Khom Lưng

Chương 162




Ánh trăng vằng vặc giữa đêm khuya, gió êm sóng lặng trên mặt biển, ngay đêm hôm đó, chiến thuyền rời khỏi đảo, dưới sự chỉ đạo với kinh nghiệm phong phú, mấy chục thủy thủ cùng nhau đảo mái chèo, ổn định đưa thuyền về lục địa.

Dân cư trên đảo đã được sắp xếp ổn thỏa lên trên thuyền. Họ sợ hãi dè dặt nhìn theo bóng lưng nam thanh niên trẻ tuổi oai hùng từ phía xa, nữ nhân thì cố dỗ hài tử, gắng không để vang lên tiếng ồn ào.

Từng khuôn mặt khổ sở khốn đốn bị cháy đen tiều tụy, nhưng vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập hi vọng đã lâu chưa từng có.

Từ hôm qua cho tới lúc này đây, chỉ mới một ngày đêm ngắn ngủi trong chớp mắt, vận mệnh của họ sắp trải qua sự thoải mái đời này chưa từng được, nam nhân này sẽ đưa họ hồi hương, đây cũng chính là tân quân trong thiên hạ.

Những người này đã cô độc sinh sống trên đảo mấy năm qua, trước đây họ chưa từng nghe nói tới cái tên Yêu Hầu Ngụy Thiệu, thế nhưng họ lại nảy sinh một trực giác rõ ràng, họ tin tưởng, tân quân trẻ tuổi này sẽ chịu vì những cái rơm cọng cỏ như bọn họ mà dừng lại bước chân vây hãm, nhất định hắn sẽ mang đến cho họ một cuộc sống yên ổn đã khát vọng từ lâu.

Với những điều như thế, sao họ có thể không hân hoan phấn khích cho được chứ?



Giải quyết hết mọi chuyện xong xuôi. Ngụy Thiệu cho nhóm người Lôi Viêm tản hết đi, hắn trở lại khoang thuyền.

Đứng trước cửa sổ bên mạn tàu, Ngụy Thiệu ngắm nhìn bầu trời rồi bàng hoàng hồi lâu.



Ung Đô đã phá, Hậu đế lưu vong chạy về nước Thục, nhưng sao có thể chống lại được khí thế quét sạch mọi cản trở để thống nhất thiên hạ của Ngụy Thiệu được đây?

Thành trì cuối cùng hắn cũng phá được rồi.

Quân sĩ của hắn chiếm đóng giữa đầu tường, lớn tiếng hoan hô chúc mừng ngày thắng lợi, hắn được người báo tin, Hậu đế tự sát cùng cung xá.

Chân bước ngang qua mặt đất đầy thi thể, trong không khí sực nức mùi máu tanh hôi thối, phòng xá bị đốt chưa tàn lửa, khói đặc cuồn cuộn lên, bên tai ầm ĩ tiếng khóc tỉ tê nén sợ của người dân bị bắt lại trong thành

Tất cả những thứ này hắn tập mãi thành quen, đi qua nhóm binh sĩ mặc áo giáp nặng nề chen chen lấn lấn, hắn đi tới cung xá với đầy mùi máu tanh.

Trên mặt đất vẫn còn vương vũng máu, ngược lại với những nữ tử mặc y phục rực rỡ nằm chết la liệt giữa nền kia, trên giường nhỏ có một đôi nam nữ nằm song song tắt thở.

Lão thái giám lo sợ quỳ rạp trên vũng máu, giọng nói run rẩy không cách nào che được, hắn nói đôi nam nữ này chính là Hậu đế Lưu Diễm và hoàng hậu của hắn Kiều thị.

Sau khi Lưu Diễm cùng thái giám thân tín giết hết hậu cung, hắn tự tay giết chết hoàng hậu của chính mình, sau đó uống thuốc độc tự sát.

Hai mắt Lưu Diễm nhắm nghiền, sắc mặt đã chuyển màu xanh trắng, bắp thịt trên mặt hơi vặn vẹo.

Hắn nhìn Lưu Diễm đã chết đi một lúc, sau đó đưa mắt sang nữ tử nằm sóng vai.

Đó là muội muội của thê tử đã chết của Ngụy Thiệu.

Cũng là người Kiều gia mà hắn căm hận nhất.

Trên người nàng là cung trang chỉnh tề, bên ngực trái có một vết thương bằng kiếm sắc đâm xuyên, máu me đầm đìa, đọng lại thành một màu tím sẫm, từng lớp áo vải gấm vóc còn nguyên vẹn cũng bị máu tươi nhuộm dần và thấm ướt.

Nhìn qua là thấy, trước khi chết nàng ấy đã chịu một mũi kiếm xuyên tim, cực kì chính xác, hơn nữa còn đâm thẳng tới lưng.

Khác với khuôn mặt đau khổ vặn vẹo của trượng phu nhà nàng, vẻ mặt Kiều Nữ đã chết đi lại bình bình tĩnh tĩnh.

Nàng chỉ nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi như cánh bướm rũ xuống chẳng khác nào ngủ đi.

Mặc dù thời gian họ chết chỉ mới đây, nhưng cơ thể đã lạnh khô cứng ngắc, vậy mà dung nhan nàng ấy vẫn xinh đẹp như thường, ngoài vết thương thấm máu trên lồng ngực, dường như chẳng có gì tổn hại đến nhan sắc tuyệt thế của người kia, trái lại càng khiến cho vẻ đẹp của nàng đậm hơn nét bi thương khổ sở.

Đủ để làm rung động những người sắt đá nhất trên đời.  

Nhưng ánh mắt của hắn chỉ thoáng dừng lại trên khuôn mặt có mấy phần tương tự với thê tử Đại Kiều của mình mà thôi, sau đó lại thu về.

Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng, không thương không xót.

Lão thái giám sau lưng hắn kìm nén sợ hãi nhìn xung quanh rồi xoay người chạy ra khỏi cung xá.

Hắn chỉ mới ba mươi đã quân lâm thiên hạ, hôm nay là ngày thanh trừ cản trở cuối cùng trên con đường đại nghiệp thiên thu.

Đến đây, kẻ thù của hắn đã diệt sạch, hắn muốn ai phải chết, từng người từng người một đều chết dưới tay hắn, khắp thiên hạ này không còn ai có thể tranh đấu với hắn nữa được đây, mỗi tấc đất giữa giang sơn mỹ lệ đều nằm trong tay hắn.

Ngay lúc này lẽ ra hắn phải hưng phấn lắm, mới khi nãy, tiếng các tướng sĩ chúc mừng thắng lợi ầm ĩ ở bên tai, nhưng không biết tại sao, hắn lại không vui vẻ một chút nào.

Cảm giác phá thành và thắng lợi hắn đã từng trải qua quá nhiều lần, bây giờ sớm mất đi cảm giác, sau mấy năm thanh trừ Hậu đế cứ trốn chui trốn lủi, rốt cuộc chỉ là một mục tiêu mà thôi. Mục tiêu hiện tại đã hoàn thành, bỗng dưng hắn lại hơi mờ mịt, thậm chí phải nói là trống trải tịch liêu.

Cảm giác chỉ một mình lên đỉnh, chung quanh đều mờ mịt khôn cùng.

Hắn sải bước đi trên đường phố trong thành với khói đen cuồn cuộn, lạnh lùng lướt qua mấy binh lính của mình đang giết người, phóng hỏa thậm chí gian dâm để phóng thích cảm xúc khi phá thành. Tiếng kêu khóc thống khổ của người dân trong thành, rên la, than thở, dường như hắn không hề nghe thấy, bởi vì dân chúng trong thành này từng trợ giúp Hậu đế chống lại hắn, vì lẽ đó đây chính là sự trừng phạt cho họ, mãi đến tận hôm sau, thừa tướng Công Tôn Dương nghe tin vội đến đây khuyên bảo, rốt cuộc hắn mới hạ lệnh ngừng tàn sát.

Ngày đầu tiên sau khi hắn đăng cơ, Đại Yên vẫn chưa dừng chinh chiến. Sau khi trở về thành Lạc Dương, hắn bổ nhiệm năng thần[1], mở lại thuế nguyên, dồi dào quốc khố để tăng cường quân lương, hỗ trợ cho cuộc chiến giữa hắn và dân tộc Hung Nô, mấy năm sau đó, rốt cuộc Đại Yên cũng chiếm được Vương Đình Long thành của Hung Nô, đẩy dân Hung Nô sống ở đây chạy xa lên phương Bắc, biệt tích khỏi Long Thành. Trong hậu cung của hắn, mỹ nhân nối tiếp nhau gia nhập, nhưng chưa từng có một người nào có thể được ở bên, chỉ sau một thời gian sủng hạnh, rất nhanh sau đó đã bị người lạnh nhạt, hắn còn lập Tô Nữ làm Hoàng hậu, mấy năm qua, đã rất lâu rồi hắn không triệu hạnh nàng, chỉ lạnh lùng nhìn mấy pha đấu đá để tranh thủ tình cảm của nàng và những nữ nhân chốn hậu cung. Hắn cảm thấy xem thường và phiền chán bội phần, câu chuyện cũ khắc cốt trong hắn từ khi còn niên thiếu bây giờ cũng chẳng sót lại gì, có chăng thỉnh thoảng lúc trời tối người yên, một mình hắn leo lên lầu cao giữa thâm cung, nhớ lại những năm trước khi tổ mẫu hắn tạ thế, như thể tảng đá chật cứng trong lòng mình, dần dần mới nhẹ nhàng buông xuôi.

[1] Năng thần: đại thần có năng lực, tài cán

Hắn cũng biết một điều, nếu tổ mẫu vẫn còn sống trên đời, nhất định bà cũng không đồng ý nhìn thấy hắn biến thành kẻ giống như ngày hôm nay.

Nhưng hắn không thể khống chế mình được nữa, tổ mẫu đi rồi, mẫu thân của hắn chỉ cần người phụng dưỡng, nữ nhân hậu cung không thể níu bước chân hắn lại, trên cõi đời này càng không có ai có thể xóa đi hận thù chôn sâu trong lòng hắn. Hắn cần tiếp tục chinh phạt không ngừng, tìm kiếm cảm giác kích thích và vui vẻ, sau năm thứ hai dẹp loạn tộc Hung Nô, hắn không để ý đến lời phản đối của Công Tôn Dương và quan lại trong triều, tiếp tục phát động cuộc chiến tranh chinh phục Tây Vực. Liên tiếp mấy năm chinh chiến, rốt cục hắn cũng đã hoàn thành tâm nguyện, thần phục Tây Vực, đưa thêm vào bản đồ Đại Yên.

Trong khoảng thời gian không tới mười năm đó, hắn đã xây nên một sự nghiệp to lớn mà chưa có quân chủ nào thời trước kia làm được, khiến cho đế quốc Đại Yên diễu võ dương oai khắp bốn phương, nhưng mà, những tấu chương ca công tụng đức như tuyết rơi chất đống trên ngự án, cũng không bằng những quyển đã xem qua, cũng trong một năm này, Hoàng Hà đổi dòng sông, hồng thuỷ chôn vùi vùng Đông Bắc, phá hủy cả Tây Nam, hợp vào Tứ Thủy, cuối cùng còn chảy tới sông Hoài, vô số ruộng đất bị hồng thủy cuốn trôi, cả người lẫn vật kẻ chết người bị thương cũng nhiều vô số kể.

Từ sau khi Đại Yên kiến quốc, nỗi khổ thuế lao dịch nặng nề áp bức dân chúng không tả xiết, khắp nơi khởi nghĩa đều bị hắn áp đi, rốt cục bình định được non sông, lúc này tin dữ lại truyền tới, người mà hắn luôn trông cậy vào có thể trị thủy an dân, thừa tướng Công Tôn Dương ốm chết, trước khi chết, ông còn dâng cho hắn một bức thư can gián, ông nói bởi vì nhiều năm liên tục dụng binh, quốc khố cạn kiệt, dân chúng lầm tan, họa nước từ tứ phía, ông khuyên quân vương hãy trị thủy an dân, ngừng đi chinh phạt, khoan dung rộng lượng với muôn người.

Những người vẫn luôn theo hắn đi xông pha thiên hạ, bây giờ người chết kẻ ẩn lui, có người khiếp sợ vì hắn luôn độc đoán, không dám nói năng gì.

Người cuối cùng còn lại bên cạnh hắn, Công Tôn Dương, đã nhiều lần bị giáng chức vì làm hắn tức giận, nhưng rồi ông ấy vẫn không sợ khuyên bảo như bao lần.

Bây giờ, cuối cùng Công Tôn Dương cũng chết.

Trong lòng hắn, bỗng sinh ra cảm giác trống vắng và hiu quạnh.

Hắn xúc động nghỉ lên triều ba hôm, cuối cùng còn tự tay viết chiếu thư nhận tội.

Nhưng mà, ngay khi hắn quyết định ban bố lệnh nghỉ ngơi lấy sức, ở Ba Lăng, lần thứ hai lại xảy ra việc lưu dân làm loạn, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhân số tăng đến mấy trăm ngàn, nghe nói kẻ cầm đầu đã từng được Hậu đế chiêu an, cũng là người ngăn cản hắn tiêu diệt Hậu đế mạnh mẽ nhất trong gần hai năm đó, Lục Mâu.

Hắn giận dữ, con ác thú trong lòng lần thứ hai thoát khỏi gông tù, hắn không nghe đám người Vệ Quyền ngăn cản, quyết ý thân chinh, trước khi xuất trận, hắn lập lễ tế trời, tuyên thệ rằng, sau khi trấn diệt được loạn tặc lần này, giết được Lục Mâu để an dân thiên hạ, hắn sẽ không chiến tranh thêm nữa.

Thiên tử giận dữ, máu chảy thành dòng. Hắn ôm trong lòng một quyết tâm báo thù sôi sục, thống lĩnh đại quân xuôi về nam, giết sạch loạn quân Ba Lăng.

Ngụy Thiệu liên tục giành chiến thắng, hát vang khúc khải hoàn.

Sau mấy tháng, trong trận chiến cuối cùng với lưu dân diễn ra ở một bãi đất hoang tên là Vọng Hương.

Đây là một khu đất trong truyền thuyết của người Ba Lăng, ở nơi này, các vong linh chết đi sẽ cắt đứt tất cả ràng buộc từ kiếp trước, nhìn lại cố hương mình lần cuối.

Bãi đất Vọng Hương biến thành nơi Tu La tàn sát, loạn quân bị giết chết ngổn ngang, chiến giáp của hắn nhuốm đầy máu, hai mắt đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào thoải mái tràn trề, cuối cùng hắn giết đến cuồng điên, thoát khỏi đám thân vệ hộ tống, một mình một ngựa phóng tới trước, ngay lúc đó, một mũi tên bay xẹt lặng yên như rắn độc, chẳng biết từ nơi nào phóng tới, xé rách không khí lao nhanh về phía hắn.

Khi đôi mắt rực máu của hắn nhìn thấy nó, mũi tên đã đâm vào cổ họng.

Thậm chí hắn còn không kịp có bất cứ một phản ứng nào khác, yết hầu mát lạnh, hắn còn cảm nhận được mũi tên cứng ngắc bằng kim loại lạnh lẽo như băng đâm xuyên qua da thịt không có gì bảo vệ, cắm thẳng vào trong.

Gió bỗng nổi lên, mây cuồn cuộn chảy, chiến kỳ phần phật.

Dưới người hắn là con Hãn Huyết bảo mã từng đi theo chinh Nam chiến Bắc đã nhiều năm, dường như nó cũng cảm nhận được hơi thở bất thường, nó bỗng bất an hí một tiếng nhảy lên, hất hắn rơi khỏi lưng xuống đất.

Hắn ngửa mặt lên trời, ngã chổng vó trên mặt đất, dường như hắn còn nhìn thấy vô số binh sĩ đang chạy tới hướng mình, bên tai là tiếng hoảng hốt la to của thân vệ xung quanh.

“Bệ hạ! Bệ hạ —— “

Dần dần, những bóng người đung đưa bên cạnh hắn, những âm thanh huyên náo cũng bắt đầu trở nên hư ảo.

Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong đôi mắt rực máu, đó chính là bầu trời xanh mây trắng lững lờ trôi trên đỉnh đầu của hắn.

Bầu trời lam biếc như bảo thạch, đám mây bồng bềnh trắng tuyết.

Đẹp quá.

Vì sao từ trước tới nay hắn chưa từng nhận ra điều này chứ…

Giãy giụa, khó khăn thở ra một hơi cuối cùng qua khí quản có dị vật chen ngang, hắn thầm nghĩ trong lòng.



“Chúa công! Chúa công —— “

Bên tai như có tiếng vang lên.

Ngụy Thiệu hét lên một tiếng, giữ chặt cổ rồi bỗng nhiên bật dậy, hắn mở mắt ra, rơi vào tầm mắt là vẻ mặt kinh ngạc của Công Tôn Dương.

Cả người Ngụy Thiệu đều ướt đẫm mồ hôi, chẳng khác nào mới vớt ra từ nước, trái tim cũng thình thịch nhảy lên như muốn ra khỏi cổ.

Công Tôn Dương giật mình không ít, ông vội vàng lùi về phía sau một bước rồi hỏi hắn: “Thần làm chúa công giật mình sao? Chúa công thứ tội! Chiến thuyền đã cập bờ, thấy chúa công mãi chưa ra khỏi khoang, thần mới cả gan lên thuyền để gọi chúa công xuống. Chúa công sao vậy? Chẳng lẽ mới mơ thấy ác mộng phải không?”

Ngụy Thiệu từ từ thả bàn tay ôm chặt yết hầu xuống, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh một lượt, hóa ra mình vẫn còn trong căn phòng đêm qua.

Ngoài trời đã sáng choang, có lẽ là giữa trưa ngày kế, bên ngoài cửa sổ của mạn tàu, ánh nắng sáng trưng như chói mắt, trên boong thuyền vang lên tiếng hiệu lệnh gần xa, tiếng bước chân to nhỏ…

Giấc mộng Nam Kha sao?

May mà đó chỉ là giấc mộng!

Đột nhiên hắn nhìn về phía Công Tôn Dương, nhìn ông chằm chặp không nhúc nhích.

Ngày hôm trước Ngụy Thiệu đích thân lên chiến thuyền truy kích Lưu Diễm, Công Tôn Dương thìđứng chờ trên cảng. Rốt cục cũng đợi được chiến thuyền quay trở về, ông nghe Lôi Viêm nói hình như chúa công còn ngủ say chưa tỉnh, có lẽ là do mệt mỏi quá. Công Tôn Dương lại cảm thấy khác thường, không yên lòng nên lên thuyền tìm thử. Thấy hắn đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt lại hết sức lạ thường, ánh mắt bỗng trở nên quỷ dị cứ nhìn mình như vậy, mặc dù đã từng làm bằng hữu nhiều năm, nhưng ngay lúc này đây ông cũng thấy lạ lùng.

Dần dần, lông măng sau lưng cũng bị Quân Hầu nhìn mãi mà dựng đứng, theo bản năng ông sờ sờ lên mặt, cười khan một tiếng: “Chúa công nhìn thần như thế để làm chi?”

Ngụy Thiệu nhảy xuống giường, gần như lànhào về phía ông, nắm chặt lấy cánh tay

“Tiên sinh vẫn chưa chết! Quá tốt rồi!”

Lực tay của Quân Hầu rất mạnh, Công Tôn Dương bị hắn siết chặt xương cốt như muốn nứt cả ra, ông cố nén đau nhức, nhe răng nói: “Chúa công có ý gì vậy?”

Lúc này Ngụy Thiệu mới nhận ra thất thố, hắn buông lỏng tay ra, vỗ vỗ rồi nhìn sang người kia với cái nhìn áy náy, sau đó hắn lại xoay người lại,đẩy cửa sổ mạn tàu.

Mùi tanh mặn theo gió biển ùa vào trước mặt.

Ngụy Thiệu nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài rồilau hết mồ hôi đầy trên trán, hắn quay đầu nói: “Lưu Diễm đã chết, ta phải đi Đông Quận đón mẹ con Nữ Quân về.”

Công Tôn Dương kìm nén những kinh ngạc trong lòng, vội hỏi: “Chúa công xin hãy tạm dừng chân, thần còn có một lời muốn nói. Hiện nay thiên hạ đã nhất thống một phương, bắt đầu thành hình thành dạng. Dân chúng không thể không có vua, các cụ già từ các nơi đề cử cũng lục tục đến Lạc Dương cả rồi, xin chúa công hãy thuận theo mệnh trời quân lâm thiên hạ trước để tạo phúc cho dân. Dân chúng Lạc Dương cũng vui mừng chào đón. Việc chúa công đăng cơ cũngphải chọn ngày lành.”

Ngụy Thiệu khẽ gật đầu: “Ta sẽ gửi thư cho tổ mẫu, còn lại đều nhờ vào tiên sinh, chờ ta đón mẹ con Nữ Quân đến Lạc Dương rồi hẵng bàn chi tiết.”