Dịch: Kình LạcBạc Quan Sơ đang ngủ say thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy bên cách vách có tiếng động.
Điện thoại đã bật chế độ yên lặng, mười mấy cuộc gọi bị nhỡ.
Sáng sớm Yến Thật đi ra từ phòng phẫu thuật, khi đang định đến phòng bệnh để thăm Bạc Quan Sơ, kết quả một bệnh nhân do anh ta chữa chính đột nhiên xảy ra vấn đề nên anh ta lại phải vào phòng phẫu thuật thêm lần nữa.
Tối qua Kỳ Phong đi nhảy disco, buổi sáng quay về là lăn ra ngủ, buổi chiều tỉnh lại mới nhận được tin nhắn Wechat của Bạc Quan Sơ. Nghe nói cô xảy ra tai nạn, anh ta còn chẳng lái xe, cứ thế chạy như điên đến bệnh viện, nào ngờ tới nơi y tá lại nói người đã xuất viện. Vậy là Kỳ Phong lại ba chân bốn cẳng đi đến Xuân Giang Minh Nguyệt, suốt đường đi tim anh ta cứ nhảy lên thình thịch.
Thang máy lên đến tầng nhà Bạc Quan Sơ, Kỳ Phong bước ra, cửa của chiếc thang máy bên phải cũng mở. Xuân Giang Minh Nguyệt là kiểu tầng hai hộ, lúc Kỳ Phong ở nhờ nhà Bạc Quan Sơ thì vẫn không thấy căn bên phải này có người ở, anh ta muốn mua, nhưng trung tâm bán nhà nói là căn đó đã có người mua trước.
Kỳ Phong quay đầu, đây là duyên phận kỳ quái có một không hai gì thế?
Anh ta sửng sốt, chửi thề một tiếng “đậu xanh” trong lòng!
Hai người đàn ông đứng ở cửa thang máy đối mặt với nhau, ánh mắt mà Lương Viễn Triêu nhìn Kỳ Phong hôm nay không còn hung ác như lần tốt nghiệp đó, song cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Khụ khụ…” Kỳ Phong chột dạ: “À… thì… anh ở đây à?”
“Ừm.” Nhìn có vẻ anh rất mệt.
“Hôm nay vừa chuyển đến à?” Trước kia đâu thấy Lương Viễn Triêu ở đây.
“Ừm.”
Sao Lương Viễn Triêu chuyển đến đây thế, dựa theo giá trị con người của Tổng Giám đốc Lương thì không nên ở Xuân Giang Minh Nguyệt mới đúng. Nhưng Kỳ Phong chợt nghĩ đến người bên trong cánh cửa, hình như Lương Viễn Triêu ở đây cũng phải.
Lương Viễn Triêu không đi, Kỳ Phong cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà đi, không khí ngượng ngùng bay mù mịt.
Cuối cùng Kỳ Phong không chống đỡ được nữa, đành lên tiếng: “Vậy tôi đi thăm cậu ấy trước.”
Anh ta ấn mật khẩu, bất chợt có giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến từ sau lưng: “Kỳ Phong, nói chuyện đi?”
Nói chuyện gì, nói chuyện mà Bạc Quan Sơ không nói á? Anh ta sao dám nói mấy chuyện đó với Lương Viễn Triêu.
Cửa mở, Kỳ Phong chuồn mất, giả vờ như không nghe thấy lời Lương Viễn Triêu.
Cái đệt! Anh ta chột dạ làm cái quái gì!
“Ông làm gì thế? Bị đuổi giết à?” Đầu tóc Bạc Quan Sơ lộn xộn, cô cầm cốc nước trên tay, khó hiểu nhìn Kỳ Phong – người mang vẻ mặt cứng ngắc đang đứng ở cửa.
Kỳ Phong hoàn hồn: “Vừa ngủ dậy sao? Bác sĩ nói thế nào?”
“Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi 1 tuần là được.”
“Thật sự không sao? Bà lên cả tin tức rồi mà?”
“Lên tin tức là vì muốn cảnh báo mọi người đừng ngu như xe Cadillac, tuỳ ý vượt qua xe khác sau đấy bất ngờ giảm tốc độ.”
Kỳ Phong cầm táo, bắt đầu gọt vỏ cho cô: “Có bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương gì đó không? Đi kiểm tra nhé?”
Bạc Quan Sơ cầm cái gối ném sang: “Cút.”
Kỳ Phong vội vàng né: “Tôi nói nghiêm túc mà.”
“Nhưng mà phải nói nhá, sao bà lại ở trên xe anh ta? Nếu không phải xem tin tức biết trên xe còn có người khác thì tôi còn tưởng hai người định tự tử vì tình đấy.”
Bạc Quan Sơ liếc anh ta, cướp lấy trái táo vừa được gọt xong, nói: “Anh ta cũng xứng à?”
“…” Nghe giọng điệu này chắc là hai người cãi nhau không vui rồi.
Kỳ Phong mở app Meituan ra: “Tôi gọi cho bà một phần cháo tôm nhá? Bà muốn gì nữa không?”
Bạc Quan Sơ lướt điện thoại: “Hai phần cháo tôm đi, còn đâu không cần.”
Vừa mới đặt đồ ăn xong, điện thoại Kỳ Phong lại hiện lên cuộc gọi Wechat, ảnh đại diện là người hoạt hình màu hồng.
Bạc Quan Sơ hứng thú nhìn anh ta: “Nhận đi.”
“Không nhận.”
Kỳ Phong ấn tắt, cô gái kia lại gọi tiếp.
Cứ tắt, cứ gọi như thế, cuối cùng đối phương đổi luôn thành gọi video.
Bạc Quan Sơ dựa vào sô pha, nở nụ cười trìu mến thân thương: “Đây là có gì đó với Thư Đường Đường rồi à.”
Kỳ Phong tức giận giậm chân: “Không phải do bà hả! Lần trước ăn lẩu đấy! Bà nhất quyết đổi số với người khác rồi bán tôi đi luôn?”
Thì ra là cô bé đó.
Bạc Quan Sơ đạp anh ta một cái: “Rõ như thế mà, cô bé đó nhớ ông. Ông cút được rồi đấy, tự tôi lấy đồ ăn đặt ngoài được.”
Kỳ Phong tại tức giận giậm chân: “Bạc Quan Sơ, bà là chó à?”
Bạc Quan Sơ nhún vai, chỉ hòm ngủ be bé cạnh cửa: “Nhà tôi không có chó, chỉ có một người đẹp và một mèo.”
“Đậu xanh! Mẹ nó, bà lấy mèo ở đâu thế!” Kỳ Phong sợ mèo, nói gì mà không thể ở lâu hơn nữa, sau đó đi sát sàn sạt vào vách tường chỗ lối vào.
Lúc ngồi xổm xuống thay giày, anh ta vẫn còn không quên để ý đến chuyển động của con mèo.
“Kỳ Phong.”
“Gì!”
Một tay Bạc Quan Sơ xoay con dao gọt hoa quả, trong lời nói mang theo chút ý cười không rõ: “Vừa nãy ở cửa ông gặp ai?”
“…” Anh ta vẫn không thoát được rồi.
Vào như thế nào thì chuồn đi như thế đấy, cách tốt nhất để tránh trả lời chính là giả vờ không nghe thấy.
May mà Lương Viễn Triêu không đợi ở cửa, nếu không thì trái tim bé nhỏ của anh ta thật sự không chịu nổi.
Nửa tiếng sau, đồ ăn đặt ngoài được đưa tới, Bạc Quan Sơ mở cửa lấy.
“Xin chào, cô là cô Bạc ạ?”
“Vâng.”
“Đây là đồ ăn cô đặt, cô có thể đánh giá 5 sao giúp tôi không?” Shipper mong mỏi chờ đợi.
“Vâng.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Shipper giao đồ ăn đi xuống thang máy, Bạc Quan Sơ đứng ở cửa một lát, trước cửa hộ cách vách để hai thùng giấy to, có lẽ người đang ở trong nhà.
Hai phần cháo tôm, một phần cô ăn, phần còn lại để cho mèo.
“Ăn tạm đi, đợi lát nữa đi mua pate cho con.” Bạc Quan Sơ mở cháo tôm rồi đặt ở trên đất.
Hình như bé mèo nghe hiểu được lời của cô, mặc dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn ăn một ít.
Hương vị cháo tôm của nhà hàng này không tồi, tôm không chỉ mềm mà còn nhiều: “Này, mẹ đặt tên cho con nhá?”
Bé mèo ngẩng đầu, một mèo một người cùng nhìn nhau.
“Nếu con không hài lòng thì ‘meo’ một tiếng, hài lòng thì ‘meo’ hai tiếng.”
“Con cảm thấy cái tên ‘con trai’ như thế nào?”
“Meo…” Nó là mèo cái! Một tiếng kêu này vang lên hệt như trút hết ra sự bất mãn trong lòng nó.
“Bỏ đi, không đùa con nữa.” Bạc Quan Sơ ngẫm nghĩ: “Ánh Trắng thì sao? Nếu không gọi là Ánh Trăng nhá, vừa hay chúng ta gặp mặt vào buổi tối. Con thấy thế nào, Ánh Trăng?”
“Meo… meo…”
Bạc Quan Sơ chơi với mèo cả buổi chiều. Trước khi Viện nghiên cứu tan làm, cô gửi tin nhắn cho Trần Bá Sinh: [Phiền thầy nhanh chóng xử lý thủ tục giúp em ạ.]
Không biết Trần Bá Sinh bận gì, ông ấy không trả lời cô, nhưng đàn anh Lộ Trì lại gọi điện ngay tới.
“Chuyện là này vấn đề của tôi, hạng mục đó là chuyển giao từ tay tôi sang cho cô, Tưởng Minh cũng là người bên tôi, có chuyện gì với cô thế? Ngày mai quay lại làm đi.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe Lộ Trì dùng kiểu giọng điệu nửa tức giận nửa ra lệnh này để nói chuyện với mình.
Bạc Quan Sơ cười nhẹ: “Ầy, thế này thì hôm nay tôi phải gọi anh một tiếng đàn anh rồi.”
“Đừng có nhây với tôi.”
“Vốn dĩ tôi đã định từ chức, mà Tưởng Minh thế nào thì cũng không có liên quan với tôi. Anh bảo thầy mau chóng đuổi tôi đi, tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi.”
Hai kết cục sống chết, đuổi và từ chức, dù là cái nào thì Bạc Quan Sơ cũng không sao cả. Chẳng qua là vì sai lầm nhỏ như này mà bị đuổi việc thì về sau cô khó mà có thể vào làm ở Viện Nghiên cứu thôi.
Bạc Quan Sơ đột nhiên rất muốn hút thuốc, trong nhà không có thuốc, cô thay quần áo rồi đi xuống lầu mua. Người làm ở cửa hàng tiện lợi hôm nay vẫn là chàng trai kia, Bạc Quan Sơ vừa mới vào liền nhận ra, sau đó cô nhướng mày, chàng trai đó sững sờ rồi lập tức đỏ mặt.
“Hôm nay chị lại mua thuốc à?”
Chẹp, cảm giác bị đoán trúng không thoải mái chút nào.
Cô đi vòng qua tủ lạnh, cầm một hộp sữa chua, lúc tính tiền cô hỏi: “Cậu yêu đương chưa?”
“Chưa ạ.”
Bạc Quan Sơ mỉm cười rồi rời đi.
Trong công viên chung cư, Bạc Quan Sơ ngồi trên xích đu uống sữa chua, ngậm ống hút trong miệng, chán chường nhìn mấy cô bé nghịch cát.
Đột nhiên có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên đứng dậy rồi đi tới chỗ cô, nghiêm túc nói: “Cô ơi, đây là xích đu chúng con chơi.”
“À.”
Nhóc con nghịch ngợm chưa đủ lông đủ cánh dám kêu gào ầm ĩ với cô à, 28 tuổi thì có sao, 28 thì cũng gọi là chị.
“Cô mau đứng lên đi! Chúng con muốn chơi rồi.”
Sao giọng điệu này lại có vẻ khó chịu thế nhỉ. Vốn dĩ Bạc Quan Sơ muốn trêu cô bé rồi trả xích đu lại, nhưng giờ cô không muốn nữa.
Cô bé rất thấp, Bạc Quan Sơ ngồi trên xích đu nhìn xuống: “Không phải bên cạnh còn một cái trống à?”
“Bọn con chơi hết.”
“Bọn con?” Bạc Quan Sơ nhìn mấy đứa nhóc đang ngồi dưới mặt đất, hôm nay cô muốn làm cho rõ với cô bé này: “Em có đếm không? Chị đứng lên các em đủ chơi hả?”
Cô nhóc không hề để yên, vươn tay cào một cái lên tay Bạc Quan Sơ. Móng tay chưa cắt cào rất đau, Bạc Quan Sơ ném sữa chua đi, nhấc cô bé lên.
Mấy đứa nhóc ngồi trong hố cát bị dọa khóc, càng khóc càng to, ba mẹ chúng nghe thấy liền vội chạy đến. Cô nhóc kia thấy bà nội chạy đến thì lập tức thu lại ánh mắt tức giận, khóc cùng mấy đứa khác.
“Cô là ai!” Người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi lao đến đánh luôn vào tay Bạc Quan Sơ, sau đó ôm cháu mình.
“Bà ơi, cô này bắt nạt con, huhuhu huhuhuhuhu.” Cô nhóc lau nước mũi nước mắt tèm nhem.
Cô nhóc kia khóc lên phải gọi là kinh thiên động địa, quỷ thần phát khiếp, người không biết còn cho rằng Bạc Quan Sơ bắt nạt cô bé.
Bà lão lập tức nổi cáu, chỉ tay vào Bạc Quan Sơ: “Cô làm gì với Nặc Nặc nhà tôi.”
Bạc Quan Sơ nhướng mày: “Bà bỏ tay xuống.”
“Này, tôi chỉ cô thì làm sao, không được chỉ à? Tôi cứ chỉ cô đấy, có lòng gian xảo mà không có gan ăn cướp à?”
“Bà ơi, cô này không cho con chơi xích đu.” Cô nhóc nước mắt dưng dưng tố cáo với bà ta: “Cô này còn nói con không biết đếm.”
Ây, trí nhớ tốt đấy nhỉ.
Bà lão nở nụ cười trào phúng: “Tôi nói này, người lớn cả rồi mà lại còn không biết xấu hổ như thế, đi bắt nạt một đứa trẻ con? Cướp đồ chơi với một đứa trẻ con? Đây là công viên, là nơi trẻ con chơi, cô có giỏi thì tự mình sinh một đứa rồi mang đến đây chơi đi.”
“Nhưng mà nhìn mặt mũi thế này, chắc là dây dưa không rõ với rất nhiều đàn ông rồi nhỉ. Có lẽ loại phụ nữ giống như cô cũng không ai muốn cưới đâu.” Dứt lời, bà ta còn hất tay trước mũi, vẻ mặt ghét bỏ, hệt như đang coi người trước mặt mình là đồ hôi thối gì đấy.
“À, như vậy à.” Bạc Quan Sơ chẳng hề nể nang mà lập tức thả đứa nhóc ra, đẩy nó ngã vào hố cát bên cạnh.
Cô bé bị ngã vào hố cát, sợ đến mức khóc to hơn.
Bà lão nổi trận lôi đình, định tát Bạc Quan Sơ nhưng cuối cùng bị cô đỡ được: “Ra tay đánh người à, bà chắc chắn bà có thể đánh tôi sao? Bà nội, bà đừng cậy già lên mặt, bà cũng không tốt đẹp hơn tôi đâu.”
Cháu gái bà cào tôi, tôi trả lại bà y hệt, bà ra tay đánh tôi, vậy tôi cũng đánh cháu gái bà. Chỉ kém nhau một thế hệ thôi, bà dựa vào đâu mà đòi cao quý hơn tôi?
Bà ta nghe thấy tiếng “bà nội” này thì suýt nữa ngất.
“Cô đúng là cái loại đĩ đời, loạn hết rồi.” Bà ta đứng lên, nhân lúc Bạc Quan Sơ không để ý thì lập tức túm tóc cô.
Bạc Quan Sơ thật sự rất ghét bà lão này, nhưng đồng thời cô cũng rất hâm mộ đứa nhóc bị bản thân đẩy ngã vào hố cát. Lúc cô bị ức hiếp, người anh hùng duy nhất đứng ra cũng chỉ là mình cô.
Bạc Quan Sơ như một con rối gỗ, để mặc sự vũ nhục và lôi kéo của những kẻ ngang ngược độc tài ở phía sau.
Lực kéo mạnh trên đầu đột nhiên biến mất, bà lão gào hét. Cùng lúc đó, một giọng nói mạnh mẽ nhưng lạnh lùng cũng vang lên: “Ai nói không ai muốn lấy cô ấy.”
Anh cúi đầu nhìn, Bạc Quan Sơ cũng đang cúi đầu, không biết cô nghĩ gì nữa.
“Bên cạnh còn có hai xích đu trống, sao cháu nhà bà không đến đó chơi? Công viên này có đề bốn chữ to “chuyên cho trẻ nhỏ” à? Hay là xích đu mà cô gái nhà tôi ngồi có viết tên cháu bà? Mỗi nhà trong khu chung cư này đều có quyền được sử dụng tất cả cơ sở vật chất công cộng của khu chung cư. Vậy xin phép hỏi, bà có hoài nghi gì về vấn đề này không?”
Không đúng, anh hùng là Lương Viễn Triêu mới đúng.
Ở cái thời niên thiếu tay không tấc sắt ấy, anh đã tự rèn mình thành thanh kiếm để đi nghênh chiến với Vương Nhân Thành.
Ánh mắt Lương Viễn Triêu đầy tức giận, sau đó anh lạnh lùng ném ra hai chữ: “Xin lỗi.”
“Tôi phải xin lỗi gì?” Bàn tay giữ bà lão của Lương Viễn Triêu tăng thêm lực: “Ôi ôi…”
“Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi.”
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Các người cậy trẻ bắt nạt một già một trẻ nhỏ chúng tôi à? Đây là chuyện tài tình gì thế?”
Lương Viễn Triêu buông tay, bà ta lập tức nâng tay định đánh Bạc Quan Sơ. Nhưng anh kịp thời đứng ra, bàn tay đang giơ giữa không trung mới miễn cưỡng hạ xuống.
“Bây giờ bà có thể không xin lỗi, vậy lần sau không phải đứng ở đây là có thể giải quyết đâu.”
Mấy người vây xem ở bên cạnh nhỏ giọng bàn tán.
Khi Lương Viễn Triêu tới đây, anh đứng quá gần, nếu không nhìn kỹ thì sẽ tưởng rằng cô gái dán sát lên lưng người đàn ông.
Bà lão khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất: “Bắt nạt người ta, ức hiếp người ta! Đánh người! Doạ dẫm… Ông trời ơi còn có thiên lý nữa không! Mọi người mau đến phân xử đi, người trẻ ức hiếp một bà già như tôi…”
Lương Viễn Triêu chẳng quan tâm, anh xoay người nhìn người phía sau: “Khu chung cư này không có kiểm tra lúc vào à?”
Bạc Quan Sơ nhìn anh, nói gì vô nghĩa thế, đây đâu phải khu biệt thự lưng chừng núi.
Cuộc sống dần nhạt nhẽo, hà tất gì phải đôi co với người ngốc. Bạc Quan Sơ hết hứng thú, cô nhặt hộp sữa ở dưới đất lên. Khi đang chuẩn bị rời khỏi hiện trường, cô lại bị Lương Viễn Triêu giữ chặt.
“Ay…” Cánh tay cô đau rát.
Trên làn da trắng nõn của Bạc Quan Sơ có mấy vết máu chói mắt khiến người ta sợ hãi.
Lương Viễn Triêu nhìn cô nhóc ở trong hố cát, giọng điệu nghiêm khắc như không chi ai xen vào: “Em, ra đây.”
Có lẽ cô nhóc cũng thấy vết thương của Bạc Quan Sơ nên sợ hãi, nơm nớp lo sợ bò ra khỏi hố cát, ngoan ngoãn đi đến trước mặt người đàn ông. Hai tay cô bé túm chặt viền quần, nước mắt rơi từng giọt xuống, không đợi Lương Viễn Triêu nói câu tiếp theo, cô bé đã lập tức đổi giọng: “Anh ơi, em xin lỗi.”
Này? Bạc Quan Sơ hoài nghi trong lòng, mắt cô nhóc này có vấn đề à?
Lương Viễn Triêu cao một mét tám mấy, mà cô bé này cũng chẳng cao bằng chân anh. Vậy mà hành vi vừa nãy của nhóc lại chẳng đáng yêu tẹo nào, đánh vỡ luôn bức tranh đáng yêu trong đầu Bạc Quan Sơ.
Bà lão lập tức đứng lên, sau đó chạy đến bảo vệ cô bé. Người vây xem bên cạnh đều cho rằng Lương Viễn Triêu sẽ bỏ qua.
Thế nhưng người đàn ông lại vươn tay, cầm cánh tay mềm mại của Bạc Quan Sơ rồi kéo sát vào: “Đừng xin lỗi với anh, người em nên xin lỗi là cô ấy.”
Mặt trời lặn về Tây, ánh chiều tà xuyên qua những nhành cây chiếu lên đôi tay đang đan vào nhau của hai người. Ánh nắng mang theo chút nóng còn sót lại của buổi chiều, Bạc Quan Sơ bất chợt cảm thấy nóng lên.
“Chị… chị ơi… em xin lỗi.”
Đầu óc cô nhóc phá phách này cũng xoay chuyển ghê đấy, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.
Bạc Quan Sơ còn chưa lên tiếng.
Lương Viễn Triêu đã nói trước: “Không chấp nhận.”
Bà lão tức giận chỉ tay vào Lương Viễn Triêu: “Cậu… hừ, đàn ông bộ dạng trông được thế này nhưng lại chẳng ra làm sao cả, đúng là cùng một giuộc.”
“Này này này, mấy cô bé nhớ nhìn kỹ nhá.” Bà ta bắt đầu gọi mấy cô gái đang vây quanh hóng hớt: “Về sau đừng tìm loại đàn ông nhìn như người nhưng hành xử như chó thế này nhá, nhìn đi, nhìn đi, thối nát, cặn bã của xã hội.”
Những người đi nửa đường bị tiếng cãi vã thu hút đến xem đều cho rằng Bạc Quan Sơ chuyện bé xé ra to. Song nào ngờ miệng mồm bà lão lại bẩn như thế, nên cuối cùng tất cả đều đứng về phía Bạc Quan Sơ.
Bên cạnh có người đàn ông trung niên không nhìn được nữa: “Cô gái kia cũng đâu phạm tội gì, sao không thể ngồi xích đu, bình thường tôi ăn cơm tối xong cũng xuống đây ngồi một lát, có vấn đề gì à? Thật ra bà mới là người không nói đạo lý đấy, miệng nói ra toàn lời dơ dáy, mắng người ta là đĩ, cặn bã. Sống 50 60 mươi tuổi đầu rồi mà còn nói lời thế này, bà có mặt mũi không đấy? Vậy bà thì tính là gì?”
Lương Viễn Triêu hơi hất cằm về phía người đàn ông trung niên, tỏ ý cảm ơn.
“Mỗi câu vừa rồi của bà đều đã được tôi ghi âm lại, về việc tôi có đánh người hay không, và việc cháu gái bà có ra tay với cô gái nhà tôi hay không, video chứng cứ liên quan tôi sẽ lấy từ bên bất động sản. Nếu không nói đạo lý được, vậy đành phải đưa ra pháp luật thôi. Hy vọng luật sư của bà cũng có thể mau chóng chuẩn bị tinh thần, tôi không thích lề mề chậm chạp.”
Lương Viễn Triêu nắm tay Bạc Quan Sơ rời đi. Những người còn lại, có người giận không thể chạy đến ngăn lại, có người hoan hô khen ngợi, có người lại hâm mộ không thôi.
Cửa thang máy đóng lại, Bạc Quan Sơ mới nhận ra, đó là Lương Viễn Triêu mà cô ngày nhớ đêm mong, là Lương Viễn Triêu mà cô viết đầy nhật ký, chứ không phải là người đàn ông mà vừa gặp lại đã đòi giết, đây chỉ là Lương Viễn Triêu thời niên thiếu tức giận.
Thiếu nữ từng thề dưới ánh trăng rằng sẽ cho thiếu niên một mái nhà, thiếu niên tin, song cuối cùng thiếu niên bị cô gái bỏ rơi.
Nhưng vừa lúc nãy anh nói cô là cô gái nhà anh, là nhà anh.
Nghĩ đến đây, Bạc Quan Sơ cong môi cười, Lương Viễn Triêu bắt được ánh mắt của cô từ cái bóng ở trong thanh máy: “Muốn nói gì?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” (nói phải giữ lời, một là một hai là hai.)
“Để lúc về tôi liên lạc với luật sư.”
“Không phải. Anh nói em là của anh, anh còn nói anh muốn cưới em, anh còn giữ lời không?”
Trong đầu Lương Viễn Triêu như có gì đó nổ tung, vỡ thành từng mảnh, nhất thời làm anh rối loạn, khiến anh nói ra câu mà đời này hối hận nhất: “Bạc Quan Sơ, em thấy tôi còn dễ lừa như lúc trước lắm à? Có người cưới em đấy, không phải Yến Thật thì ai?”
Hai người đứng sóng đôi ở ngoài cửa nhà, Bạc Quan Sơ không hề thay đổi sắc mặt, cô không còn là cô gái chịu uất ức một cái là chảy nước mắt nữa, những đau khổ đều chìm hết vào tĩnh lặng.
Trong lòng Lương Viễn Triêu cực kỳ khó chịu, anh muốn về nhà cho yên tĩnh chốc lát, nhưng lại có bàn tay túm chặt góc áo anh, mãi không chịu buông.
“Em bị bệnh rồi, anh là thuốc của em.” Bạc Quan Sơ nói.
Lương Viễn Triêu nhíu chặt mày: “Em đang nói gì thế.”
“Anh còn cần em không?”
Gì mà Trần Nhã Di, Vương Nhã Di, cô chẳng quan tâm gì nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Lương Viễn Triêu sững sờ lúc lâu.
Bạc Quan Sơ chậm rãi buông tay rồi đi đến cửa nhà mình, Lương Viễn Triêu vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ.
Cô không nhịn được, từ sau khi gặp lại anh, sự kiên nhẫn của cô đối với bất kỳ chuyện gì đều dần dần giảm bớt, bao gồm cả tình cảm dành cho anh, không thể đè nén được nữa.
Bạc Quan Sơ đột nhiên quay người, tức giận nói: “Lương Viễn Triêu, mẹ nó, anh dọn đến cách vách nhà em rồi, nếu có can đảm thì cưới em đi.”
Lương Viễn Triêu vẫn yên lặng, không hề nhúc nhích.
“Em nói ngay ở đây, nếu anh không nguyện ý kết hôn với em, vậy thì 10 giờ thứ Hai tuần sau em sẽ đi đăng ký kết hôn với Yến Thật.”