Lúc nghe được hai chữ “Vưu Nguyệt” trong lời Khương Tuyết Ninh, phản ứng đầu tiên của Vưu Phương Ngâm là kinh ngạc, bởi vì không biết nàng làm sao đoán chính xác như thế, chỉ một lát sau, từ kinh ngạc liền biến thành hoảng sợ —— Đông gia đã giúp nàng quá nhiều. Nàng không muốn lại thêm phiền toái cho đông gia. Càng không cần phải nói, tỷ tỷ Vưu Nguyệt là người khó đối phó, hôm qua trở về còn nói rất nhiều lời khó nghe... Tuyệt đối không thể để cho nhị cô nương biết!
Nghĩ vậy nàng chậm rãi rút bàn tay mình lại, lắp bắp nói: “Không có, thương thế của ta không liên quan tới nhị tỷ tỷ, đều tại ta không cẩn thận. Vết thương nhỏ này không sao, mấy ngày nữa là khỏi rồi.”
Khương Tuyết Ninh liền tựa vào gối nhìn nàng. Đôi mắt sắc bén xem kỹ ngọn nguồn, nàng chậm rãi nói: “Ta chỉ hỏi nhị tỷ tỷ ngươi có trở về hay không, không có nói vết thương của ngươi là nhị tỷ tỷ kia làm, ngươi vội vã giải thích như vậy làm gì?”
Vưu Phương Ngâm lúc này mới ý thức được mình giấu đầu hở đuôi, nàng không giỏi nói dối, chớ nói chi nói dối ân nhân cứu mạng mình, nhất thời quẫn bách, ngập ngừng nói: “Bởi vì Phương Ngâm biết nhị cô nương thật tâm tốt với ta, sợ nhị cô nương hiểu lầm mà có khúc mắc với nhị tỷ tỷ. Dù sao nghe nói nhị cô nương cùng nhị tỷ tỷ ta đều ở trong cung làm thư đồng của công chúa, về sau sẽ còn gặp mặt nhiều, vẫn nên giữ quan hệ tốt thì hơn. Nhị tỷ tỷ nhà ta, thật lợi hại...”
Lợi hại? “Lợi hại” mà bị nàng nhấn đầu vào hồ cá cũng không làm gì được? Khương Tuyết Ninh đáy lòng mỉm cười, ánh mắt khẽ động, đột nhiên hỏi: “Ngươi là sợ ta quản chuyện này, đắc tội tỷ tỷ ngươi, thời gian trong cung sẽ không dễ chịu sao?”
Vưu Phương Ngâm lập tức ngơ ngẩn, thật lâu sau mới chậm rãi cúi đầu nói: “Vâng.”
Khương Tuyết Ninh trầm mặc không nói. Vưu Phương Ngâm sợ nàng tức giận, hoặc đau lòng, vội vàng bối rối giải thích: “Nhị tỷ tỷ ta trong nhà rất được cha cùng đích mẫu thích, tính tình cũng không phải rất tốt. Nghe nói trùng dương yến ngày đó đến Dũng Nghị hầu phủ Yến thế tử cùng Lâm Truy vương điện hạ cũng tới, mà tranh nàng vẽ còn được trưởng công chúa điện hạ đánh giá đứng thứ nhất, chắc hẳn rất được trưởng công chúa điện hạ thích. Nếu, nếu vì hiểu lầm chỗ ta, khiến nhị cô nương cùng nhị tỷ tỷ xung đột, Phương Ngâm thực không muốn, nên lo lắng băn khoăn...”---Đọc full tại Đọc Truyện---
Khương Tuyết Ninh kém chút cười ra tiếng. Cô nương này là thật không hiểu rõ tình hình a, nghiễm nhiên đem Vưu Nguyệt trở thành người đáng sợ nhất cũng lợi hại nhất, lại sợ nàng bị Vưu Nguyệt khi dễ, cho nên mới ủy khuất cầu toàn, nén giận trong khi mình gặp cảnh khốn cùng. Đúng là khiến người nhìn có chút tức giận. Nhưng biết là đáy lòng Vưu Phương Ngâm muốn bảo vệ nàng sợ nàng bị liên lụy, dù mình ủy khuất, cũng không muốn để nàng biết Vưu Nguyệt trong phủ làm mưa làm gió.
Khương Tuyết Ninh cùng Vưu Nguyệt kết thù kết oán không chỉ một chuyện, ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt theo góc bàn, chậm rãi dạo qua một vòng, đột nhiên liền dừng lại. Vốn gương mặt đang giương lên, chậm rãi hơi cúi xuống. Nàng phảng phất như nhớ tới chuyện gì đau lòng, sâu kín hít một cái, khóe môi lại phủ lên một tia cay đắng rất thật: “Như thế, nhị tỷ tỷ ngươi rất được trưởng công chúa điện hạ tin tưởng, rất lợi hại rất lợi hại...”
Vưu Phương Ngâm vốn đang khẩn trương, sợ Khương Tuyết Ninh chọc Vưu Nguyệt, vừa thấy nàng đột nhiên buồn bã, trong lòng liền lộp bộp, bật thốt lên: “Nàng, nàng khi dễ nhị cô nương rồi?”
Khương Tuyết Ninh vịn góc bàn, gục đầu xuống. Một cái tay ở chỗ Vưu Phương Ngâm có thể nhìn thấy chậm rãi siết chặt, nói: “Khuya hôm trước, lúc còn trong cung, lúc đầu chúng ta đang trò chuyện về một vị đại nhân tiền triều, ta đang nói, cũng không biết câu nào chọc giận nàng, nàng liền gọi ta qua một bên. Ta đi qua, nhưng nàng lại bất ngờ động thủ, hung tàn mà mà mà...” Lời nói đã mang mấy phần nghẹn ngào. Lại không thể nói gì thêm nữa. Có trời mới biết nàng suýt thì không nhịn nổi bật cười. Nàng chỉ dám cúi đầu, không để Vưu Phương Ngâm trông thấy ánh mắt mình, hơn nữa còn cực nhanh tay quệt qua khóe mắt không có một giọt nước mắt nào.
Trong phòng Đường nhi Liên nhi liếc mắt nhìn nhau: Cô nương nhà ta nhu nhược như này hình như có gì đó không đúng?
Nàng chỉ nói nửa lời còn tốt hơn là kể hết câu chuyện. Quả thực rất có khoảng không để tưởng tượng —— Vưu Nguyệt đến cùng đã làm gì nàng?
Vưu Phương Ngâm bối rối suy nghĩ vấn đề này, nhất thời nhớ tới ngày đó tại Vưu phủ Khương Tuyết Ninh ta tay cứu giúp, nhớ tới nàng hôm qua khóc lóc rồi ôn nhu ôm lấy mình, cũng nhớ tới câu ngày đó Khương Tuyết Ninh nói. Vưu Phương Ngâm đến nay cũng không dám quên: Vì cứu nàng, nhị cô nương đã từ bỏ chỗ dựa lớn nhất đời này. Nhưng bây giờ nhị tỷ nàng, không chỉ khi dễ nàng, lại còn khi dễ nhị cô nương! Ngón tay trong tay áo lặng lẽ nắm chặt! Đôi mắt Vưu Phương Ngâm bỗng có chút đỏ lên. Thân thể của nàng run rẩy rất nhỏ, nhưng run rẩy này hoàn toàn khác trước kia: Lúc trước là vì sợ hãi, mà giờ khắc này sợ hãi dù chưa tiêu tán, nhưng lại thêm vào một phần phẫn nộ. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Khương Tuyết Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn Vưu Phương Ngâm, lộ ra một nụ cười. Càng xán lạn, trong mắt Vưu Phương Ngâm càng khó chịu. Khương Tuyết Ninh vươn tay kéo nàng ngồi xuống, đáy mắt là ý cười kín đáo, lại mở miệng ra lại an ủi: “Ai, đều tại ta, đang êm đẹp lại nói chuyện này làm gì chứ? Dù sao trong nhà, ta đã không được sủng ái, trong cung lại không có quý nhân ưa thích, tự nhiên không thể so sánh với nhị tỷ ngươi. Có lẽ ta vô tình phạm vào kiêng kị gì của nàng. Trong cung sao có thể không ủy khuất chứ? Ta chịu đựng là tốt rồi, cũng chỉ nửa năm mà thôi.”
Vưu Phương Ngâm ngồi xuống, hạ mắt xuống, thân thể không những không buông lỏng, lại còn căng thẳng hơn lúc trước. Khương Tuyết Ninh liền cho Đường nhi Liên nhi ra ngoài, ra vẻ thoải mái mà nói: “Nhìn xem, ta thấy ngươi tổn thương đã quên mất chính sự. Trong tay ngươi hiện tại có không ít tiền, miễn cưỡng cũng có thể xem như thương nhân rồi. Ta nghe người ta nói, hơn một tháng nay, có một vị chủ ruộng muối đến từ Tứ Xuyên, hình như họ Nhâm, tên Nhâm Vi Chí, vẫn đang bương chải bên ngoài kiếm tiền làm ruộng muối ở nhà. Rất nhiều người đều biết ruộng muối nhà bọn hắn đã làm muối hơn một trăm năm, dưới mặt đất sớm đã không còn nước mặn nữa, cho nên dù vị Nhâm lão bản này nói sau này sẽ tùy theo tỉ lệ quyên vốn mà chia hoa hồng, mọi người cũng không muốn đưa tiền cho hắn. Nhưng Nhâm lão bản này cũng nói, hắn phát minh ra công cụ mới, đào giếng xuống sâu hơn…”
*Vũ: Chắc mấy thím đang nghĩ tác giả chém gió hoặc ta dịch điêu, cơ mà ở Tứ Xuyên thật sự có nghề làm muối như vậy, lấy nước từ giếng khoan lên nấu thành muối. Mấy thím lên bác Gồ mà xem, ta không viết điêu đâu. Ta nói thật đó!!!
Ruộng muối nổi danh Đại Càn hầu như đều ở phương nam. Nhưng Tứ Xuyên là ngoại lệ. Nơi này có thể coi là vựa muối lớn nhất trừ bờ biển ra! Có nhiều giếng đào xuống chỉ cho nước mặn, họ lấy nước từ giếng lên, dựng lò muối gần đó, trải qua nhiều giai đoạn mà nấu ra muối, gọi là “Muối giếng”. Muối giếng Tự Cống tiêu thụ nam bắc, mười phần nổi danh, bởi vậy ở nơi này, xuất hiện to to nhỏ nhỏ trên trăm nhà làm muối lậu, triều đình cũng không quản được.
Ba đời nhà Nhâm Vi Chí đều kinh doanh ruộng muối, truyền đến tay hắn là đời thứ tư. Nhưng một cái giếng làm sao có thể trên trăm năm khai thác mà không cạn? Giếng muối Tự Cống đều là “Miệng rộng mà cạn”, một cái giếng chỉ có thể đào sâu như vậy, nhiều lắm chỉ có thể đào miệng giếng rộng ra một chút, lấy thêm chút nào được chút nấy. Dần dần, lượng nước thu được sẽ giảm dần, cuối cùng không thể lấy được nước nữa. Giếng muối sẽ trở thành “Giếng phế “. Ruộng muối cũng sẽ theo đó mà điêu tàn.---Đọc full tại Đọc Truyện---
Nhâm Vi Chí tiếp nhận ruộng muối là lúc nó đã sắp điêu tàn, đầy tớ bỏ đi gần hết, gia nghiệp lớn như vậy nói đổ liền đổ. Người trong tuyệt cảnh, bỗng nhiên đứng trước áp lực như vậy, rất khó tiếp nhận. Cho nên trong hai năm sau đó hắn rượu chè cờ bạc tiêu sầu, khóc lóc đau khổ trong ruộng muối ngoại trừ giếng phế thì không còn gì cả. Nhưng tới một ngày, hắn ngã sấp xuống bình rượu. Còn một không để ý đè xuống trên mặt đất cứng rắn, hắn đập xuống, mảnh vỡ bình rượu liền đâm xuống đất. Thế là trong nháy mắt, ánh sáng chợt hiện ra với hắn trong khốn đốn cùng cực!
Nhâm Vi Chí bỗng nhiên thôi uống rượu, thậm chí còn không ra ngoài, suốt ngày nhốt mình trong nhà, mua đống sách về chế tạo, bỏ ra ròng rã ba tháng dốc lòng nghiên cứu, vẽ ra mấy bản vẽ phức tạp. Nhưng lúc này hắn đã cạn tiền. Chung quanh cũng không có mấy người nguyện ý cho hắn mượn tiền. Nhâm Vi Chí đành phải lên kinh đến cầu một người bạn của phụ thân trước kia hỗ trợ, nào ngờ người bạn của phụ thân hắn tiếp đãi chu đáo, mượn ít tiền thì cho, nhưng mượn gần vạn lượng lại từ chối đủ kiểu.
Nhâm Vi Chí ở kinh thành hai tháng, cuối cùng nản lòng thoái chí. Hắn nóng lòng lo ruộng muối trong nhà, bất đắc dĩ mới thả ra tin tức hắn nghiên cứu được công cụ có thể khai thác “Phế giếng”, hi vọng nhờ việc chia hoa hồng ruộng muối tương lai, mượn được một khoản tiền, về nhà thực hiện kế hoạch. Loại công cụ mới này nghe nói là “Trác đồng tỉnh”.
Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh trong cung nghe nói chuyện cũ này lúc Thẩm Giới triệu kiến đám đại thần đất Thục, mà Nhâm Vi Chí đã treo cổ tự vẫn gần ba năm. Lần đó hắn thực sự từ kinh thành kiếm được một khoản tiền. Trở về Tứ Xuyên bận bịu một hồi cũng chế tác được “Trác đồng tỉnh” này, nhưng vận khí hắn không tốt, buổi tối đầu tiên dùng thử trác đồng tỉnh, đã trúng khí nóng (có thể là khí đốt thiên nhiên?) sâu trong giếng, bên ngoài lại có đèn lồng, khí nóng cùng lửa trong đèn lồng đốt lên. Cả giếng muối bị cháy rụi. Cái trác đồng tỉnh đầu tiên bằng gỗ lim và tre cũng bị thiêu trong lửa. Thậm chí, mấy tên đầy tớ cũng mất mạng.---Đọc full tại Đọc Truyện---
Những thương nhân lúc trước cho hắn mượn tiền, lập tức tới đòi lại. Nhâm Vi Chí bế tắc. Ruộng muối bị hủy, trác đồng tỉnh không có, đã phải bồi thường tiền cho nhà đầy tớ, còn phải trả tiền vốn cho các thương nhân kia, cùng đường mạt lộ hắn phải bán sạch nhà cửa, trả hết nợ nần, rồi dùng dây gai treo cổ ở ruộng muối còn lưu lại cái trác đồng tỉnh đã cháy rụi, kết thúc một đời long đong, rời đi nhân thế.
Sau khi hắn chết ba tháng, bản vẽ trong hộp bị người phát hiện;
Sau khi hắn chết bốn tháng, chiếc trác đồng tỉnh thứ hai được người chế tạo ra, đào thành công cái giếng sâu hơn hai mươi trượng lấy được nước mặn, hồi sinh cái giếng phế đã bỏ hoang;
Sau khi hắn chết một năm, trác đồng tỉnh đã trở thành công cụ thiết yếu ở giếng muối Tự Cống vốn “Miệng nhỏ đào sâu”;
Sau khi hắn chết ba năm, chỗ nào có giếng muối đều cung phụng chân dung hắn!
Nói cách khác, Nhâm Vi Chí phát minh ra trác đồng tỉnh, hoàn toàn có thể dùng để khai thác nước mặn sâu dưới đất, chỉ là hắn vận khí không tốt, không thể qua nổi lúc gian nan nhất. Khương Tuyết Ninh còn nhớ rõ, kiếp trước Vưu Phương Ngâm cùng nàng đàm luận chuyện nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã từng cảm thán sai lầm đánh mất cơ hội cực tốt này, vì không biết năm đó Nhâm Vi Chí mượn tiền. Nàng còn nói cái gì mà “Giếng khoan kỹ thuật” cùng “Khí thiên nhiên”. Những vật cổ quái này, Khương Tuyết Ninh nghe mà không hiểu. Nhưng nàng biết chân tướng chuyện này, cũng biết trong lúc này có bao nhiêu khó khăn phức tạp.
“Phải biết để một việc khó khăn xảy ra được, trước đó hẳn đã có rất nhiều bế tắc tuyệt vọng, nếu cắn răng chống đỡ vượt qua mới biết được ‘Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (hoàn cảnh khó khăn tới tận cùng bất chợt gặp được trợ giúp).”
Vũ: dịch xong đoạn này ta có cảm giác như vừa đọc xong một quyển truyện khám phá thế giới á =)))
Khương Tuyết Ninh nhìn Vưu Phương Ngâm, ý vị thâm trường (sâu xa) nói, “Vị này vì ý chí đã dám mượn nhiều tiền như vậy còn nói mình có thể khai thác ‘giếng phế’, chắc hẳn ‘Trác đồng tỉnh’ này nhất định dùng được. Nếu hắn có đủ tiền, chiếm trước tiên cơ, mua lại ‘Phế giếng’ các ruộng muối khác không cần, lấy ‘Trác đồng tỉnh’ khai thác, có trời mới biết sẽ làm ra sự nghiệp bao lớn.”
Chuyện làm muối, Vưu Phương Ngâm không hiểu bao nhiêu. Nhưng không trở ngại nàng lý giải ra mấu chốt bên trong lời nói của Khương Tuyết Ninh. Đó là ——Nhâm Vi Chí này là người có bản lĩnh. Nếu như ném tiền cho hắn, dù có thể tốn rất nhiều, nhưng chỉ cần hắn vượt qua là có thể mở ra một bầu trời mới!
Khương Tuyết Ninh biết nàng ít nhất đã hiểu được mấu chốt, ánh mắt nhẹ chuyển, nhớ tới Vưu Nguyệt, liền giả vờ lo lắng nhắc nhở Vưu Phương Ngâm: “Phải biết, tin tức lần này ta không dễ dàng có được, ngươi tuyệt đối đừng nói khắp nơi. Lần này với lần trước không giống nhau. Lần trước chỉ bán tơ xong thì thôi, lần này cần phải trải qua quá trình gian nan, nếu trong lúc đó có biến cố gì, tiền bỏ ra coi như mất hết. Đây là mua bán lâu dài, quá trình khó khăn, không phải người bình thường có thể chịu được. Nếu có người không giữ được bình tĩnh biết được, nhất thời xúc động cũng bỏ tiền ra, cuối cùng vốn cũng không thu được, vậy không phải đã hại người ta sao?”
Vưu Phương Ngâm nắm chặt tay, lúc nghe thấy lời Khương Tuyết Ninh nói, trong đầu bỗng nhiên có một suy nghĩ điên cuồng. Nhưng nàng không nói ra. Giống như tự hỏi cái gì, chậm rãi nhẹ gật đầu, nói: “Phương Ngâm ghi nhớ.”
Khương Tuyết Ninh nhân tiện nói: “Nên chỉ điểm ta đều đã chỉ điểm, hôm nay ngươi ra ngoài đã lâu, trong nhà còn có tỷ tỷ lợi hại như vậy, cũng không giữ ngươi nữa, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Vưu Phương Ngâm liền đứng dậy hành lễ. Khương Tuyết Ninh đứng dậy xỏ giày thêu, đưa nàng tới cửa, lại nhét một bình thuốc vào tay nàng: “Đây là thuốc cho ngươi, nhớ đắp lên vết thương, rất nhanh sẽ khỏi.”---Đọc full tại Đọc Truyện---
Nước mắt Vưu Phương Ngâm suýt rơi xuống: “Ngài thật tốt với ta.”
Trong lòng Khương Tuyết Ninh cười nàng một tiếng cô nương ngốc, lại xoa đầu nàng: “Biết ta tốt với ngươi, thì tự đối với mình khá hơn chút. Đúng rồi, lần trước kiếm nhiều tiền như vậy, tuyệt đối đừng để vị nhị tỷ kia biết. Nếu không lại đánh hỏi ngươi ‘Con đường phát tài’ đó. Nàng khi dễ ta, dù sao cũng là trong cung, vô luận thế nào ta cũng sẽ nhịn. Nhưng ngươi trong phủ, ta thật sợ ngươi bị nàng động tay. Ta biết, trong lòng ngươi cũng lo lắng cho ta, nhưng tuyệt đối đừng bởi vì ta cùng nàng có xung đột mà...”
Đường nhi cùng Liên nhi bên ngoài nghe lời này thực quen tai: Đây chẳng phải Vưu Phương Ngâm đã nói sao? Nhị cô nương dùng mà không ngượng sao!
Vưu Phương Ngâm lại hoàn toàn không phát hiện ra, nghe nàng nói, run lên, hốc mắt đỏ, cúi đầu thấp hơn, chỉ trầm giọng đáp: “Vâng.” Khương Tuyết Ninh lúc này giống như mới thả lỏng, gọi người đưa nàng xuất phủ.
Vưu Phương Ngâm từ cửa hông đi ra, xe ngựa còn ở bên ngoài đợi. Xa phu đã đợi sắp ngủ gật, thấy nàng ra mới phấn chấn tinh thần, hỏi vội: “Tiểu thư, bây giờ đi đâu đây a?”
Vưu Phương Ngâm nắm trong tay bình thuốc nho nhỏ, đứng trên bậc thang, nhìn rất lâu rất lâu. Khuôn mặt không có biểu cảm gì nhưng đáy lòng phẫn nộ kích động, chỉ lần nữa nắm chặt bình thuốc, rõ ràng từng chữ nói: “Đi Thanh Viễn bá phủ.”
*
Vưu Phương Ngâm vừa đi, Khương Tuyết Ninh khí chất yếu đuối lúc trước liền mất tích. Nàng hừ nhẹ một tiếng, thoải mái mà phủi tay. Trở mặt nhanh đến mức khiến Đường nhi Liên nhi trợn mắt há hốc mồm!
Người bản tính yếu đuối muốn muốn thay đổi thì không dễ dàng. Nhưng cũng không phải là không có cách nào. Khương Tuyết Ninh đời trước dù sao cũng rất có khả năng diễn kịch dỗ dành người, bây giờ thay vì dỗ nam nhân thì dùng sang nữ nhân, dù sao hiệu quả cũng như vậy. Nàng tuy có lòng muốn dạy Vưu Phương Ngâm buôn bán kiếm tiền nhiều hơn, nhưng tình cảnh của nàng tại bá phủ quá khó khăn, hoàn toàn không thể an tâm làm những chuyện này. Muốn diệt bên ngoài trước hết phải yên bên trong. Nếu không giải quyết chuyện hậu trạch, buôn bán bao nhiêu cũng không yên lòng. Vưu Nguyệt lòng dạ hẹp hòi, tâm địa lại độc ác, coi Vưu Phương Ngâm này ngốc thật, nhưng biết đâu sẽ cho nàng bất ngờ thì sao.
Liên nhi còn không hiểu rõ tất cả chuyện mới phát sinh, chỉ cảm thấy rối rắm: “Cô nương, nàng, ngài, vừa rồi...”
Khương Tuyết Ninh không muốn giải thích, chỉ nói: “Không còn sớm nữa, đi xem xe ngựa chuẩn bị xong chưa, chúng ta cũng nên xuất phát rồi.” Liên nhi không cách nào hỏi thêm gì nữa.---Đọc full tại Đọc Truyện---
Bên này phái người đi kiểm tra xe ngựa. Bên kia lại có hạ nhân trong phủ vội vàng mang tới một giỏ lê tươi mới, vui mừng nói: “Nhị cô nương! Đây là Chu phủ Cẩm Y vệ Chu đại nhân bên Tà Nhai hồ đồng phái người đưa tới, nói rằng lê Thương sơn xốp giòn mới từ An Huy đem tới, được phía trên thưởng xuống, đặc biệt đưa tới cho ngài nếm thử chút đồ tươi.”
Có mười hai mười ba trái lê trong giỏ, đều rất tươi non, vỏ màu vàng nhàn nhạt. Khương Tuyết Ninh thấy, lại nghe hạ nhân bẩm báo như vậy, sắc mặt hơi đổi. Đồ bên trên thưởng. Vậy là Chu Dần Chi đã đến lên chức thiên hộ. Nếu như vậy... Chỉ sợ chạng vạng tối hôm nay, Yến Lâm chưa chắc sẽ tới.
Đường nhi thấy nàng thật lâu không phản ứng, cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu: “Cô nương?” Khương Tuyết Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: “Một giỏ lê thôi, đặt vào trong là được.” Nàng nói xong, rủ tầm mắt, đi trở vào phòng, lẳng lặng ngồi.
Một lúc sau, Liên nhi trở về, nói: “Xa giá đã chuẩn bị xong. Nhưng nhị cô nương ngài hình như không thoải mái lắm, hôm nay, còn, còn đi Tầng Tiêu lâu không?”
Khương Tuyết Ninh trừng mắt, nói: “Đi thôi.” Biết đâu được?
* Tác giả có lời muốn nói:
* Vưu Phương Ngâm (tức giận): Nhị tỷ ta có phải đã khi dễ ngươi không?
Khương Tuyết Ninh (ủy khuất): Chúng ta vốn đang nhắc chuyện Trương Già, cũng không biết ta nói câu nào chọc giận nàng, nàng, nàng lại, lại, lại ấn ta vào QAQ...
Vưu Nguyệt (người da đen dấu chấm hỏi): excuse me???