích, hắn sẽ ở lại nhà bếp giúp đỡ, hoặc là cùng nhau làm, cũng sẽ dặn dò người kia mỗi lần sử dụng khí than nhất định phải cẩn thận.


Hắn sẽ đồng ý chụp ảnh chung với người kia, mặc dù hắn không thích chút nào, nhưng thỉnh thoảng một vài lần cũng không thành vấn đề. Rồi sẽ bảo người kia treo ảnh chụp trong phòng.


Hắn sẽ thường xuyên ở cạnh cậu, xoa dịu tin tức tố ổn định lại, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn còn có thể kịp thời dẫn cậu đi gặp bác sĩ.


Đối với phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, hắn sẽ nghiêm túc hỏi ý kiến của người kia, nếu Thời Ôn không muốn thì hắn sẽ không làm.


Hắn sẽ dẫn cậu đi ra mắt người nhà của mình, cả bạn bè nữa.


Hai người họ sẽ mãi bình an sống bên nhau đến bạc đầu, đến lúc về hưu.


… Nếu mọi chuyện quay lại từ đầu.


Thương Dữ nhắm mắt lại.


Cuối cùng hắn vẫn để vụt mất cơ hội cứu người kia vào bờ.


Người nọ tuyệt vọng cầu cứu, hắn lại cứ bàng quan.


Trái tim đau nhói như bị xé rách, nhưng hắn biết những thứ này chưa bằng một góc so với những gì người đó đã trải qua.


… Cuối cùng thì, người kia đi mất rồi.


Cả một đời của người kia, cứ như vậy mà kết thúc.


Như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bị đốt cháy đến chẳng còn lại gì, đến sau cùng lại chết trong yên lặng, không người nhớ thường.


… Thời Ôn.


– HOÀN CHÍNH VĂN –