Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, đối diện với nàng là cặp mắt nhìn mình chăm chú và lo lắng của Ngụy Thiệu.
Không biết hắn về từ khi nào, đèn trong phòng cũng sáng trưng.
Đôi mắt mờ nước và gò má với vết ướt loang lổ, trước ngực, sau lưng nàng toàn là mồ hôi lạnh, quần áo dính sát vào da thịt.
Mặc dù được hắn ôm thật chặt vào lòng, đôi vai nàng vẫn run lên vì lạnh.
“Nàng sao vậy?”
Tiếng Ngụy Thiệu lo lắng, ôm nàng càng chặt hơn, một bàn tay khác đưa lên, lòng bàn tay với những vết chai sần nhẹ nhàng lau hết mồ hôi lạnh trên trán và nước mắt.
Tiểu Kiều uể oải dựa vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại lắc đầu.
Ngụy Thiệu ngắm nàng chăm chú.
“Ác mộng sao?”
Tiểu Kiều không nói.
“Mơ cái gì?” Hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc nàng mơ thấy cái gì?”
Lần thứ hai Tiểu Kiều lại lắc đầu.
Nàng không muốn khóc nữa, chỉ là một giấc mộng thôi mà, bây giờ tỉnh lại cần gì phải sợ đâu.
Nhưng mà nước mắt cứ từ từ dâng lên trong hốc mắt nhắm nghiền.
Hắn càng thúc hỏi, nước mắt càng giàn giụa nhiều hơn.
Mãi cho đến cuối cùng, nàng hoàn toàn không kiềm chế được nữa, cơ thể run lên như lá rụng mùa thu, nước mắt làm chiếc áo trước ngực hắn ướt nhẹp.
Lòng Ngụy Thiệu cũng như bị nước mắt nàng thấm đẫm, xoắn xuýt lại vào nhau.
…
Hắn tìm được mẫu thân ở từ đường rồi đưa bà về phòng.
Lại một lần nữa hắn nghe được từ chính miệng mẫu thân sự thù hận thâm căn cố đế của bà với Tiểu Kiều từ trước, bất giác hắn lại cảm thấy chống cự và căm ghét.
Nhưng nhìn người phụ nhân đã sinh ra mình và dưỡng dục, bởi vì lo mình trách mà tỏ vẻ thấp thỏm lo âu, ngay thời khắc đó, trong lòng hắn lại có phần hổ thẹn.
Hắn ở bên chăm sóc người mẫu thân đã bỏ quên rất lâu, chờ bà ngủ rồi mới trở về phòng.
Khi đó đã là canh năm.
Tiểu Kiều đang nằm ngủ rất say.
Hắn không muốn làm nàng giật mình nên định chợp mắt một lúc trước khi trời sáng, ngày mai sẽ đi theo dự định.
Tiếp theo đây là trận chiến Lang Gia, hắn buộc lòng phải đi.
Lưu Diễm trù tính với Duyện Châu, hắn sẽ nhân cơ hội này tấn công vào Lang Gia, giống như lời lúc trước từng nói với tổ mẫu, tuyệt đối không vì chỉ báo thù.
Đó là mưu cầu thiên hạ.
Một trận đại chiến điều động mấy trăm ngàn nhân mã, trước khi chiến sự xảy ra có nhiều chuyện phiền phức phải chuẩn bị chu toàn, người thường khó mà tưởng tượng được.
Mặc dù mấy người Công Tôn Dương và Vệ Quyền đã xử lý chu toàn, nhưng hắn vẫn muốn qua sớm để tự mình giám sát.
Chỉ cần trong một kích.
Sau đó, hắn lại bị cơn mê sảng của nàng đánh thức.
Chưa bao giờ hắn thấy nàng bất an như thế.
Lúc đầu thậm chí hắn không gọi nàng tỉnh…
…
“Man Man, đừng sợ, có ta đây.”
Ngụy Thiệu ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của nàng thêm lần nữa, cúi đầu xuống, đôi môi đặt lên vầng trán ướt sũng mồ hôi lạnh, thấp giọng an ủi nàng.
Tiểu Kiều co ro trong lòng hắn, vùi mặt vào lồng ngực, kìm nén đến mức vai run lên từng hồi.
Tiếng chuông lắc nhẹ bỗng vang lên.
Trên giường nhỏ, Phì Phì bị tiếng khóc của Tiều Kiều đánh thức, bé duỗi chân mấy lần cố gắng xoay người lại, lật được một nửa lại quay về, ô a hai tiếng, không thấy mẫu thân ở bên nên bật khóc.
Tiểu Kiều mở mắt ra, ống tay áo vội vàng lau hai mắt, nàng thút thít định bò dậy khỏi lồng ngực Ngụy Thiệu đi xuống giường.
Nhưng mà Ngụy Thiệu lại không chịu buông ra, hắn ôm nàng nhẹ nhàng đặt lên gối, bàn tay lau sạch vệt nước mắt cho nàng, hắn nói: “Nàng cứ nằm đi.”
Đắp kín chăn cho nàng, hắn xuống giường ôm lấy Phì Phì dỗ dành.
Hai bàn chân nhỏ của Phì Phì giẫm đạp, bé nhắm mắt khóc lóc đòi mẫu thân.
“Đưa thiếp đi.”
Tiểu Kiều ngồi dậy.
Ngụy Thiệu ra hiệu nàng đừng xuống, hắn tự ra mở cửa gọi một tiếng.
Xuân Nương và nhũ mẫu nhanh chóng chạy tới đây.
“Ôm Phì Phì ra ngoài dỗ bé ngủ đi.” Hắn ra lệnh.
Xuân Nương liếc mắt nhìn Tiểu Kiều trên giường, bà không nói gì nhiều vội ôm Phì Phì còn đang khóc.
Nhũ mẫu cầm theo mũ nhỏ bọc cho bé, hai người lần lượt lùi ra.
Tiếng nữ nhi nức nở còn bên tai.
Tiểu Kiều định ngồi dậy lần nữa, vội vén chăn.
“Hay là để thiếp đi, Phì Phì quen thiếp…” Giọng nàng vẫn còn khàn đục, còn nghe ra tiếng khóc.
Ngụy Thiệu đóng cửa lại, xoay người bước nhanh đến chỗ nàng, đẩy nàng ngồi lại: “Phì Phì có Xuân Nương và nhũ mẫu chăm nom rồi, không sao đâu.”
Giọng nói chắc nịch không cho phép nghi ngờ. Nói xong, hắn cầm lấy chiếc khăn lụa mềm mại để phòng hờ cho Phì Phì lau mồ hôi, ngồi xuống bên giường lau chùi cổ, ngực và phía sau lưng cho nàng, lau mồ hôi xong, hắn cúi người tới gần, lần thứ hai ôm nàng vào ngực.
“Vừa nằm mơ thấy gì thế? Sao lại bị dọa đến thế này?”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng m ơn trớn mí mắt còn sưng đỏ, như mang đầy thương tiếc, hắn dịu dàng hỏi.
Tiểu Kiều lắc đầu: “Không có gì đâu.. đã không sao rồi…”
Đôi mắt đẹp dần dần ánh lên màn nước mỏng.
“Nói cho ta đi, nói rồi sẽ không sợ nữa.”
Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chăm chú: “Có phải là cơn ác mộng lần trước nàng đã nói với ta không?”
Tiểu Kiều ngửa mặt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của hắn, dường như tâm trạng bỗng tan vỡ tức thì, nàng không nhịn nổi nữa.
Đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của hắn, tiếng thút thít đứt quãng: “Có một nam nhân mặc long bào, cầm theo một cây kiếm đầy máu tới giết thiếp… Thiếp rất sợ, sợ hắn đâm thanh kiếm đó vào tim, nhưng hắn vẫn bước từng bước một tới gần…”
Nam tử trong cơn mơ đó không còn là gương mặt của Lưu Diễm, nó trở nên mơ hồ và trống rỗng.
Nàng không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát ý vặn vẹo trên khuôn mặt đối phương.
Rõ ràng từng quen thuộc như vậy, nhưng cảnh trong mơ lại có điểm bất đồng, vì vậy càng khiến cho người ta sợ hãi.
Nàng run lập cập.
“Đừng sợ, ta ở đây. Chỉ là cơn ác mộng thôi mà. Chắc chắn ta sẽ không để cho người khác làm tổn thương nàng…”
Ngụy Thiệu vỗ về nàng, an ủi,
.”..Thiếp còn mơ thấy Trương Phổ… Cổ hắn tóe máu ra văng đầy lên người thiếp, thiếp không thở nổi…”
Tiểu Kiều nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
Ngụy Thiệu ngẩn ra, ánh mắt ánh lên vẻ hối hận vô cùng.
Hắn ôm nàng thật chặt, thì thầm ở bên tai: “Tại ta sai, ngày đó không nên nổi nóng rồi làm chuyện như thế… Ta làm nàng sợ… Ta bảo đảm, sau này ta sẽ không hung dữ với nàng như vậy nữa… Man Man đừng sợ…”
Ngụy Thiệu an ủi không ngừng.
Hắn càng an ủi nàng càng khóc dữ hơn.
Ngụy Thiệu dần không nói gì nữa, hắn vẫn ôm nàng thật chặt không buông ra một khắc, vỗ nhẹ sau lưng giống như dỗ Phì Phì.
Tiểu Kiều khóc đến mệt rồi mơ màng ngủ đi.
Nàng cảm giác mình đã ngủ rất say, lúc tỉnh lại bỗng thấy hơi mờ mịt.
Tiếp sau đó, những chuyện đêm qua dần tái hiện trong đầu.
Người ở Đông phòng gọi Ngụy Thiệu đi… Hắn tìm được Chu thị ở từ đường, ở bên chăm sóc bà mãi không về… Nàng ngủ thiếp đi, cơn ác mộng đã lâu rồi không tới lại xuất hiện…
Mi mắt khẽ run lên.
Lúc nàng mở cặp mắt vẫn sưng phù mới phát hiện ngoài trời đã sáng trưng.
Ngụy Thiệu còn chưa đi, hắn nằm trên giường ôm lấy nàng mà ngủ.
Nàng chỉ hơi nhúc nhích một chút hắn đã mở mắt ra.
Ánh mắt của hắn rất tỉnh táo, nhưng hai bên gò má thấy rõ vệt thâm đen, có lẽ đêm qua không ngủ đủ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Không phải hôm nay chàng đi sao? Sao không gọi thiếp dậy?”
Tiểu Kiều nói bằng giọng mũi đặc sệt.
Nhớ lại đêm qua mình khóc đến mức không ngừng được ở trong lòng của hắn, nàng lại thấy có phần hơi xấu hổ.
Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mi mắt rũ xuống lầm bầm hỏi.
“Ta không an tâm về nàng.”
Ngụy Thiệu nhìn nàng, khẽ nói.
…
Hắn hủy kế hoạch rời đi ngày hôm nay.
Ròng rã một buổi sáng, hắn ở lại trong phòng cùng với Tiểu Kiều và Phì Phì, không đi đâu cả.
Lại một đêm đen, từ từ phủ xuống.
Trong phòng đèn đuốc sáng ngời.
Ngụy Thiệu hướng mặt vào trong, nằm nghiêng ở bên ngoài.
Tiểu Kiều nằm chếch phía trong giường.
Giữa hai người là Phì Phì mới tắm.
Dường như Phì Phì đã quên mất oan ức đêm qua bị phụ thân tàn nhẫn đuổi đi.
Lúc đó dù bé khóc đến mức nào, mẫu thân cũng không hề tới dỗ.
Bây giờ thì được rồi, bé nằm giữa hai người, vui vẻ lung lay chiếc lắc bạc trên tay, chân hài lòng vung vẩy. Đói bụng rồi bé sẽ quay sang chỗ mẫu thân mềm mềm thơm thơm tìm sữa.
Ngụy Thiệu yên lặng nhìn hình ảnh trước mặt.
Mí mắt sưng phù sáng nay của nàng đã tan đi, mái tóc đen như mây tán loạn trên mặt gối.
Mặc dù đã là mẫu thân của một đứa trẻ, gương mặt xinh đẹp này vẫn có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ dừng lại ngắm nhìn nó, mang theo cả hơi thở thiếu nữ tươi đẹp của ngày xưa.
Thứ Ngụy Thiệu thích nhất, chính là cặp mắt của nàng ấy.
Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, tối hôm hắn thành thân với nàng, lần đầu tiên đối mặt với nàng ở hỉ đường, đôi mắt long lanh xinh đẹp động lòng người đó đã từng khiến cho hắn ấn tượng sâu sắc đến mức nào.
Có lẽ cũng vì nguyên do đó, sau này hắn thích nhất là được hôn lên mi mắt của người kia.
Phì Phì ăn no thì nhắm mắt lại dần ngủ thiếp.
Bởi vì vừa rồi phải cố sức bú sữa, trên cổ bé rịn một lớp mồ hôi.
Tiểu Kiều ngước mắt lên: “Phu quân, lấy cho thiếp cái khăn…”
Nàng hơi mở đôi môi, hai mắt ngước lên nhìn Ngụy Thiệu bỗng nghiêng người về phía mình, từ từ nhích lại gần.
Cách Phì Phì nằm dưới, môi hai người dần chạm vào nhau.
Lông mi Tiểu Kiều hơi run rẩy, nàng từ từ nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn dịu dàng đột ngột của Ngụy Thiệu.
“Man Man, đừng trách ta…”
Vành tai tóc mai của hai người quấn quýt, Ngụy Thiệu hơi thở dốc. “Ta biết, ta vốn không phải là một người lương thiện… nàng cho ta chút thời gian, được không?”