Khôn Ninh

Chương 127: Bệnh thật




Sau khi vào thành, Thiên Giáo đã sớm tìm được một quán trọ đặt chân.

Trương Già và Phùng Minh Vũ tới sớm hơn một chút, đã ngồi trong sảnh.

Hoàng Tiềm đưa Khương Tuyết Ninh vào, nét mặt lại có chút kỳ dị, nhất là lúc ánh mắt liếc về phía Trương Già.

Hai bên hàn huyên vài câu, Phùng Minh Vũ nhìn trái nhìn phải từ đầu đến cuối đều cảm thấy ánh mắt Hoàng Tiềm nhìn Trương Già không đúng, liền cho hắn một ánh mắt, gọi hắn sang bên cạnh, nhíu mày hỏi hắn: “Ngươi có chuyện gì vậy? Giờ chúng ta chỉ đang hoài nghi hắn, sao ngươi lại tỏ rõ ra như vậy? Lỡ như hắn không phải nội ứng, người để hắn biết chúng ta hoài nghi, vậy chẳng phải đắc tội đến cả Độ Quân tiên sinh sao? Là hỏi ra được chuyện gì sao?”

Hỏi ra chuyện gì?

Không nhắc tới chuyện này còn được, vừa nhắc cả người Hoàng Tiềm đều cảm thấy không khỏe.

Hắn nói thầm ta cũng đâu muốn nhìn Trương Già như thế.

Nhưng ai mà ngờ chính nhân quân tử bề ngoài trông đoan chính nghiêm chỉnh thế kia, vậy mà bên trong lại làm chuyện như vậy với muội muội mình!

Quả thật không bằng cầm thú!

Tuy Hoàng Tiềm là người trong giang hồ, nhưng cũng biết hai chữ “Lễ pháp”, nhịn lại, nhưng không nhịn được, vẫn nói: “Phùng tiên sinh, ông ghé tai qua đây…”

Bên này hai người thì thầm.

Sắc mặt Phùng Minh Vũ thay đổi đến mấy lượt.

Bên kia Khương Tuyết Ninh lại không hề có ý chịu trách nhiệm gì, nhớ lại biểu cảm của Hoàng Tiềm lúc nghe nàng nói mấy chữ “Huynh muội bỏ trốn”, thậm chí còn không nhịn được cười rộ lên.

Nàng phủi tay, thoải mái mà đánh giá quán trọ này.

Vào thành Thông Châu lúc trời đã tối rồi.

Khi họ đi trong thành, đại đa số cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có số ít còn bất chấp gió lạnh, rao hàng mì hoành thánh sủi cảo. Trên đường đi cực kì vắng vẻ, chỉ có Tần lâu sở quán xa xa là rất náo nhiệt, đương nhiên không thể so với kinh thành được.

Quán trọ này cũng mang chút vẻ túng bần.

Sơn quét trên cửa chính đã tróc ra không ít, tất cả đồ bài trí đều rất cổ xưa, cũng không trang trí gì khác nữa, chỉ vì sắp đến cuối năm nên bên cạnh cửa, cầu thang đều dán chữ phúc bằng giấy đỏ tươi, cũng lan tỏa được mấy phần ấm áp giữa cái lạnh thấu xương ngày đông.

Thông Châu hiển nhiên là một cứ điểm trọng yếu của Thiên Giáo, sau khi vào quán trọ, những người của Thiên Giáo rõ ràng đều buông lỏng không ít, ngồi xuống người uống rượu kẻ nói chuyện.

Chưởng quỹ cũng không hỏi thân phận bọn họ, một mực nhiệt tình chiêu đãi.

May mà thời tiết này rất ít khách, không có người ngoài chú ý tới.

Trương Già không phải người mù, từ lúc hội họp lại cùng mọi người sau khi qua khỏi cổng thành, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Tiềm nhìn mình không đúng lắm, nhưng trái lại dáng vẻ của Khương Tuyết Ninh thì rất bình thường.

Giờ phút này Hoàng Tiềm và Phùng Minh Vũ sang một góc nói chuyện, hắn liền túm Khương Tuyết Ninh qua.

Biểu cảm trên mặt trở nên có phần nghiêm túc.

Trương Già nhíu mày hỏi nàng: “Trên đường Hoàng Tiềm hỏi ngươi cái gì rồi?”

Khương Tuyết Ninh bỏ hai tay sau lưng, dáng vẻ lanh trí, thành thật nói: “Hỏi Trương đại nhân và ta có quan hệ gì, hành động nguy hiểm như thế sao Trương đại nhân lại đưa ta theo.”

Chuyện này trong dự liệu của Trương Già.

Hắn lại hỏi: “Ngươi nói thế nào?”

Khương Tuyết Ninh liền trở nên xấu hổ e thẹn, nhẹ nhàng cắn cắn môi, lại âm thầm đánh giá thần thái Trương Già, chỉ thấy đối phương nghiêm cẩn cứng nhắc không khác mấy so với kiếp trước, trái lại càng kích thích người ta có tâm tư trêu chọc đùa giỡn, thế là nháy mắt mấy cái lại nhỏ giọng nói: “Ta nói với Hoàng hương chủ…”

Nàng nói xong.

Trong đầu Trương Già khựng lại một lúc.

Hắn nhìn thiếu nữ gần ngay trước mắt, phản ứng không kịp.

Khương Tuyết Ninh lại tưởng hắn không nghe rõ, tiến tới muốn lặp lại lần nữa, giọng nói cũng hơi lớn hơn so với lúc nãy: “Vừa nãy ta nói chúng ta chính là huynh muội bỏ…”

Chữ “trốn” còn chưa kịp thốt ra, sắc mặt Trương Già đã biến đổi, bởi vì nàng cách hắn rất gần, liền vươn tay bịt kín cái miệng gây họa của nàng ngay lập tức, giữa hai hàng mi dài đã tràn đầy vẻ lạnh lùng, trách mắng: “Làm loạn!”

Đã là mùa đông lạnh thấu xương nhưng bàn tay hắn lại vô cùng ấm áp.

Hai gò má hơi lạnh của Khương Tuyết Ninh hấp thu độ ấm từ hắn, cánh môi trơn bóng như có như không áp vào lòng bàn tay hắn, có một thoáng nàng đã muốn lè lưỡi ra liếm thử xem hắn còn dám dùng tay bịt miệng nàng không.

Nhưng sợ là tên cổ hủ như Trương Già sẽ bị nàng hù chết.

Cho nên ý định này chỉ chạy vòng vòng trong lòng, cuối cùng vẫn không thành hiện thực. Nàng chỉ mở to mắt nhìn hắn, chớp mắt trông rất hiền lành đơn thuần.

Thế là Trương Già ý thức được cử chỉ của mình có phần sai sót, lập tức muốn buông nàng ra, nhưng trước khi buông tay lại nghiêm túc cảnh cáo nàng một câu: “Không được phép nói lung tung nữa”, thấy nàng nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đồng ý, lúc này mới buông lỏng tay.

Khương Tuyết Ninh giả vờ không biết mình làm gì sai: “Là ta nói không đúng sao?”

Thần thái này của nàng vừa nhìn đã biết là giả.

Trương Già nhìn nàng, không hề có chút đùa giỡn nào, nói: “Về sau Nhị cô nương phải gả đi, danh tiết nữ nhi không được phá hỏng, hồ ngôn loạn ngữ như thế còn ra thể thống gì?”

Cần thể thống làm gì?

Dù sao nàng cũng không muốn gả cho ai khác.

Câu nói “Về sau người khác không cưới ta đại nhân cưới ta nhé” đến tận miệng, suýt chút nữa đã nói ra, nhưng cuối cùng vẫn là sợ hắn bị mình chọc giận càng không vui, nên nhịn xuống.

Đứng trước mặt Trương Già, nàng ấm ấm ức ức cúi đầu, nhỏ giọng biện giải cho mình: “Vậy người ta còn nói thế nào được? Chỉ chốc lát lại không nghĩ ra được lý do thoái thác nào khác. Lỡ như hỏng chuyện thì phải làm sao bây giờ?”

Đầu óc nàng nhanh nhạy thế nào, Trương Già biết.

Dù biết rõ dáng vẻ ấm ức của nàng trước mặt đây chín phần là giả, nhưng cơn giận trong lòng Trương Già chẳng biết vì sao lại không thể tuôn ra được, chỉ ép mình nhịn xuống, ngược lại khiến đáy lòng bị thiêu đốt đau đớn.

Một hồi lâu, hắn chỉ nhìn nàng không nói.

Khương Tuyết Ninh yên lặng nhìn chằm chằm mũi chân mình, chờ hắn nổi giận, nhưng cả nửa ngày chẳng thấy nói năng gì, ngẩng đầu lên đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng ẩn giấu mấy phần khắc chế đau khổ, trong lòng đột nhiên nghẹn lại, nhớ về lúc nàng khiến hắn thất vọng ở kiếp trước.

Xưa nay nàng không để ý chuyện gì, nhất thời lại có phần hoảng hốt.

Tâm tư vốn định trêu đùa hắn lập tức tan đi sạch sẽ, nàng còn hơi sợ, cẩn thận đưa tay kéo kéo góc áo hắn, giọng mềm mại nhận lỗi: “Đều tại ta, đều tại ta, về sau ta sẽ không nói như vậy nữa, đại nhân bảo ta nói gì ta sẽ nói cái đó!”

Trương Già trầm mặc không rõ vì sao.

Bàn tay khiến góc áo hắn rung động, phảng phất như động đến trái tim hắn.

Hắn nghĩ, làm sao nổi giận với nàng đây?

Hắn rũ mắt, dừng một chút, hắn chỉ nói: “Bọn họ bắt đầu hoài nghi ta, ngày mai phải đi phân đà, đêm nay ngươi liền giả bệnh, chờ trời vừa sáng liền đi tiệm thuốc Vĩnh Định xem bệnh. Phía kinh thành hẳn cũng đang có người tìm cô nương, triều đình đương nhiên sẽ phái người hộ tống.”

Đêm nay giả bệnh, sáng sớm mai rời đi.

Khương Tuyết Ninh khựng lại, nắm lấy góc áo của hắn còn không muốn buông tay, vô thức hỏi: “Vậy ngươi phải làm sao?”

Nhưng đúng lúc này, Phùng Minh Vũ và Hoàng Tiềm đã đi tới.

Nàng chỉ đành thôi.

Hiển nhiên đã biết được gì đó từ Hoàng Tiềm, Phùng Minh Vũ vốn khôn khéo nhưng trong nụ cười cũng có thêm mấy phần miễn cưỡng, ánh mắt dò xét hai người Khương Tuyết Ninh và Trương Già, ngược lại ngoài ý muốn phát hiện cũng coi như là trai tài gái sắc rất xứng đôi.

Chỉ tiếc…

Lại là huynh muội.

Trước mặt người này nắm lấy góc áo người kia, tới lui thân mật, còn không phải có chút vấn đề sao?

Uổng công suốt chặng đường ông ta còn cảm thấy Trương Già này quả thật là chính nhân quân tử, nào ngờ…

Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Chỉ là so với chuyện hoang đường “Xá muội vừa vặn muốn tới thành Thông Châu” mà Trương Già nói, hiển nhiên “Huynh muội bỏ trốn” đáng tin hơn nhiều.

Phùng Minh Vũ hiển nhiên không đến mức làm rõ ra, ngầm thừa nhận Trương Già cũng là xấu hổ không tiện nói ra, cho nên chỉ chắp tay một cái mời Trương Già lên phòng khách trên lầu cùng nghị sự.

Trương Già đồng ý.

Chỉ là đang khi lên lầu, nhớ tới Khương Tuyết Ninh nói hươu nói vượn một phen với Hoàng Tiềm, không muốn làm hỏng thanh danh nàng, khó tránh khỏi muốn nói vài câu làm sáng tỏ với Phùng Minh Vũ và Hoàng Tiềm. Nhưng hai người này đều “Không có việc gì không có việc gì, hai chúng ta không hề hiểu lầm, huynh muội ngươi trong sạch”, ra vẻ rất thấu hiểu cho Trương Già, trái lại khiến Trương Già hoàn toàn cạn lời, hiểu rõ bản thân nói thêm nữa cũng không ích gì, càng tô càng đen.

Cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

Đương nhiên Khương Tuyết Ninh không thể đi theo đám bọn họ lên nghị sự, chỉ ở dưới lầu nhìn bóng dáng Trương Già biến mất ở chỗ ngoặt, mới quay người định bụng ăn gì đó trong quán trọ.

Chỉ là Tiểu Bảo với chỏm tóc dựng ngược lên hình như đã sớm dõi theo nàng.

Vừa nhìn thấy nàng quay người liền vội vã vẫy vẫy tay với nàng từ một bàn gần đó, cười hì hì rất thân thiết, gọi nàng: “Tỷ tỷ, sang bên này, có canh nóng và

Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy cả chặng đường đứa trẻ này vẫn chiếu cố nàng rất nhiều.

Lúc thì đưa nước, khi thì lương khô, tuy vào lần đầu tiên gặp nó trong đêm đó vết mực đen sì trên tay nó khiến nàng vẫn một mực nghi ngờ, nhưng không tiện từ chối, liền sang đó ngồi, nói cảm ơn nó: “Làm phiền rồi.”

*

Sao đêm đông đầy trời, gió bấc còn rít gào.

Định Quốc công Tiêu Viễn mang theo một đoàn cả người cả ngựa trùng trùng điệp điệp lao nhanh, cuối cùng đã tới ngoài thành Thông Châu.

Quân tiên phong ghìm cương ngựa ngoài thành, bẩm lên trên.

Tiêu Diệp trẻ tuổi cũng đeo bảo kiếm ngồi trên lưng ngựa, nhìn qua tòa thành trì đang chìm trong bóng tối gần đó, không nhịn được cười lớn, đắc chí vô cùng: “Vẫn là cha cao siêu tài trí, chính vì cái gọi là tiền là tiên là phật, có tiền mua tiên cũng được. Gì mà nghĩa sĩ Thiên Giáo, còn không phải cho trăm tám mươi lượng bạc đã phun cả vị trí hang ổ của mình ra! Lúc này chúng ta đông người, tóm đám loạn đảng này quả thực như bắt ba ba trong rọ, dễ như trở bàn tay!”

“Ha ha ha…”

Tiêu Viễn đã rất nhiều năm không mang binh đánh trận, lần này lại đào trang phục tướng quân của mình ra lại, vuốt râu cười to nói: “Phen này, bắt loạn đảng là chuyện nhỏ, quan trọng là nhân cơ hội này bày tỏ lòng trung thành trước mặt thánh thượng, lập công, cho nên mới phải giành đi trước Tạ thiếu sư. Cũng không phải bản công không ưa người này, nhưng quả thực chuyện quan trọng. Diệp Nhi, con biết ngoài thành Thông Châu này là gì không?”

Hắn chỉ về hướng đông nam.

Tiêu Diệp nhìn theo hướng đó, mặc dù dưới bầu trời đen kịt một màu không nhìn thấy gì cả, lại đáp: “Là đại doanh mười vạn quân Thông Châu đang trú.”

Đôi mắt của Tiêu Viễn liền trở nên sắc bén.

Ông ta nhìn về hướng đó, giống như chim ưng khát máu, âm thầm giương móng vuốt ra, nói: “Lão già Yến Mục kia vừa ngã xuống, không có Dũng Nghị Hầu phủ, mười vạn quân đóng ở đại doanh Thông Châu này liền thiếu một tướng soái thống lĩnh, Thánh thượng cũng đang cân nhắc. Chỉ là con cũng biết, trên triều đình rất phê bình Tiêu thị nhất tộc chúng ta, Thái hậu nương nương cũng không tiện thiên vị quá mức, cho nên vạn sự đều phải có lý do chính đáng. Trước mắt là chuyện cực kỳ khẩn cấp quan trọng, phá huỷ phân đà Thông Châu của Thiên Giáo lần này, nên bắt thì bắt đáng giết phải giết, lập nên chiến công đầu!”

Tiêu Diệp là công tử ăn chơi trác táng, nghe lời ấy đã sớm không kiềm chế nổi, lập tức hưng phấn nói: “Vậy chúng ta liền vào thành, giết một trận cho thống khoái?”

Tiêu Viễn cười một tiếng: “Chuyện này không gấp.”

Sau đó phất tay cho binh sĩ sau lưng xuống ngựa đến chỉnh đốn lại: “Không vội, chờ ngày mai hai nhóm người Thiên Giáo và bọn ác đồ trốn thoát từ thiên lao tề tựu lại, chúng ta hốt gọn một mẻ, xử lý chuyện này thật gọn gàng.”

Tiêu Diệp lập tức nói: “Vẫn là phụ thân cao minh!”

Tiêu Viễn liền không nhịn được mặc sức tưởng tượng đến cảnh tượng lừng lẫy bản thân một mình nắm trong tay binh quyền ba nơi, thế là đắc chí cười lên ha hả.

*

Khương Tuyết Ninh sung sướng đã quen, mấy ngày liên tiếp đi đường ăn không ngon ngủ không yên, sau khi đến quán trọ này cuối cùng cũng trầm tĩnh lại mấy phần, thấy rượu thịt khách sạn đã chuẩn bị lại hiếm khi ăn nhiều hơn chút ít.

Tiểu Bảo chào hỏi nàng xong liền đến gần đám người Thiên Giáo kia cùng chơi xúc xắc.

Nàng nhớ lại lời Trương Già vừa nói, nảy ra ý định, liền đi lên lầu, suy nghĩ cách giả bệnh.

Lúc nhỏ còn sống ở thôn quê, nàng đã gặp được không ít đại phu vân du bốn phương, mấy thứ linh tinh cũng học được không ít.

Có một đạo sĩ giả danh lừa bịp từng dạy nàng một chiêu.

Kẹp một củ khoai tây dưới nách, sẽ không chẩn mạch đúng được, giống như mắc phải bệnh lạ vậy.

Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ không vào hang sao bắt được sói, giả bệnh cũng phải giả cho giống một chút, liền đứng dậy ra chốt cửa lại, cởi ngoại bào mang hơi ấm của thân mình ra, mở cửa sổ ra, đứng ngay hướng gió thổi đến, chỉ chốc lát sau da mặt đã tái nhợt, run lẩy bẩy. Sau đó nàng nghe tiếng người ta chơi xúc xắc bên ngoài đã tan đi, mới rón rén mở cửa phòng, lẻn xuống lầu, đi tìm phòng bếp phía sau quán trọ.

Đêm đã khuya, chung quan đều yên tĩnh.

Dù không biết phân đà Thiên Giáo rốt cuộc đang ở đâu trong thành Thông Châu, nhưng đám người kia ngày mai phải đi, đêm nay ít nhiều cũng cố kỵ đôi chút, không làm ồn quá khuya, đều đã đi ngủ cả.

Chỉ có căn phòng chữ thiên số một vẫn sáng.

Có lẽ Trương Già còn đang nói chuyện với hai người Hoàng Tiềm, Phùng Minh Vũ.

Bố cục của quán trọ khắp thiên hạ gần như đều không khác nhau mấy.

Khương Tuyết Ninh hữu kinh vô hiểm mò tới phòng bếp, nín thở tập trung, nhìn chung quanh một chút không thấy ai mới vươn tay ra chậm rãi đẩy hai cánh cửa, lách mình nhẹ nhàng linh hoạt vào trong, khép cửa lại.

Trong không khí lại phiêu đãng chút hương rượu.

Trong phòng bếp có rượu rất bình thường.

Nàng không để ý mấy.

Nhưng hoàn toàn không ngờ vừa xoay người, trên gáy đã bị một lực lớn tác động lên, là một bàn tay mạnh mẽ khống chế nàng, tay kia vội vã bịt miệng nàng lại, đẩy nàng áp vào cánh cửa!

Khương Tuyết Ninh bị dọa sợ suýt chết!

Nhưng mượn ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe cửa khép hờ, trong đầu nàng chợt lóe, lập tức nhận ra…

Lại là Mạnh Dương!

Đôi mắt âm trầm, môi của hắn mím thật chặt, gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng dưới bàn tay hắn lại là da thịt trơn bóng, quá mềm mại, lúc này mới cảm nhận được người này là nữ tử, chân mày bất giác cau lại, vừa nghĩ liền nhận ra là nàng: “Là người?”

Trong lao ngục Khương Tuyết Ninh đã nhìn thấy người này lần đầu, cảm thấy quá nguy hiểm.

Nhưng không lâu trước đó, thần thái khi nghe người khác nhắc tới Dũng Nghị Hầu phủ khi trò chuyện bên đống lửa, nàng đã thay đổi cái nhìn về người này, trước mắt không dám nói lời nào, chỉ gật gật đầu.

Tóc Mạnh Dương rối bời, nhìn nàng chốc lát, phát hiện nàng đúng là không có ý kêu to lên, liền buông nàng ra, nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Khương Tuyết Ninh nói dối: “Đói bụng đến tìm đồ ăn.”

Mạnh Dương xùy một tiếng cũng không biết là tin hay không, quay người mò mẫm trên bếp lò cầm bình rượu lên uống.

Khương Tuyết Ninh liền biết đây là hiểu lầm.

Người này nửa đêm đến đây chỉ để tìm rượu uống thôi.

Nàng cũng không tiện bắt chuyện với người này, lại nghĩ đang có một người bên cạnh, nàng muốn tìm đồ cũng có chỗ cố kỵ, hành động của nàng lề mà lề mề, trong ánh sáng vô cùng u ám, mò được củ khoai tây, do do dự dự không dám cất vào.

Nào ngờ trong bóng tối Mạnh Dương nhìn nàng, hai mắt có sự sắc bén vụt qua, vậy mà nói: “Tiểu thư khuê các cũng biết loại mánh khoé giang hồ này à, muốn giả bệnh?”

Khương Tuyết Ninh lập tức rùng mình!

Mạnh Dương lại ngồi yên một mình uống rượu không hề có ý định quan tâm đến người khác, nói: “Đám người các ngươi ai cũng có tâm tư của người nấy sắp xướng thành một vở kịch lớn rồi, lấy khoai tây đi nhanh lên, đừng làm phiền ông đây uống rượu.”

Khương Tuyết Ninh từ sợ hãi chuyển sang kinh ngạc.

Nàng nghĩ nghĩ, người này làm việc quả đúng là rất kỳ lạ, cũng không giống như muốn kết giao với Thiên Giáo, hẳn là kiểu nhân vật nay đây mai đó không phục tùng ai trên giang hồ, dứt khoát quyết định chắc chắn nhét khoai tây vào trong tay áo muốn đi.

Chỉ là trước khi xoay người, bước chân chợt dừng lại.

Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn hình bóng trong bóng tối kia, cân nhắc về suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, lại có chút do dự.

Từ khi thê tử hắn qua đời, hắn sống ở thế gian tựa như cái xác không hồn, sau khi giết mình cả nhà mình càng không hề áy náy, chỉ là bị giam trong thiên lao không có bao nhiêu rượu mà uống.

Vị Tạ tiên sinh trong kinh kia lại thường sai người mang rượu đến cho hắn.

Nhưng Mạnh Dương biết, rượu của những người trông có vẻ tốt đưa đến như thế, thường là thứ không thể uống, nên trước nay chưa từng động vào giọt nào.

Chẳng hiểu sao hắn cười, nhìn thấy Khương Tuyết Ninh không đi, liền nói: “Người giả bệnh là muốn thoát thân nhỉ? Vậy Trương đại nhân gì kia chẳng phải là tình lang của ngươi sao, không cùng đi à?”

Khương Tuyết Ninh nói: “Chính là bởi hắn không đi, nên ta mới nghĩ liệu có thể nhờ Mạnh công tử giúp được không.”

Dù Mạnh Dương xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng cũng rất lâu rồi không ai gọi hắn là “Mạnh công tử” nữa.

Hắn cảm thấy thú vị: “Hai ngươi lại là uyên ương số khổ.”

Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ nếu nàng cùng Trương Già thật sự là uyên ương số khổ vậy cũng coi như đáng giá, không phí công trùng sinh chuyến này, nhưng kiểu người như Trương Già đói với nàng dù sao cũng là trăng sáng trên trời cao, đứng ở lầu cao nhất đưa tay lên cũng chỉ có thể chạm đến một chút ánh sáng.

Tâm trạng nàng suy sụp, lại không phủ nhận tình cảm của mình.

Chỉ nói: “Quả thật ta có ý với Trương đại nhân. Nghe nói năm đó Mạnh công tử cũng là xuất thân cực tốt, chính là báo thù vì thê tử mới phạm phải trọng tội. Nghe công tử nói đỡ cho Dũng Nghị Hầu phủ bên đống lửa, ta nghĩ ngươi cũng không phải kẻ cực kỳ độc ác. Lại nghe nói công tử có võ nghệ cao cường, mà ngày mai còn không biết có hung hiểm gì, cho nên cả gan muốn xin công tử bảo đảm an toàn cho hắn. Chỉ là không biết có thể giúp ngài làm chuyện gì không…”

Còn muốn xin một trọng phạm như hắn bảo hộ mệnh quan triều đình?

Mạnh Dương suýt chút nữa bật cười.

Nhưng nhìn cô nương trước mắt nói năng chân thành như thế, lại nhớ về rất lâu trước kia cũng có người thực tình đối xử với hắn, thế là hắn trầm mặc, lại nghĩ tới Trương Già suốt chặng đường đi, qua thật lâu sau, hắn bỗng nói: “Ngươi cam tâm tình nguyện vì vị Trương đại nhân kia, nhưng nếu hắn có gì đó giấu diếm ngươi thì sao?”

Vong thê của hắn cũng đã giấu rất nhiều chuyện chưa từng nói với hắn.

Mãi sau này hắn mới biết đó đều là “khổ”.

Khương Tuyết Ninh không đoán được Mạnh Dương sẽ hỏi một câu như vậy, chỉ cảm thấy rất không hiểu được, vô cùng kỳ lạ.

Trương Già có thể giấu nàng điều gì?

Bây giờ đối với Trương Già, có thể nàng chẳng qua chỉ là một tiểu thư điêu ngoa suốt ngày kiếm chuyện với hắn, cực kỳ đau đầu, nói cũng chẳng nghe lời được mấy câu, vốn còn không quen biết. Nàng không biết rất nhiều chuyện của Trương Già thì bình thường, nhưng Trương Già thẳng thắn vô tư, tuyệt đối không thể nào liên quan đến chuyện “có điều giấu diếm” được.

Nàng nói: “Làm sao có thể như thế?”

Mạnh Dương chẳng hiểu sao lại cười lên.

Nhưng sau đó cũng không nói gì, càng không đồng ý với nàng, cũng không từ chối thẳng.

Khương Tuyết Ninh đợi nửa ngày không nghe hắn đáp lời, trong lòng liền nghẹn lại, giậm chân một cái rồi rời đi.

Giấu củ khoai tây trở về trên lầu, nàng mặc nguyên y phục nằm xuống.

Vốn còn định ngủ một lúc, hừng đông sáng mai sẽ giả bệnh theo kế hoạch, nào ngờ vừa ngủ đến nửa đêm về sáng, mơ mơ màng màng cảm giác toàn thân rét run, trong bụng quặn đau khiến nàng khó chịu quá mà tỉnh, trên trán còn có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người giống như mắc bệnh nan y vậy!

Chẳng qua chỉ đứng trước cửa sổ hóng gió một lúc, nhiều lắm thì nhiễm chút phong hàn, sao bỗng nhiên lại thế này?

Nàng thất tha thất thểu đứng dậy, lại phát hiện tay chân không còn chút sức lực nào.

Không…

Không phải giả bệnh nữa, là bệnh thật!

Trong lòng Khương Tuyết Ninh hoàn toàn thật sự sợ hãi, đi được vài bước, vô tình động phải ly trà rơi xuống đất “choang” một tiếng, trong sự tĩnh lặng của lúc tờ mờ sáng, âm thanh này truyền đi thật xa, kinh động đến những người gần đó.

Chưa được một lát bên ngoài đã có người gõ cửa, là giọng nói của Trương Già: “Làm sao thế?”

Khương Tuyết Ninh muốn nói nhưng cổ họng khản đặc.

Thế là liền nghe một tiếng “ầm”, có người đạp cửa ra, lại có ba hay năm người cùng tiến vào, trong đó có Tiểu Bảo người đã gọi nàng qua dùng bữa lúc trước. Vừa nhìn thấy sắc mặt nàng tái mét, liền kêu lên: “Tỷ tỷ làm sao vậy, mắc bệnh gì rồi sao?”