Khôn Ninh

Chương 209: Lừa mình dối người




Trên đường Khương Tuyết Ninh trở về, trùng hợp gặp Yến Lâm.

Nhìn phương hướng thì là định đến chỗ của Tạ Nguy.

Thấy khuôn mặt nàng tái xanh như phải độc, điệu bộ như đi trên mây, hắn bất giác sững lại, nhìn phía sau nàng trước, rồi mới hỏi: “Sao thế, vừa đi từ chỗ Tạ tiên sinh về à?”

Trong miệng trong họng thậm chí là trong bụng Khương Tuyết Ninh đều toát ra vị chua, thật sự không muốn nói nhiều, xua tay nói: “Hình như hôm nay Tạ tiên sinh không thoải mái, ngươi đi tìm hắn phải cẩn thận.”

Yến Lâm mờ mịt.

Khương Tuyết Ninh đang nói thì lại không nhịn được nôn khan, vội vàng tạm biệt Yến Lâm đi về phòng mình.

Chuyện này khiến Yến Lâm hơi kinh ngạc.

Hắn nhìn bóng lưng nàng một chốc, như suy nghĩ gì.

Nhưng hắn vẫn đi tìm Tạ Nguy như cũ.

Trên đường lại gặp Kiếm Thư, hắn cũng hỏi Kiếm Thư bưng đồ ăn đi làm gì.

Kiếm Thư cười khá khó coi, nói là cho chó ăn.

Yến Lâm lại cảm thấy kì lạ.

Rất nhanh đã đến trước cửa phòng Tạ Nguy, chỉ thấy Đao Cầm đứng bên ngoài, hơi khom người hành lễ, hắn liền đứng ngoài phòng hướng về phía cửa cúi người bái, nói: “Yến Lâm tới gặp tiên sinh.”

Tạ Nguy ở bên trong, gọi hắn vào.

Sau khi bước vào hán đánh giá tâm trạng của Tạ Nguy, rõ ràng là điềm đạm nhàn nhã, không khác gì so với bình thường, không hề nhìn ra cái gì mà “không thoải mái” như Khương Tuyết Ninh vừa nói.

Hai người bàn chuyện lương thảo.

Thấy đã sắp vào đông.

Thời tiết phương bắc ngày càng lạnh.

Nếu đã định khai chiến, lương thảo ngày nào còn chưa đến, thì lòng người ngày đó còn thấp thỏm. Mà theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, người hôm nay lẽ ra phải đến là Lữ Hiển lại chậm chạp chưa có tin gì, quả thực khiến người ta phải lo lắng.

Phía Tạ Nguy cũng theo sát tin tức lương thảo quân nhu, ngược lại nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, chỉ nói: “Lữ Hiển đi trước không mang gì theo, người của ruộng muối Nhậm thị theo sau mấy ngày mới thực sự phụ trách lương thảo quân nhu. Lữ Hiển không đến nơi đúng ngày cũng không quan trọng, người của ruộng muối Nhậm thị tới đúng ngày là được. Trong lòng Lữ Hiển có tính toán, không cần phải lo cho hắn.”

Ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng.

Tóm lại Lữ Hiển không phụ trách vận chuyển lương thảo quân nhu, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn dọc đường, cũng không phải thương tiếc cho hắn.

Cũng may Lữ Hiển không ở đây, nếu không nghe thấy lời này của hắn, ắt sẽ phải tức bốc khói.

Yến Lâm cuối cùng cũng lờ mờ nghe ra sự “không thoải mái” từ trong lời hắn nói.

Tạ Nguy dường như cảm nhận được, hỏi: “Có gì muốn nói?”

Yến Lâm ngước mắt, đáp: “Vừa nãy khi đến đây gặp Ninh Ninh, trông nàng không được dễ chịu cho lắm, nói với ta rằng hôm nay hình như tâm trạng tiên sinh không tốt.”

Ninh Ninh.

Ngón tay dài của Tạ Nguy lật một trang đạo kinh, đôi chân mày viễn sơn đạm mặc nảy lên, cười lên như không để ý, đáp nhẹ bẫng: “Tiểu cô nương không nghe lời lắm, cứ trị là được, ta không có gì không tốt cả.”

Yến Lâm nhìn hắn không nói.

Tạ Nguy cũng chuyển sang nhìn hắn, lại như không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng, vẫn vô cùng đạm bạc như cũ, gạt chuyện này qua một bên như không có gì, tiếp tục bàn những chuyện trong quân.

*

Rốt cuộc họ Tạ có bệnh gì vậy?

Sau khi Khương Tuyết Ninh trở về phòng, liên tục súc miệng rất nhiều lần, còn ngậm vào miệng vài quả ngâm thật ngọt, mới miễn cưỡng ép xuống vị chua kia. Nhưng đè được vị chua xuống, nghi hoặc lại từ từ nổi lên.

Nàng hoàn toàn không có suy đoán gì?

Cũng không hẳn.

Có lúc Tạ Nguy làm việc rất rõ ràng.

Nếu nói nàng không hề đoán ra chút manh mối gì, vậy thì thật sự quá giả.

Nhưng nếu đoán quá rõ, lại không khỏi khiến mình ấm ức.

Chẳng thà giả vờ không rõ.

Dù sao Tạ Cư An là người biết phân tấc, chỉ làm không nói, hẳn cũng biết có những lớp giấy mỏng không thể chọc thủng.

Nếu thật sự chọc thủng, mọi người đều khó xử.

Cho nên nàng cân nhắc, dù trong lòng người này chán ghét, không vui, hẳn cũng sẽ không giày vò nàng quá lâu. Hơn nữa, hắn muốn giày vò, lẽ nào nàng còn ngốc nghếch dâng đến tận miệng cho hắn trị như lần này sao?

Khương Tuyết Ninh cảm thấy, chuyện này chỉ có lần đầu không có lần sau.

Thế là nàng yên tâm hơn nhiều.

Nửa canh giờ trước, vừa ăn đủ dấm ở chỗ Tạ Nguy; nửa canh giờ sau, đã như người không có chuyện gì, bảo phòng bếp chuẩn bị cho mình vài món ăn ngon, ăn cho đỡ sợ.

Ngày hôm sau, Tạ Nguy quả thật không sai người đến tìm, Khương Tuyết Ninh vào thành tản bộ một vòng, còn mua một con quay nhỏ.

Ngày thứ ba, Tạ Nguy cùng Yến Lâm ra khỏi thành tuần tra nơi đóng quân, Khương Tuyết Ninh cùng nha hoàn đánh bài cả đêm.

Ngày thứ tư, Tạ Nguy triệu các tướng lĩnh trong quân nghị sự, Khương Tuyết Ninh tìm tửu lâu tốt nhất trong thành, còn uống vài chén.

Ngày thứ năm…

Ngày thứ năm, rốt cuộc Tạ Nguy cũng rảnh rỗi.

Sáng sớm hôm đó, Khương Tuyết Ninh vừa mở mắt ra, giọng nói Kiếm Thư thỉnh nàng đã ở bên ngoài giống như gọi hồn nàng vậy.

Nàng giật thót, sợ tỉnh cả ngủ.

Dù trăm cách chối từ, ngàn vạn cái cớ, trong lòng đã quyết sẽ không ngã xuống hai lần trong cùng một cái hố, ý chí cự tuyệt vô cùng kiên quyết, nhưng đến cùng vẫn không thể chống cự được một câu thâm thuý của Kiếm Thư: “Tiên sinh nói, nếu người không muốn qua đó trong thể diện, vậy thì trói đi cũng được.”

“…”

Khương Tuyết Ninh khuất phục rồi.

Nàng hoàn toàn không ngờ, ngoại trừ đào hố cho người nhảy xuống, còn có loại thủ đoạn cưỡng ép vô sỉ thế này, quả là bỉ ổi hèn hạ!

Lúc đến phòng Tạ Nguy, hiển nhiên lại gặp một bàn thức ăn ngon.

Khương Tuyết Ninh ăn trong khiếp đảm như đang thử độc vậy.

Nhưng bất ngờ lần này thực sự hoàn toàn là một bàn thức ăn ngon, chua là vị chua khiến người ta ăn không ngừng được, cay là vị cay khiến người ta phải thèm rỏ dãi, thịt giòn đảo qua dầu tẩm thêm nước dùng có rau xanh bồng bềnh, vừa nuốt xuống đã ấm từ cổ họng đến tận dạ dày, gà xé nhúng qua sốt tiêu đen xào cùng đậu Hoà Lan tròn xoe, xanh nhàn nhạt thành một món, trộn với cơm ăn vài thìa đã rung động từ bờ môi đến đầu lưỡi…

Ban đầu nàng nhìn Tạ Nguy giống như ác quỷ không hơn không kém, ăn xong lại nhìn hắn cảm giác giống như thánh nhân cứu khổ cứu nạn vậy.

Sau bữa cơm này, dường như Tạ Nguy trở nên thanh nhàn, ngược lại Yến Lâm thì bận rộn chân không chạm đất, luôn không ở trong phủ.

Nghĩ cũng biết, sắp khai chiến rồi.

Hắn làm tướng quân, không thể nào nhàn hạ được.

Thế là mấy ngày kế tiếp, Khương Tuyết Ninh bữa nào cũng có cơm, lần nào cũng ăn vô cùng vui vẻ, dường như cơn giận của Tạ Nguy đã tiêu tan, nàng cân nhắc bản thân đại nhân đại lượng dứt khoát cũng xem chuyện lúc trước như ác mộng vậy, quên luôn một thể.

Nào ngờ, hôm đó Tạ Nguy đột nhiên hỏi nàng: “Hiện tại lại dám bạo dạn ăn rồi?”

Khương Tuyết Ninh khẽ run rẩy, suýt chút thì bị thịt viên trong họng nghẹn chết.

Tạ Nguy đưa chén nước cho nàng.

Nàng uống xong ho khan vài tiếng, mới treo lên nụ cười: “Tiên sinh có tâm địa của thánh nhân, vốn cũng không nhất định phải nấu cơm cho người khác ăn. Nếu người này ăn vào, hẳn họ nên thiên ân vạn tạ mới phải. Dù có lỗi, cũng chắc chắn là lỗi của họ.”

Lời này nịnh hót vô cùng.

Tạ Nguy nghe vậy trong lòng lại không vui.

Hắn cong môi cười: “Ngươi thật là nhớ ăn không nhớ đau.”

Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ: Đó không phải kết quả ngươi muốn xem sau khi đánh một roi rồi cho một rổ táo ngọt à, sao lại làm khó dễ ta nữa rồi?

Nàng giả vờ nghe không hiểu.

Chỉ nói như mơ mơ hồ hồ: “Ai bảo tiên sinh nấu ăn ngon như vậy? Thực sự quá tốt, muốn nhớ cũng không nhớ nổi nữa.”

Tạ Nguy nhìn nàng giả vờ cười đã chán ghét, xoay chén rượu một vòng giữa những ngón tay, nhíu mày: “Ồ?”

Khương Tuyết Ninh nắm chặt tay: “Chịu xông pha khói lửa vì tiên sinh.”

Tạ Nguy suỵt một tiếng: “Sợ rằng không phải vì tiên sinh, mà chỉ vì miếng ăn này thôi nhỉ?”

Đôi mắt Khương Tuyết Ninh đảo một vòng, như một con hồ ly nhỏ, híp mắt cười ngại ngùng: “Nếu thế gian chỉ tiên sinh làm được hương vị như thế, vậy vì tiên sinh hay vì miếng ăn này, chẳng phải đều như nhau sao?”

Tạ Nguy nhìn nàng thật lâu không nói gì.

Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy trong lòng bàn nay bắt đầu đổ mồ hôi, dù nàng cảnh cao bản thân phải bình tĩnh, nhưng lúc ánh mắt thoáng qua, khoé mắt đuôi mày rốt cuộc vẫn tiết lộ ra chút bất an.

Tạ Nguy nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt, nhìn ly rượu trong tay mình, chợt nói: “Ngươi nói, ngươi và Trương Già là lưỡng tình tương duyệt, sao lại không thể ở bên nhau?”

Con ngươi Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên co lại.

Chuyện xưa cùng Trương Già là một vết sẹo trên người nàng, lời này của Tạ Nguy lại là một thanh đao, chọc vào nó không chút lưu tình!

Hắn cố ý.

Thậm chí là ác ý.

Ánh mắt cũng lạnh đi, nàng nói: “Người yêu nhau không phải luôn có thể bên nhau. Chuyện đời khó đoán, sứ trắng có vết rạn khó hợp lại nguyên vẹn, thì có liên quan gì đến ngài?”

Tạ Nguy thật không phải hạng người lương thiện gì, thấy tư thái toàn thân dựng thẳng gai nhọn lên của nàng, trong lòng ngược lại sảng khoái hơn nhiều, chỉ là nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, lại không khỏi có thêm ba phần trào phúng: “Sứ trắng có vết rạn?”

Khương Tuyết Ninh siết chặt tay.

Tạ Nguy chỉ cười khẩy, tuỳ ấy ném chén rượu trên bàn, phát ra tiếng “cạch”: “Cũng phải. Nếu ngươi đã hiểu rõ được vì sao ngươi và hắn không thể bên nhau, cũng đã không có tên Khương Tuyết Ninh, giờ này ngày này càng sẽ không ngồi ở đây.”

Kẻ nhu nhược sợ đau sợ khổ lừa mình dối người này.

Nên để hắn dính phải.

Hắn lười biếng nói thêm lời nào hữu ích cùng khúc gỗ phiền phức này, phất tay áo, đứng dậy đi ra ngoài, chỉ nói: “Ăn càng nhiều, đầu óc càng đần. Lữ Hiển cùng Vưu Phương Ngâm đã ở ngoài thành, đừng ăn nữa, cùng đi nào.”