Thương Dữ nhẹ thốt lên một câu: “…Cậu ấy tên là Thời Ôn.”
Cái tên này trăn trở giữa răng môi của hắn, nghiền ngẫm dâng trào thế nhưng lại vô cùng xa lạ.
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả hắn cũng suýt nữa không biết phải gọi tên người kia như thế nào.
Người kia gọi điện thoại đến, hắn nhận rồi cũng chỉ không kiên nhẫn mà bật ra duy nhất một tiếng, lúc về đến nhà gần như chỉ vì mục đích thể hiện dục vọng – bởi theo luật pháp của Đế quốc hiện tại, sau khi kết hôn chỉ có thể quan hệ với bạn đời của mình, nếu không sẽ trái pháp luật – ngay cả như vậy, tên của người đó vẫn chẳng quan trọng gì đối với hắn. Bình thường, hắn cửa còn không thèm mở miệng nói tiếng nào. Sau khi bước vào cửa thì trực tiếp ôm lấy người đang lộ ra nét mặt ngạc nhiên kia vừa kéo cậu ta lên giường.
Kết thúc một hồi ân ái sung sướng, hắn bao giờ cũng sẽ thỏa mãn đánh một giấc để chuẩn bị cho ngày làm việc hoặc nghỉ phép của ngày mai, nhưng hắn thường bị đánh thức bởi mùi bữa sáng do người đó nấu vào sáng hôm sau, nghe có vẻ chứa đựng hơi thở của gia đình.. hắn cũng không thấy bất mãn gì.
Người kia dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn, ví dụ như cố ý tình nguyên liệu và công thức nấu ăn của địa cầu cổ, dành thời gian dài hơn mấy lần so với hoàn thành một bữa ăn của Đế quốc Al để chuẩn bị đồ ăn vừa ý của hắn – trước đây hắn nhìn chỉ chỉ cảm thấy thờ ơ, cảm thấy người kia có chăng là vì muốn bù đắp vụ hạ thuốc nên mới không thể không cố gắng buộc chặt mình với hắn bên nhau, tuy thức ăn cậu ta nấu khiến hắn vô cùng hài lòng, nhưng hắn lại lười ban phát dù chỉ là một lời khen ngợi, thường thì hắn lấp đầy bụng xong liền quay về làm việc, không hề để cho người nọ chút hy vọng nào.
Mà hiện giờ…