Dịch: Kình LạcChức Phó Tổng Giám đốc bỏ trống, chắc chắn phía sau sẽ có sóng ngầm dâng lên. Chiếc bánh thơm thế này, tất nhiên rất được săn đón.
Trước khi đi, Phó Khâm đã liên lạc với Thẩm Tu, tên này lúc đầu nói ok sẽ đến thay, kết quả một tuần rồi mà vẫn không thấy người đâu.
Lương Viễn Triêu gọi điện thoại cho anh ta.
Thẩm Tu cuống quýt ấn tắt, sau đó mới nhận ra, cuối cùng vội vàng gọi lại: “Alo, anh, vừa nãy em không cẩn thận ấn nhầm.”
“Cậu nói xem, anh có nên gọi điện cho mẹ cậu không, nói thẳng với bà ấy chuyện cậu chơi game?”
“Đừng! Anh ơi! Em xin anh, ngày mai em sẽ đi làm ngay! Em cam đoan!”
Trong nhà từ trên xuống dưới, Thẩm Thu sợ nhất chính là mẹ. Sau khi tốt nghiệp, anh ta vào một công ty game làm người thử nghiệm, nhưng nói trắng ra thì chính là đi chơi game. Thẩm Tu nói dối mẹ là mình đi làm ở Triêu Kim với Lương Viễn Triêu, mấy năm nay nhờ sự giúp đỡ của Lương Viễn Triêu nên anh ta mới không bị phát hiện.
“Thứ Hai mà không thấy cậu đi làm…”
“Chắc chắn thấy em! Nhất định!”
Sáng sớm Thứ Hai, Viện Khí tượng cảnh báo nguy cơ khói bụi sương mù ở mức báo động vàng. Thứ Sáu tuần trước Bạc Quan Sơ mới nộp đơn từ chức nên hiện tại đang chờ thủ tục từ chức, rất rảnh.
Bạc Quan Sơ sống ở Xuân Giang Minh Nguyệt, Kỳ Phong mua một căn nhà ở Vườn Hồng ngay cạnh nhà cô.
“Ba ông vung tay một cái là mua ngay cho ông căn nhà tốt ở Vườn Hồng, ông còn mặt mũi chê ba ông nữa à.” Bạc Quan Sơ vừa lái xe vào chung cư thì nhận được điện thoại của Kỳ Phong.
Kỳ Phong nằm trên giường, nghe thấy đầu bên kia có tiếng còi, nói: “Bà đang lái xe à?”
“Ừm, đồng hồ sinh học, đúng giờ này thì dậy.”
“Vậy thuận tiện mua cho tôi bữa sáng nhá?”
“Ông có thói quen ăn sáng à? Đừng lãng phí chút lòng tốt mà tôi dành cho ông.”
“Chẹp, bà đưa tới không phải là được rồi à.”
Sương mù khói bụi bao phủ, tầm nhìn không xa, Bạc Quan Sơ lái chậm, giọng nói chợt nghiêm túc vang lên trong tai nghe bluetooth: “Sau khi từ chức ở Viện Nghiên cứu thì bà đi đâu?”
“Ông quản lý tôi à?”
“Được, không hỏi nữa.”
“Đừng nói nữa, tôi phải lái xe.”
Sương mù khói bụi hai mùa Đông Hè ở Bắc Thành rất nghiêm trọng, người ra ngoài không ai không đeo khẩu trang. Bạc Quan Sơ đi theo bản đồ tới CBD trung tâm thành phố.
9 giờ 15, bãi đổ xe của Triêu Kim đã không còn chỗ trống, khi Bạc Quan Sơ lái con xế yêu đỗ sang bên cạnh, song cô lại không cẩn thận quẹt vào chiếc Maybach quen thuộc.
Trên cửa xe màu đen chợt xuất hiện thêm vết xước.
“…” Cô thề, cô không hề cố ý.
Nhân viên tiếp tân ăn mặc chỉnh tề, buộc tóc gọn gàng đứng ở quầy tiếp tân trước cửa tập đoàn, thấy Bạc Quan Sơ, nhân viên nở một nụ cười nhẹ.
“Xin chào, tôi tìm Tổng Giám đốc Lương.”
Người ở quầy tiếp tân sửng sốt, cả tập đoàn Triêu Kim chỉ có một người họ Lương – Lương Viễn Triêu.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Vậy xin lỗi, không hẹn trước e là không được.”
“Phiền cô thông báo một chút, nói với sếp Lương của các cô là có cô Bạc tới đòi nợ.”
Nhân viên tiếp tân nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ, cả Triêu Kim này đều là của Lương Viễn Triêu, nói Lương Viễn Triêu nợ? Cộng giá tất cả đồ trên người cô còn không bằng chiếc áo sơ mi đắt đỏ mà Lương Viễn Triêu mặc đấy.
“Cô Bạc, xin lỗi.”
Sau lưng chợt bị người ta vỗ một cái, Bạc Quan Sơ quay đầu nhìn.
“Hello, chị gái xinh đẹp.”
“…”
Lần trước đến Rose cô đã gặp người đàn ông này, đây là bạn Lương Viễn Triêu.
Bạc Quan Sơ không thích đàn ông có diện mạo kiểu đáng yêu bám người như anh ta. Giọng cô không kiên nhẫn, thậm chí còn muốn hút thuốc: “Có chuyện gì?”
“Em đưa chị lên.”
Bạc Quan Sơ nhướng mày, lấy một điếu thuốc cho anh ta.
Thẩm Tu vội xua tay: “Chị, em không hút, chị cất vào đi.”
Trong thang máy, Thẩm Tu gõ chữ gửi tin nhắn cho Lương Viễn Triêu.
[Anh! 5 giây nữa quân địch sẽ đến chiến trường!]
[Chuẩn bị nghênh đón đi!]
*
“Cậu tên gì.” Trong thang máy chật chội, Bạc Quan Sơ đột nhiên lên tiếng, đánh gãy động tác gõ chữ của Thẩm Tu.
“Thẩm Tu, Tu trong tu thân dưỡng tính.”
“Chị ơi, chị đẹp thật đấy.” Chiêm ngưỡng Bạc Quan Sơ ở khoảng cách gần, làn da trắng nõn nhẵn nhụi không có lỗ chân lông, hai má chẳng có mỡ thừa, đường cong từ cằm đến cổ săn chắc.
Chẳng trách Lương Viễn Triêu cứ nhớ mãi không quên cô.
Bạc Quan Sơ thấp hơn Thẩm Tu một cái đầu, nhưng sao Thẩm Tu lại cảm thấy cô mới là người nhìn anh ta từ trên cao nhỉ.
Cô chẳng quan tâm lời ca ngợi của Thẩm Tu, nên đương nhiên cũng không để ý đến anh ta.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Thẩm Tu vươn tay ý bảo cô đi trước.
Quý Phong thấy hai người, lập tức gật đầu chào hỏi Thẩm Tu: “Phó Tổng Giám đốc Thẩm, cô Bạc…”
“Tôi đưa chị ấy lên đây.” Thẩm Tu cướp lời trước.
Quý Phong nhìn người đối diện, người như này thật sự có thể là Phó Tổng Giám đốc à?
Lương Viễn Triêu đang họp trực tuyến ở trong văn phòng, đột nhiên cửa bị đẩy ra, anh lập tức nhíu mày.
“Cô Bạc… Tổng Giám đốc Lương đang họp, hiện tại không tiện…”
Quý Phong quan sát vẻ mặt Lương Viễn Triêu, cuối cùng nói: “Sếp cứ tiếp tục đi, tôi đưa cô Bạc sang phòng tiếp khách chờ sếp.”
“Không cần, để cô đấy đi vào. Cậu đi sửa lại hợp đồng chiều cần dùng đi, thuận tiện sắp xếp cho Thẩm Tu.”
“Vâng.” Quý Phong đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Cửa chớp đóng chặt, không gian trong văn phòng hoàn toàn độc lập.
Lương Viễn Triêu tiếp tục họp, giọng nói chậm rãi của người đàn ông như đàn violin, nghe rất êm tai. Bạc Quan Sơ tự đi tham quan văn phòng, văn phòng Tổng Giám đốc này lớn gấp 7 8 lần so với văn phòng ở Viện nghiên cứu.
Cạnh cửa sổ bày rất nhiều chậu hoa, tất cả chỉ có một màu xanh lục, xen vào đó chỉ có duy nhất sắc đỏ của hoa sơn trà thập bát học sĩ.
Bạc Quan Sơ nhìn ra phía ngoài cửa sổ rồi chợt mỉm cười, nụ cười này rất nhẹ, thu hút ánh mắt của Lương Viễn Triêu.
Người trong video bắt đầu nói tạm biệt: “Vậy Tổng Giám đốc Lương, hợp tác vui vẻ. Hôm nào tôi đến Bắc Thành thì chúng ta gặp nhau nói chuyện.”
Lương Viễn Triêu cười nhạt: “Được.”
Mới có một lát thôi, mà Bạc Quan Sơ đã châm thuốc. Cô mặc một chiếc váy lụa đen có dây, dựa lên cửa sổ, miệng ngậm thuốc, mê hoặc chúng sinh.
Lương Viễn Triêu đột nhiên nhớ đến đêm đó, dáng người cô rất đẹp, xúc cảm cũng tốt. Cơn khô nóng nổi lên, anh quay lưng về phía cô rồi kéo nhẹ cà-vạt, cầm cốc lên uống một ngụm trà.
“Họp xong rồi à?” Bạc Quan Sơ đi đến chỗ ghế sô pha: “Hợp đồng này bao nhiêu.”
Lương Viễn Triêu nói thẳng: “70 triệu.”
“Anh có thể kiếm được bao nhiêu?”
“10 triệu.”
Không biết lời anh nói là thật hay giả, Bạc Quan Sơ nheo mắt: “Cho em mượn.”
Lương Viễn Triêu ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Trả thế nào?”
“Có phải đàn ông đều như vậy không? Qua, cầu, rút, ván?”
Lương Viễn Triêu ngước mắt lên: “Người trưởng thành uống say làm loạn là bình thường, không phải em cũng rất hưởng thụ à?”
Lời của anh hệt như một cái tát vang dội đánh lên mặt cô. Lần đầu tiên làm thật sự chưa thể nói là sung sướng, khi ấy khuôn mặt ghê tởm của Vương Nhân Thành sẽ đột nhiên hiện ra, hệt như bóng ma liên tục nhắc nhở cô về những ngày tồi tệ đó.
Bạc Quan Sơ nhả khói, trong văn phòng khói thuốc lượn lờ, Lương Viễn Triêu nhíu mày.
“Cây hoa kia được anh chăm sóc rất tốt đấy.”
“Đó là Phó Khâm mua, thanh lọc không khí.”
Bạc Quan Sơ kẹp đầu thuốc, giọng điệu bình thường, hỏi: “Chậu hoa em đưa đâu?”
“Vỡ rồi.”
Buổi tối hôm hai người hoàn toàn chấm dứt, Bạc Quan Sơ trở về ngõ Thanh Sơn. Cô không vào trong nhà mà chỉ vào sân, sau đó đem hai chậu Thập Bát Học Sĩ và Bạch Bảo Châu ra ngoài.
Chậu Bạch Bảo Châu được cô mang đến ngõ Vân Lý, còn chậu Thập Bát Học Sĩ thì cô lại lén lút đặt ở cửa nhà Lương Viễn Triêu.
Bạc Quan Sơ lại muốn hút thuốc, cô lần mò hộp thuốc, Lương Viễn Triêu cau mày: “Muốn hút thì đi ra ngoài.”
Bạc Quan Sơ cất chiếc bật lửa vừa lấy ra vào trong túi, không kiên nhẫn: “Hoặc là cho em vay 10 triệu, hoặc là để em ở lại Triêu Kim.”
Lương Viễn Triêu tựa vào sô pha, khẽ nhướng mày: “Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc em ở cạnh Yến Thật một đêm, anh ta cho em 50 nghìn, còn anh lại muốn dùng miễn phí.”
Mặt Lương Viễn Triêu lập tức đen lại, anh gọi điện thoại cho Quý Phong: “Tôi gửi số tài khoản cho cậu, cậu chuyển 10 triệu vào đó.”
Bạc Quan Sơ nhận được tiền, cô chợt nhớ đến lời của Thẩm Tu nên hỏi anh: “Vì sao không cho em ở lại Triêu Kim? Tổng Giám đốc Lương nhiều tiền không có chỗ tiêu à?”
Không cho cô tiền thì không được, mà cho rồi cũng không xong.
“Triêu Kim chỉ cần nhân tài, em là nhân tài à?”
Bạc Quan Sơ mỉm cười, sau đó chỉnh lại váy, cuối cùng giẫm lên giày cao gót rời đi.
Thẩm Tu thấy Bạc Quan Sơ đi ra thì vội vàng đi theo: “Này, chị ơi, chị và anh em có quan hệ gì thế?”
“Cậu là em ruột của anh ấy à?”
Thẩm Tu lắc đầu: “Bạn cùng ký túc xá thời đại học.”
“Vậy sao cậu cứ mở miệng ra là gọi anh thân thiết thế?”
“Anh ấy lớn hơn em 3 tuổi, gọi anh là đúng rồi.”
Bạc Quan Sơ nhướng mày, chẳng trách tên nhóc này thấy cô thì gọi ngay là chị: “Thần đồng nhí à? Nhảy lớp?”
“Thần đồng thì em đây không dám nhận, hồi Tiểu học em nhảy 2 lớp.”
Bạc Quan Sơ quay trở lại chủ đề: “Cậu cảm thấy hai chúng tôi có quan hệ gì?”
“Tình đầu.” Thẩm Tu trả lời chắc nịch.
“Chưa từng ở bên nhau có tính không?”
“Hả?” Cửa thang máy sắp đóng, Thẩm Tu vươn tay, cửa lại mở thêm lần nữa.
“Chị, lúc nãy em nghe thấy hai người nói chuyện, anh em lừa chị đấy, chậu hoa đó… không phải… ê ê ê… Ai kéo tôi thế!”
“Cô Bạc đi thong thả.” Quý Phong kéo Thẩm Tu vào văn phòng.
*
Buổi chiều Triêu Kim thông báo Phó Tổng Giám đốc mới là Thẩm Tu. Cả công ty xôn xao, mấy đồng nghiệp nữ ở bộ phận chiến lược tụ tập lại với nhau, bàn tán rôm rả.
“Này, nghe nói Phó Tổng Giám đốc mới ở lầu trên đã tới rồi đấy, cực kỳ đẹp trai lại còn trẻ nữa.”
“Lúc tôi lên nộp tài liệu thì có nghe trộm được, họ Thẩm.”
“Người này có lai lịch sao nhỉ? Không phải Phó Tổng Giám đốc mới sẽ được chọn từ bên dưới à? Sao đột nhiên người này lại nhảy vào.”
“Ấy, Tiểu lộc, không phải quan hệ giữa cô với Tô Mộc rất tốt à? Chẳng phải Tô Mộc là thư ký của Phó Tổng Giám đốc sao? Cô đến hỏi đi!” Cô gái ngồi ở trong góc mới tới làm việc không lâu đột nhiên bị gọi tên, cô ta hơi xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.
“Đúng vậy, Tiểu Lộc, cô đi hỏi đi!”
“Tiểu Lộc?”
Vẻ mặt của cô gái tên Tiểu Lộc căng thẳng, vốn dĩ cô ta cảm thấy thảo luận về người khác lộ liễu như thế này không hay lắm, giờ lại còn kêu đi hỏi, vậy khác nào kề dao lên cổ làm cô ta không động đậy được. Cuối cùng cô ta ấp úng nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Tô Mộc vẫn là thư ký của Phó Tổng Giám đốc. Lần đầu gặp mặt sếp mới, Tô Mộc sửng sốt một lúc lâu, sếp mới sao trẻ thế. Sau đó Tô Mộc nhận ra, có lẽ sếp mới dễ chung đụng hơn Phó Khâm.
Quả nhiên, Thẩm Tu mới ngồi ở văn được 5 phút: “Tô Mộc!”
Tô Mộc hoang mang vội vàng buông công việc trong tay xuống rồi chạy vào: “Phó Tổng Giám đốc Thẩm.”
Thẩm Tu ngoắc tay: “Lại đây.”
Tô Mộc đi đến trước mặt, hỏi anh ta: “Công ty các cô có diễn đàn không?”
“Dạ?”
“Tôi nói, công ty các cô có diễn đàn thảo luận không?”
“Không… không có.”
Đây đâu phải đại học, đây là công ty!
“Vậy làm thế nào để tôi biết bọn họ bàn luận về tôi ra sao?”
Tô Mộc cho rằng mình nghe nhầm: “Anh nói gì cơ?”
Thẩm Tu liếc mắt nhìn Tô Mộc, khoé miệng bất giác giật mấy cái: “Có phải…” Anh ta chỉ vào tai mình: “Tai cô không tốt không?”
Tô Mộc: “…”
Tô Mộc cảm thấy tốt xấu gì anh ta cũng là Phó Tổng Giám đốc, là người dưới một người trên vạn người, nhưng sao chẳng có tý bộ dạng nào của Phó Tổng Giám đốc thế. Đã làm việc với Phó Khâm quen, giờ sếp lại đổi thành Thầm Tu với tính cách kiểu này nên nhất thời Tô Mộc không thích ứng được.
Điều khiến Tô Mộc nói không lên lời chính là việc Thẩm Tu dùng máy tính của công ty chơi game, ở ngoài văn phòng mà cũng vẫn nghe thấy tiếng bàn phím lạch cạch.
Khi Trần Nhã Di tới, suýt chút nữa Tô Mộc đã kêu lên, cô vội vàng chạy tới chắn trước cửa văn phòng: “Chị Nhã Di, chị… chị… không phải đi công tác ở Hồng Kông à?”
“Thẩm Tu tới rồi?”
“Dạ… vâng, Phó… Phó Tổng Giám đốc Thẩm đang ở bên trong làm hợp đồng.” Cô thật sự không thể bịa được lý do nào tốt hơn cả.
“Làm hợp đồng cần cậu ta à?”
Tô Mộc nơm nớp lo sợ: “Sếp Thẩm nhất quyết tới, nói là vì muốn hòa nhập tốt với Triêu Kim.”
Đúng lúc này, giọng nữ máy móc chợt vang lên: “Double kill, triple kill.”
“…” Tô Mộc không nhịn được mà chửi thầm một câu “đồ ngu”.
Sắc mặt Trần Nhã Di trầm xuống: “Tránh ra.”
Tô Mộc chán nản tránh sang bên cạnh.
“ACE!” Thẩm Tu kích động nhảy lên, hai tay nắm thành quyền, chúc mừng đội mình đã tiêu diệt được đối phương.
Khi Trần Nhã Di đẩy cửa đi vào, Thẩm Tu không nghe thấy, anh ta vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì chơi thắng, vui đến mức đi vòng vòng.
“Thiết bị công ty cung cấp cho cậu tốt nhỉ?”
Giọng nữ chợt vang lên, Thẩm Tu hơi kinh ngạc, sau đó ngã người xuống ghế da rồi nhắm hai mắt lại. Yên lặng một giây, anh ta mở mắt ra, bộ dạng và giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi: “Hoa khôi lớp, lâu rồi không gặp.”
Trần Nhã Di là hoa khôi lớp thời đại học, từ ngày đầu tiên nhập học, người trong lớp đã biết cô ta vì theo đuổi Lương Viễn Triêu nên mới vào trường này. Tất cả nữ sinh đều muốn gia nhập nhóm ký túc xá của Thẩm Tu, nhưng đáng tiếc chỉ có mình Trần Nhã Di thành công. Thẩm Tu là người duy nhất có địch ý rõ ràng với Trần Nhã Di, hai người cực kỳ không hợp nhau.
“Ngày đầu tiên nhậm chức mà cậu đã chơi game ầm ầm trong công ty, ảnh hưởng không tốt lắm nhỉ?”
“Tôi nhớ rõ trước khia hoa khôi lớp nói tôi là thần đồng, thần đồng làm việc như thế, người bình thường sao có thể hiểu được?”
“Mặc kệ cậu thế nào, đừng ảnh hưởng đến A Viễn là được.’
Thẩm Tu châm chọc: “Cô Trần, hãy nhớ rõ thân phận của mình, cô Trần đây không phải chị dâu của tôi.”
Cửa văn phòng vang lên tiếng “rầm”, Trần Nhã Di càng tức giận thì Thẩm Tu càng thoải mái.
Tô Mộc cảm thấy hình như Phó Tổng Giám đốc này tốt hơn Phó Khâm, ít nhất bọn họ có chung đối tượng ghét. Trần Nhã Di là giám đốc bộ phận thiết kế sản phẩm, nhưng cả ngày cứ bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, động một tý là sai bảo cô. Cuối cùng bây giờ cũng có người dám “đấu” với cô ta rồi.
Thẩm Tu: “Nhìn chằm chằm tôi là gì, trên mặt tôi có hoa à?”
Tô Mộc giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Không chỉ là hoa, mà còn có khí thế chính chực oai phong lẫm liệt!”
Thẩm Tu đi đến bên cạnh Tô Mộc, vỗ bả vai cô nào, giọng điệu thân thiết: “Cảm ơn cô, tiểu Tô Mộc.”
Sườn mặt người đàn ông đột nhiên cách gần, Tô Mộc hét to ở trong lòng, đây là người sếp vừa biến thái vừa thần tiên gì thế! Cô quyết định bẻ lái làm fan!
“Sếp đi đâu đấy?”
“Tan làm.”
“Mới 4 giờ, 5 giờ mới tan làm mà.”
“Vậy tôi tới văn phòng Tổng Giám đốc Lương ngồi ngây ở đấy 1 tiếng.”
“…”
Lương Viễn Triêu rất bận, mười mấy tập tài liệu cần anh ký tên. Lúc Trần Nhã Di đi vào, anh vẫn không hề ngẩng đầu lên.
“Vì sao cậu để Thẩm Tu tới thay Phó Khâm? Rõ ràng cậu biết là tâm trí cậu ta không đặt ở đây.”
Lương Viễn Triêu cầm bút máy, ký tên mình vào bên A sau dấu hai chấm mặt bên, đồng thời nói: “Nó có năng lực.”
“Nhưng cậu ta…”
Người đàn ông từ từ ngước mắt: “Vậy cậu cảm thấy ai mới xứng đáng ngồi ở vị trí này? Cậu à?”
Cô ta thừa nhận bản thân có ý nghĩ đó, nhưng tất cả chỉ là vì có thể cách anh gần hơn.
Lương Viễn Triêu nói: “Trần Nhã Di, tôi đáp ứng để cậu tiếp tục ở lại Triêu Kim vì cậu có lợi cho Triêu Kim.”
Không hề có bất kỳ ý tứ gì khác.
“Từ lúc tốt nghiệp cấp 3 đến giờ, mình theo đuổi cậu 12 năm.” Hốc mắt Trần Nhã Di ửng đỏ: “Lương Viễn Triêu, thanh xuân của mình tặng cho cậu hết rồi.”
Trong văn phòng chỉ có thanh âm lật giấy.
Lương Viễn Triêu buông hợp đồng trong tay xuống, sau đó đứng dậy chống tay lên bàn làm việc, nhìn thẳng vào cô ta, giọng điệu bình thản như nước: “Vậy thì sao? Tôi phải chịu trách nhiệm cho thanh xuân của cậu? Khi cậu cướp tờ điền nguyện vọng của tôi, tôi đã nói với cậu rồi, vô dụng thôi. Tôi tưởng cậu phải hiểu được chứ.”
Đáy lòng Trần Nhã Di có hàng ngàn thanh âm, nhưng cô ta không dám nói, một khi chọc giận Lương Viễn Triêu, cô ta sẽ không còn bất kỳ khả năng nào nữa: “Buổi tối các bộ phận trong công ty liên hoan, tôi đi trước.”
Thẩm Tu không đến văn phòng Lương Viễn Triêu, anh ta vào thang máy đi xuống, tan làm trước.
Quý Phong báo cáo tình hình của Thẩm Tu cho Lương Viễn Triêu, Lương Viễn Triêu nói biết rồi, cứ để Thẩm Tu đi.
Đêm đến Lương Viễn Triêu lại mất ngủ, đêm hôm khuya khoắt anh dậy uống nước, bên tai chợt vang lên câu nói kia của Trần Nhã Di, thanh xuân của cô ta tiêu hao hết trên người anh.
Nghe thật buồn cười, nói thẳng ra cũng là cam tâm tình nguyện mà thôi. Hệt như Lương Viễn Triêu đợi 11 năm vậy, người bên cạnh Bạc Quan Sơ đổi hết người này sang người khác, nhưng vị trí ấy lại chưa bao giờ là anh.