Khom Lưng Vì Anh

Chương 54




Sau khi Dịch Tích lấy sổ hộ khẩu thì suốt cả buổi tối cũng ngủ không ngon, cô lăn qua lộn lại trên giường đến 4 giờ sáng mới ngủ.  

Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi chuỗi tiếng đập cửa.

“Ai vậy?” Dịch Tích nhíu mày, cảm giác muốn ngủ tiếp bao trùm lấy người. 

Ngoài cửa có người đáp lại: “Tích Tích, dậy chưa”.

Dịch Tích tùy tiện tròng áo ngủ bên cạnh vào, xuống giường mở cửa: “Dì có chuyện gì”.

Người ngoài cửa là Tưởng Minh Lệ, bà ấy ngẩng đầu nhìn cô: “Hôm nay có phải có hẹn với người ta không, sao còn chưa dậy”.

Dịch Tích ngáp một cái: “Hẹn người ta?”

Tưởng Minh Lệ cười cười: “Bạn trai con tới, nói là đã gọi cho con mà con không bắt máy”.

Dịch Tích trợn mắt: “Anh ấy ở đâu?”

“Dì bảo cậu ấy ở phòng khách chờ con”.

“À! Được!”

“Tích Tích”.

Dịch Tích vừa định đóng cửa thì dừng tay: “Ừm?”

“Vẫn không có cơ hội nói mấy lời này với con, ngày mai dì và Vân Chiêu phải đi, không biết bây giờ có thể nói chuyện với con không”.

Dịch Tích sửng sốt một chút, cô mở cửa phòng: “Hay là dì đi vào đây nói”.

Sau khi vào cửa, Dịch Tích ngồi trên mép giường, Tưởng Minh Lệ ngồi vào cái ghế đặt cạnh cô, bà trầm mặc một lát, câu đầu tiên nói: “Dì nợ con một lời xin lỗi”.

Dịch Tích: “...”

“Trước kia dì thay Vân Chiêu giấu việc kia đi, lúc dì về nhà nhìn thấy cảnh tượng kia, cộng thêm lời nói sau đó của con, dì sớm nên biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dì lại vì Vân Chiêu... Không, nói đúng hơn là, do bản thân ích kỷ, cho nên mới nói dối Thành Hành”.

“Dì đã phụ sự tin tưởng và yêu thương của ba con, mà dì làm vậy, cũng hại cả đời con trai mình…” Tưởng Minh Lệ đỡ trán, nước mắt ngưng lại trong mắt, bà nhỏ nhẹ nói, “Có lẽ dì đã sai từ rất lâu rất lâu về trước rồi, có lẽ, dì không nên dẫn Vân Chiêu đến chỗ này”.

Dịch Tích: “Dì nói mấy lời này là ý gì?”

Tưởng Minh Lệ: “Tính tình của ba con, nói không chừng là cái gì cũng chưa nói với con”.

“Cái gì?”

“Cũng đúng, lúc ông ấy đánh con hồi còn nhỏ luôn cảm thấy có lỗi với con, cũng luôn nuông chiều con, bây giờ biết được bản thân hiểu lầm con nhiều năm như vậy, ông ấy sao có thể nói ra được”.

“...”

“Dì với ba con đã ly hôn”.

Dịch Tích đột nhiên ngẩng đầu: “Khi nào?”

Tưởng Minh Lệ không nhìn thẳng vào cô mà trả lời, chỉ nói: “Vân Chiêu nó... Vẫn luôn sống trong đau khổ, đều là dì sai, nếu dì sớm một chút hiểu được, có lẽ nó đã có thể sống tốt hơn một chút. Vào một đêm không lâu trước kia, Vân Chiêu quỳ rất lâu trước mặt ba con, đem việc kia... Nói rõ hết. Vân Chiêu muốn đi rồi, người làm mẹ như dì không thể làm lỗi với nó được nữa. Hơn nữa, dì cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với ba con”.

Cả người Dịch Tích đều chấn động, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cô một chút cũng không biết.  

Trầm mặc một hồi lâu, cô mới nói: “Dịch Nhạc đâu”.

“Nó cũng là người lớn rồi, những việc này dì sẽ không giấu nó”.

“Vậy em ấy, không cùng hai người…”

Tưởng Minh Lệ hai mắt đẫm lệ nhìn cô: “Tích Tích, dì biết dì có lỗi với con, nhưng Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc gì cũng không biết, nó là em con, là người nhà họ Dịch, dì sẽ không mang nó đi, chỉ là Tích Tích, dì chỉ cầu xin con một việc cuối cùng, dì hy vọng con đừng trách nó”.

Dịch Tích lắc đầu: “Tôi không có ý đó”.

“Được, được, vậy là tốt rồi”. Tưởng Minh Lệ đứng dậy, “Vậy dì đi trước, con, con sửa soạn trước đi, đừng để người ta chờ lâu”.

Tưởng Minh Lệ đi ra ngoài, Dịch Tích ngồi trên giường, còn có chút ngốc.

Sự việc, đã được quyết định?

Khó trách biểu cảm ngày hôm qua của ba cô có chỗ kỳ lạ, thì ra là do ông ấy im hơi lặng tiếng ly hôn.  

Nếu nói trong lòng Dịch Tích không dao động là giả, cô không muốn giống như bạch liên hoa ngăn cản chuyện này hoặc tha thứ cho những người này, chỉ là sự việc phát triển có chút ngoài dự đoán của cô...

Ba cô, thì ra lại xuống tay dứt khoát như vậy.

Lúc Dịch Tích xuống lầu đã không thấy bóng dáng Tưởng Minh Lệ, chỉ thấy dì Lâm bận rộn đưa thức ăn này nọ cho Từ Nam Nho.

“Dì Lâm, dì nghỉ ngơi một chút đi, thầy Từ nhà ta không ăn mấy món điểm tâm này đâu”. Dịch Tích đi đến cạnh Từ Nam Nho rồi ngồi xuống, nói với dì Lâm trong nhà bếp.

Dì Lâm: “Không ăn điểm tâm sao, vậy ăn một chút cái khác được chứ? Hai đứa đừng đi vội, dì làm cho bọn con”.

Dịch Tích: “Dì nắm trọng điểm một chút được không, con muốn nói dì nghỉ ngơi một chút đi”.

Dì Lâm hoàn toàn mặc kệ lời nói của cô.

Dịch Tích bất đắc dĩ nhìn Từ Nam Nho: “Anh không thể nói không thích ăn sao”.

Từ Nam Nho: “Người nhà em rất nhiệt tình”.

Ngụ ý là, nói không nên lời.

Dịch Tích khẽ cười một cái: “Không sao cả, à đúng rồi, lúc nãy anh đến có thấy ba em không?”

Từ Nam Nho: “Nghe dì Lâm nói ông đã đi rồi”.

“Ừ”.

“Sao vậy”. Từ Nam Nho nhìn sắc mặt của Dịch Tích có chút không đúng, anh đưa tay đặt lên bàn tay cô, “Không lấy được sổ hộ khẩu?”

Dịch Tích liếc anh một cái: “Không phải, ông ấy dám không đưa em. Chỉ là…”

Dịch Tích thấp giọng nói: “Em mới biết được ông ấy mới ly hôn với mẹ Dịch Nhạc”.

Từ Nam Nho cũng có chút kinh ngạc.

“Ngày mai Tưởng Minh Lệ và Dịch Vân Chiêu phải ra nước ngoài rồi”.

Từ Nam Nho: “Vậy em, cảm thấy khó chịu?”

“Không phải... Em không phải vì Tưởng Minh Lệ mà khó chịu”. Dịch Tích nói xong lại rủ mắt, “Cũng không phải vì Dịch Vân Chiêu, chỉ là em, chỉ là... Được rồi em cũng không biết vì sao nữa”.

Từ Nam Nho: “Dịch Tích, kết quả này, đối với mỗi người mà nói có lẽ đã là tốt nhất”.

Dịch Tích: “Em biết…”

“Vậy thì đừng suy nghĩ, đây đều là bọn họ nên nhận được”.

“Em chỉ nghĩ, tâm tình lúc này của ba em sẽ thế nào. Ông ấy là người hai mặt, xảy ra chuyện lớn như thế nào thì trước mặt em ông ấy luôn im hơi lặng tiếng.   

Hơn nữa, ông ấy luôn đối xử tốt với Tưởng Minh Lệ và Dịch Vân Chiêu, lần này, có lẽ thật sự đau lòng”.

“Ba em đối với em rất tốt,” Từ Nam Nho nói, “Chỉ là ông ấy nên tin tưởng em từ trước”.

Dịch Tích gật đầu, không nói chuyện.

Từ Nam Nho đẩy chút điểm tâm đến trước mặt cô: “Ba em không nói có lẽ vì không muốn lại nhắc lại chuyện đau lòng kia”.

Dịch Tích: “Có thể đa phần là do ông ấy không buông bỏ được, qua một đoạn thời gian khẳng định sẽ tìm em nói chuyện”.

Từ Nam Nho sờ đầu cô: “Ăn một chút trước, đừng nghĩ những chuyện không vui này, em đừng quên hôm nay chúng ta cần đi đâu”.

Dịch Tích lúc này mới hồi phục tinh thần khỏi tin tức chấn động Tưởng Minh Lệ mang đến hôm nay: “A! Hôm nay chúng ta đi lãnh chứng”.

“Đúng vậy, nên em bày ra cái mặt đau thương này, người khác còn tưởng rằng anh cường đoạt dân nữ”.

Dịch Tích bị Từ Nam Nho chọc cười: “Anh còn biết nói chuyện cười sao”.

“Gần mực thì đen”.

Dịch Tích: “Nói bậy, em rất đứng đắn, e rằng hiểu biết của anh đối với em lại sâu thêm chút rồi”.

Từ Nam Nho uống một ngụm cà phê, dáng vẻ sâu kín quay đầu nhìn cô: “Buổi tối hiểu biết một chút”.

Dịch Tích: “...”

Từ Nam Nho: “Nghe lời em, lại sâu một chút”.

Dịch Tích: “Em nói là hiểu biết!”

Từ Nam Nho: “Ừm? Anh cũng nói vậy mà”.

Dịch Tích: “...”

Phắc! Thầy Từ đứng đắn nhà cô đang nói bậy sao? Chắc là không đâu?!

Hai người lái xe đến Cục Dân Chính, hôm nay người đi lãnh chứng cũng không nhiều, hai người nhanh chóng đăng ký thủ tục.  

Cả quá trình Từ Nam Nho dắt cô đi điền đơn, chụp ảnh... Mà Dịch Tích lại có chút ngây ngốc.

Tâm tình quá mức kích động lại khẩn trương, đến bản thân đang làm gì cũng không có cảm giác chân thật.

Sau khi xong xuôi tất cả các bước, hai người đi ra khỏi Cục Dân Chính, trên tay mỗi người đều có cuốn sổ màu hồng.

“Thầy à, chúng ta chụp cho chúng một tấm ảnh đi!” Ngực Dịch Tích vẫn đập thình thình, cảm giác cực kỳ thần kỳ đối với chính mình, từ một thiếu nữ chưa lập gia đình biến thành một thiếu nữ đã kết hôn.

“Chúng?”

“Sổ màu hồng!” Dịch Tích ý bảo Từ Nam Nho giơ tay lên như cô, “Lấy phần trời này làm bối cảnh, chụp tấm hình đăng lên vòng bạn bè, để bọn họ biết chị đây đã kết hôn”.

Từ Nam Nho nhìn xung quanh, người đến người đi, tuy rằng tư thế này cũng coi như bình thường, nhưng chụp loại ảnh này làm anh có chút không thích ứng được…  

Nhưng khi nhìn người phụ nữ bên cạnh cười rạng rỡ như vậy, lời nói phủ định muốn nói với cô đều không thể nói ra, anh nghĩ, anh thật không nỡ nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của cô.

Từ Nam Nho lặng lẽ giơ tay lên đặt quyển sổ màu hồng trên tay mình cạnh cô: “Chụp đi, chụp xong gửi anh một tấm”.

“Được”.

Dịch Tích cười hì hì chụp một tấm xong cúi đầu chỉnh sửa ảnh, cô che đi thông tin cá nhân, chừa lại tên và ảnh thẻ của hai người rồi đăng lên vòng bạn bè.

Dòng ghi chú: về sau không gọi thầy nữa, gọi chồng.

Dịch Tích gửi xong đặt điện thoại vào túi, Từ Nam Nho nhìn cô: “Ghi gì”.

“Anh đoán xem”.

Từ Nam Nho cong môi: “Hình như anh cũng có thể tự xem”.

Dịch Tích ôm cánh tay anh, cười phúc hậu và vô hại: “Được, vậy anh tự xem”.

Từ Nam Nho đứng tại chỗ, lấy di động, mở vòng bạn bè ra. Số lượng bạn của anh vốn rất ít, lướt một cái liền đến tên Dịch Tích.

Dịch Tích khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh. Với tốc độ của người bình thường, cô thấy lỗ tai của Từ Nam Nho ửng đỏ, ừm, như cô nghĩ, da mặt thầy Từ nhà cô có khi rất mỏng.

Ý xấu của cô lại nổi lên, ngửa người về trước, vò vò lỗ tai anh.

Từ Nam Nho còn chìm đắm trong hai chữ “chồng" Dịch Tích vừa viết, lúc cô nắm lấy tai anh, rồi dựa gần vào, anh không hề phản ứng.

“Anh lại thẹn thùng”. Dịch Tích thì thầm vào tai anh.

Từ Nam Nho ngẩn người, rủ mắt nhìn cô, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Đi thôi, đi ăn”.

Dịch Tích không đi, mềm mại dựa vào người anh: “Anh xấu hổ gì, em nói sai sao”.

Từ Nam Nho mím môi, nhàn nhạt nói: “Không có”.

“Vậy chồng, chúng ta đi đâu ăn”.

Từ Nam Nho: “...”

Dịch Tích: “Chồng, chúng ta đi ăn tôm hùm đất được chứ? Em muốn ăn”.

Từ Nam Nho hơi nghiêng đầu, vô thức liếm môi: “Ăn đồ ăn bình thường một chút, món kia không tốt cho dạ dày em”.

Dịch Tích cũng giả vờ đáng yêu, cứ vậy bắt lấy cánh tay Từ Nam Nho, lay lay tay anh vờ như cô gái nhỏ: “Đừng mà, chồng xấu xa, ngày đầu tiên kết hôn lại từ chối yêu cầu của em, hừ!”

Từ Nam Nho: “... Dịch Tích, bình thường chút”.

Dịch Tích nhanh chóng thu lại biểu cảm vừa rồi, cô híp mắt, bình tĩnh nói: “Ừ, anh gọi em là vợ thì em bình thường”.

Từ Nam Nho: “...”

“Chồng xấu xa! Vậy mà không gọi người ta là vợ!"

Từ Nam Nho: “... Đi ăn tôm”.

Dịch Tích: “Bây giờ không phải nói ăn tôm nữa! Muốn kêu vợ!”

Từ Nam Nho vòng tay qua cổ cô kéo về trước: “Quán lúc trước em thường ăn đi trễ phải xếp hàng, đừng mè nheo nữa”.

“Nhưng anh chưa gọi em là vợ!”

“...”

“Được, đừng đi nữa, giờ chúng ta đi ly hôn trước”.

Từ Nam Nho cong ngón tay gõ vào đầu cô: “Em tưởng bở”.

“Em mặc kệ, em muốn ly hôn, em gả cho một người không xem em là vợ! Em phải ly hôn!” Dịch Tích xoay người đi về hướng ngược lại, Từ Nam Nho một tay đặt trên cổ cô, đầu cô bị giữ chặt.  

Từ Nam Nho: “Đừng quậy”.

“Có gọi không?”

“Về rồi gọi”.

“Chẳng lẽ ở bên ngoài em không phải vợ anh sao!”

Yên tĩnh...

Một lúc sau, Dịch Tích sắp giãy giụa thoát khỏi tay anh, mới nghe người đàn ông ở phía sau nói nhỏ: “Vợ”.

Dịch Tích dừng lại, nham hiểm xoay đầu nhìn anh, cuối cùng cũng ép được anh nói ra!  

Dịch Tích xoay người sờ vào tóc Từ Nam Nho: “A, ngoan”.

Từ Nam Nho: “?”