Dịch: Kình LạcBeta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên“Về sau đừng tháo dây giày của người khác.”
Bạc Quan Sơ lại bị bỏ rơi.
Khi Trần Nhã Di trở lại, cô ta không thấy người cần thấy đâu, vì thế quay sang hỏi Bạc Quan Sơ ở giường bên cạnh: “Bạn học, em có thấy nam sinh vừa nãy đâu không?”
Bạc Quan Sơ lạnh lùng trả lời hai chữ: “Đi rồi.”
Cô nghe thấy tiếng thở dài, chắc Trần Nhã Di rất thất vọng nhỉ, cô cũng thất vọng mà.
Xuyên qua tấm rèm phòng y tế, có thể thấy cây sen đất ở trước cửa. Cây sen đất nở không nhiều hoa lắm, cơn gió lướt qua thổi những bông hoa rơi xuống. Cảnh tượng buồn tẻ, nhưng Bạc Quan Sơ lại say sưa nhìn.
Bạc Quan Sơ phát hiện, phòng y tế vô cùng yên lặng, có lẽ đây là nơi thanh tịnh nhất trong suốt hơn một năm qua cô ở trường trung học số 13 này.
“Em…”
Nam sinh thể dục đã quay trở lại, Bạc Quan Sơ nhìn về hướng cậu ta.
“Tôi mua nước cho em.”
Nam sinh để nước lên trên tủ.
“Cậu học lớp mấy vậy?” Bạc Quan Sơ hỏi cậu ta.
“12A12.”
“Cảm ơn đàn anh.” Bạc Quan Sơ lễ phép kèm thêm hậu tố.
Học sinh thể dục có vẻ là người thật thà chất phác, không biết có phải do đây là lần đầu tiếp xúc với nữ sinh đẹp như vậy hay không, mà cậu ta thường thẹn thùng gãi đầu: “Không có gì đâu.”
Học sinh thể dục không đi, cậu ta ngồi xuống bên cạnh Bạc Quan Sơ.
“Đàn anh, anh về trước đi, em ở một mình được mà.”
Bạc Quan Sơ oán thầm trong lòng, quả nhiên Lương Viễn Triêu lạnh lùng, người lần đầu gặp mặt mà người ta còn giúp đỡ tận tình, tiễn Phật tiễn đến Tây phương thế này.
Trần Nhã Di truyền nước xong trước, lúc rời đi, cô ta còn dừng lại nhìn Bạc Quan Sơ: “Đàn em, em xinh thật đấy.”
Nếu có cô gái lạ nào đó đột nhiên khen, thì 90% lời khen đó không có ý tốt. Mặc dù Bạc Quan Sơ kém cô ta một lớp, nhưng cô không muốn cho cô ta mặt mũi thì không cho thôi. Vì thế cô trả lời Trần Nhã Di bằng một biểu cảm hời hợt quái lạ, thậm chí ngay cả lời cảm ơn cũng chẳng buồn nói.
Bạc Quan Sơ ấn miếng băng cá nhân trên tay, đứng ở bậc thang cửa phòng y tế nhìn về phía xa. Khi phát hiện Vương Nhân Thành đi về hướng bên này, cô lập tức đổi hướng bỏ chạy.
Lúc đang chạy, Bạc Quan Sơ chạm mặt nam sinh thể dục đang đi cùng Lương Viễn Triêu, nam sinh thể dục trêu đùa: “Đàn em, em khôi phục cũng nhanh phết đấy!”
Khóe miệng Bạc Quan Sơ co rút: “Đàn anh, em có việc đi trước.”
Nếu không nhìn lầm, trong ánh mắt của Lương Viễn Triêu còn mang theo sự chế nhạo!
Vì đang trong thời gian diễn ra đại hội thể thao nên toà nhà dạy học vắng tanh không bóng người. Bạc Quan Sơ một mình ngồi trong lớp, cô không bật quạt, không gian yên tĩnh mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoan hô từ sân thể dục đằng xa vọng tới.
Ngoài ra… cô còn nghe thấy tiếng bước chân.
Bạc Quan Sơ lập tức lo lắng, khi rời khỏi chỗ ngồi, cô không cẩn thận đụng vào sách để trên đầu bàn, sách giáo khoa rơi lả tả xuống đất. Bạc Quan Sơ không kịp nhặt lên, cô vội vàng khom người chạy đến cửa trước, sau đó ngồi xổm trước hàng bàn học đầu tiên.
Tiếng bước chân dừng lại, Bạc Quan Sơ nín thở, không biết có phải là do không mặc áo khoác không, mà hai cánh tay cô nổi hết da gà.
“Trốn gì.”
Cảm ơn trời đất! Không phải giọng Vương Nhân Thành, Bạc Quan Sơ vỗ ngực.
Lương Viễn Triêu đứng ở cửa sau, cậu nhìn cô như thể đang nhìn người thiểu năng trí tuệ.
“Anh làm gì thế?”
Khi đi qua hành lang, Lương Viễn Triêu còn vứt thứ gì đó về phía cô.
Bạc Quan Sơ suýt nữa thì không đỡ được: “Gì thế?”
“Nhặt được thẻ học sinh của em đấy.”
“À… cảm ơn.” Ánh mặt trời buổi chiều nhuộm một màu vàng kim, chiếu thẳng vào lưng chàng thiếu niên.
Đại hội kết thúc, tuần sau sẽ khen thưởng.
Thứ sáu mỗi tuần mọi người đều như được uống máu gà. Vương Nhân Thành gọi Bạc Quan Sơ ở lại, ông ta có việc tìm cô.
“Chuyện gì?” Các bạn cùng lớp đang cất sách vở, tất cả đều quay đầu nhìn.
Vương Nhân Thành đi tới chỗ cô: “Em không sao chứ.”
Điều đang sợ nhất chính là tên đàn ông ghê tởm đột nhiên ân cần quan tâm.
“Không có gì, bác sĩ ở phòng y tế nói nghỉ ngơi nhiều là được, vậy em về nhà nghỉ ngơi đây.”
May mà chỗ của Bạc Quan Sơ ở hàng cuối cùng, nếu Vương Nhân Thành có chắn ở bên trái, thì cô cũng có thể chạy đi từ phía sau.
Chú bảo vệ thấy Bạc Quan Sơ thì nói: “Ây, sao hôm nay chạy nhanh thế?”
Bạc Quan Sơ hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười với chú bảo vệ.
“Đi đường nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng ạ.”
Khi Bạc Quan Sơ không đi con xe cà tàng của mình, cô sẽ đi về qua con ngõ nhỏ, bởi vì đi qua đây gần hơn nhiều.
Vừa mới đi được hai bước vào ngõ, Bạc Quan Sơ chợt thấy ba nam sinh đứng dựa vào tường, hai nam sinh bên cạnh đang châm thuốc cho người ở giữa. Hơn nữa, trong tay một trong mấy người đó còn cầm áo đồng phục của trường trung học số 13.
Ba người kia nhìn cô.
“Bạc Quan Sơ.”
Xem ra là tới có mục đích.
Bạc Quan Sơ ngước mắt lên, cô không hề để lộ ra bất kỳ sự sợ hãi nào, thậm chí còn hơi mất kiên nhẫn: “Gì?”
Tên mập ở giữa bỏ bàn chân chống lên tường xuống, để lại dấu chân trên bức tường trắng toát mà nhà người ta vừa sơn.
Hai tên đàn em hồ hởi ở bên cạnh xem kịch.
“Biết anh không?” Tên mập nói.
“Lục Thiết Công?” Ngay cả Tiền Khả Khả cũng biết tên này là đầu gấu trường trung học số 13 thì sao cô lại không biết được.
Lớp 12 có hai vua, một là chủ tịch hội học sinh – Lương Viễn Triêu, hai là bang chủ Cái Bang – Lục Thiết Công.
“Là đàn anh Lục mới đúng.” Tên mập sửa đúng cho cô.
“Đàn… anh? Đàn anh… anh đang đi học à?”
Tên mập bị chọc cười: “Thú vị đấy, vậy cứ gọi là anh Lục đi, gọi cả tên họ cứ quái quái sao sao.”
“Phải quen lắm thì mới gọi như thế.”
“Yêu đương, bên cạnh nhau không phải sẽ quen à?”
Bạc Quan Sơ nở nụ cười: “Yêu đương? Tôi không dám, mẹ tôi nói nếu như tôi yêu sớm thì sẽ đánh gãy chân, sau đó cũng chém đứt chân của nam sinh kia luôn.”
Lục Thiết Công đã quen tác oai tác quái, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy người dọa dẫm mình. Nghe xong, Lục Thiết Công bật cười thành tiếng, ngay cả hai tên đàn em ở sau cũng cười theo.
“Lưu số điện thoại đi?”
Bạc Quan Sơ nhướng mày: “Anh cảm thấy tôi trả được cước điện thoại à?”
Trong trường trung học số 13 này, nữ sinh đẹp không thiếu, nhưng đa số là kiểu dịu dàng yếu đuối, ấm áp nhã nhặn, như Trần Nhã Di ở khối 12 chẳng hạn, hệt nữ thần.
Tuy nhiên, người có diện mạo tuyệt mỹ lại chói mắt như Bạc Quan Sơ, ở trường này ngoài cô ra thì không thể tìm thấy người thứ hai.
Một nam sinh ở phía sau khua bàn tay to: “Đừng sợ, đại ca bọn anh trả cho em!”
Lục Thiết Công lấy điện thoại ra, sau đó ấn vào thêm người liên hệ mới: “Số bao nhiêu, em cứ lưu trước đi, lát nữa anh bảo Đông Qua đi nạp cước giúp em.”
Bạc Quan Sơ à một tiếng: “Người quanh năm không nạp cước điện thoại, vậy phí đầu óc nhớ số làm gì?” Thật ra cô không có điện thoại, cái điện thoại “cục gạch” cô đang dùng là do mẹ thải lại.
Lục Thiết Công nghe cũng cảm thấy đúng.
“Vậy em có vui lòng đi ăn thịt xiên nướng với anh không?”
“Lục Thiết Công.” Hai người đồng thanh nói.
Tên mập sửng sốt: “Sao thế?”
“Không phải hôm qua anh vừa bảo sẽ đi ăn cùng em gái dễ thương lớp 10 à? Sao hai người nhanh như thế đã rạn vỡ rồi? Hay là anh định đứng núi này trông núi nọ? Anh nghĩ mình là hoàng đế à? Muốn hậu cung ba nghìn giai nhân. Không có việc gì thì học đi, học vào nâng cao gu mình lên. Còn nữa, anh nhìn quần mình xem, mốt bây giờ không rách rưới như này đâu, nhìn chẳng khác gì tên ăn xin. Ai dạy anh chạy theo mốt là như này thế. À, còn mái tóc ổ gà của anh nữa, ngầu lắm à? Khác gì mấy tên hút ma tuý.”
“Dành nhiều thời gian cho việc tút tát lại bản thân đi, anh nhìn Lương Viễn Triêu lớp anh kia kìa, con gái theo đuổi anh ta xếp hàng đến cổng trường, còn thể loại phải tự mình đi tìm người yêu như anh thì quá dở rồi đấy.”
Ba nam sinh ở bên cạnh sững sờ, Bạc Quan Sơ bước nhanh quẹo vào một ngõ nhỏ khác, sau đó chạy đi.
Cô từng nghe danh Lục Thiết Công khối 12, hắn cậy nhà có tiền mà làm vương làm tướng ở trường, giáo viên cũng chẳng quản được.
Cô còn nghe mọi người nói Lục Thiết Công rất thích trêu ghẹo đàn em, bộ dạng không đẹp nhưng luôn có đàn em đi bên cạnh, chẳng hiểu mị lực ở đâu ra. Đi trong trường, 10 lần thì có tới 9 lần có đàn em kề kề bên người, hơn nữa mỗi lần lại là một người khác. Xung đột với nam sinh khác thì động một tý là dùng nắm đấm, về phần thắng thua thế nào, Bạc Quan Sơ quả thật không biết.
Ở trường cô cũng từng gặp Lục Thiết Công vài lần, lời lẽ thô tục, hình tượng không tốt, liếc nhìn nhiều thêm một cái thôi cũng đủ để Bạc Quan Sơ cũng cảm thấy bẩn mắt.
Bạc Quan Sơ không tham gia mấy cuộc bàn tán thảo luận trong lớp, đương nhiên cô không biết vài chuyện xưa liên quan đến Lục Thiết Công, cho nên cô cũng không rõ về tính tình và thủ đoạn của hắn.
Cô sợ Lục Thiết Công sẽ đột nhiên chặn cô ở đâu đó, hoặc là sẽ kéo cô đi, bởi vậy mới phải sử dụng phương pháp mạo hiểm. Nhưng mà hình như có tác dụng thật, không có ai đuổi theo sau.
Đầu ngõ, Trương bí đao nhìn bóng dáng Bạc Quan Sơ rời đi: “Đại ca! Nó đang dạy dỗ anh đấy!”
Lý Thiết Trụ: “Đại ca! Nó chạy kìa!”
Trương bí đao: “Đại ca! nó còn so sánh anh với thằng mất dạy Lương Viễn Triêu đó!”
Hai người chuẩn bị đuổi theo, Lục Thiết Công chợt vươn tay ra ngăn lại.
“Đi.”
Thấy đại ca mình quay đầu, vẻ mặt hai người kia lại chẳng hiểu gì: “Đi đâu?”
“Tiệm cắt tóc.”
Trương bí đao: “???”
Lý Thiết Trụ: “…”
Bạc Quan Sơ sau khi thành công thoát khỏi miệng hùm hang sói thì mới nhận ra bản thân mệt mỏi rã rời, một ngày mà cứ tưởng một năm. Cô vặn tay, xương khớp kêu răng rắc, đây là lần đầu mà cô cảm thấy đường về nhà dài như thế.
*
Thứ hai, khi Lương Viễn Triêu – chủ tịch hội học sinh – đang trực, cậu nhận được một tin tức chấn động.
Lục Thiết Công khối 12 dẫn người tới cửa lớp 11A7 chặn Bạc Quan Sơ.
Giờ đọc bài buổi sáng, lớp 11A7 chẳng ai được yên.
“Người ở cửa là ai thế?”
“Lục Thiết Công lớp 12 đấy!”
“Không phải Lục Thiết Công có tóc mái à???”
“Cái đệt!! Nhìn đi! Lục Thiết Công cắt tóc rồi! Ngầu đấy! Thay đổi phong cách dị của mình?”
“Lục Thiết Công đang đợi ai thế?”
Nữ sinh trong lớp dựng vở ngữ văn lên bàn, giấu mặt sau quyển vở rồi cẩn thận nhìn ra cửa, còn mấy nam sinh thì dứt khoát chạy ra khỏi chỗ đến cạnh cửa luôn.
Đàn em của Lục Thiết Công tới cửa gõ mấy cái: “Chào tất cả các em, phiền các em gọi bạn học Bạc Quan Sơ trong lớp ra đây hộ anh.”
Cả lớp lập tức như chim vỡ tổ.
Tiếng ồn ào ầm ĩ của một nửa nam sinh truyền lên tận tầng trên, còn nửa nam sinh khác lại lo lắng bảo vệ.
Bạc Quan Sơ cúi đầu đọc sách, giống như mọi thứ xung quanh không liên quan đến mình.
Tiền Khả Khả quay đầu, cô nàng lấy bút gõ nhẹ vào bàn: “Có người tìm cậu kìa.”
Bạc Quan Sơ vẫn không ngẩng đầu, cô lật sách: “Đừng quan tâm đến hắn.”
“Không… không phải Lục Thiết Công, là… chủ tịch.”
Chủ tịch?
“Lương Viễn Triêu?” Bạc Quan Sơ ngước mắt lên, người đứng ở cửa trước rõ ràng là Lục Thiết Công.
“Đằng sau.”
Lục Thiết Công và Lương Viễn Triêu chiếm cứ cửa lớp 11A7, một đứng cửa trước, một đứng cửa sau.
Chỉ mới một tuần không gặp Lương Viễn Triêu thôi, vậy mà trong thời khắc đối mặt này, Bạc Quan Sơ lạt chợt cảm thấy giống như cách mấy tháng.
“Ra đây.” Chủ tịch hạ lệnh.
Bạc Quan Sơ không do dự, cô lập tức đi theo.
Lục Thiết Công ở cửa trước xoay cổ: “Trương bí đao.”
Đàn em đến gần: “Đại ca.”
“Đi ngăn lại cho anh.”
Lục Thiết Công vừa nghiến răng vừa đi: “Con mẹ mày, Lương Viễn Triêu, mày muốn làm gì.”
Một đám người di chuyển đến khu vực bồn hoa trước tòa nhà dạy học lớp 11, nhưng nơi đó bị khuất, học sinh lớp 11A7 không nhìn thấy tình hình chiến đấy nên dần dần yên tĩnh.
Sự tức giận của Lục Thiết Công như muốn bùng nổ, nhưng vì Bạc Quan Sơ ở đây nên hắn mới cố gắng kìm lại.
“Bạc Quan Sơ, tóc này của anh đẹp trai không?” Hắn để đầu húi cua, cắt hết bộ mái lúc trước đi.
“Đẹp hơn trước rồi đấy.” Bạc Quan Sơ trả lời đúng sự thật.
Lương Viễn Triêu lười nghe mấy lời vô ích của hai người, cậu đưa quyển sổ trong tay ra: “Tự viết.”
“Viết gì?” Bạc Quan Sơ nhìn trang mà cậu lật ra, trên đó có dòng chữ “Danh sách học sinh vi phạm kỷ luật trong giờ đọc sách sáng”.
“Tôi vi phạm cái gì?”
Lương Viễn Triêu nghiêm mặt nói: “Làm rối loạn bầu không khí học tập của lớp.”
“…”
Bạc Quan Sơ sờ chóp mũi: “Tôi làm rối loạn à?”
“Không liên quan đến em à?”
“Có.”
Thấy cô không nhúc nhích, tay phải Lương Viễn Triêu cầm sổ ghi chép, tay trái kéo cổ tay phải cô đặt lên trên quyển vở: “Viết đi.”
Lục Thiết Công ở phía sau lập tức bốc hoả, hắn tay vung nắm đấm chào hỏi mặt Lương Viễn Triêu: “Vãi lìn, đuỵt mẹ, viết con mẹ mày!”
Lương Viễn Triêu cảnh giác, một tay cậu đẩy Bạc Quan Sơ ra, một tay chặn nắm đấm của Lục Thiết Công.
Lương Viễn Triêu trầm giọng nói: “Chửi người đừng mang mẹ.”
“Đuỵt mẹ, con mẹ, có gì cứ nhắm vào tao, em ấy không…”
Bụp…
Lương Viễn Triêu vung nắm đấm, đánh ngã Lục Thiết Công.
Ba người cùng ngây ra.
Bạc Quan Sơ hít vào một hơi, cô không ngờ Lương Viễn Triêu – chủ tịch hội học sinh – lại ra tay ngay trong trường.
Lực cú đấm vừa nãy của Lương Viễn Triêu không nhẹ, nhưng cũng không đến mức đánh ngã được Lục Thiết Công. Chỉ là lúc mặt hắn bị đấm nghiêng sang một bên thì dưới chân hơi trơn nên mới ngã xuống, dáng vẻ nằm trên mặt đất hiện tại rất đần.
Lục Thiết Công huênh hoang một đời, kiêng kị nhất chính là mất mặt trước con gái. Huống chi hắn còn thật sự rất hợp ý đàn em lớp dưới thú vị này.
“Phi.” Lục Thiết Công nghiêng người nhổ nước bọt, không có máu.
Lương Viễn Triêu ngồi xổm xuống, một tay túm cổ áo đồng phục của Lục Thiết Công, ánh mắt lạnh buốt: “Nói chuyện đừng nói khó nghe như thế.”
Lục Thiết Công chưa bao giờ phải chịu lăng nhục như lúc này, hắn không kìm được mà nói một cậu: “Đuỵt, mẹ, mày.”
Lương Viễn Triêu lại đấm một cú nữa.
Bây giờ hai đàn em mới phản ứng lại, bọn họ chạy tới túm bả vai Lương Viễn Triêu, nhưng lại bị cậu đẩy ra: “Cút…”
Hai đàn em rất trung thành, giữa đàn em lớp dưới với đại ca thì bọn họ dứt khoát chọn đại ca.
Bạc Quan Sơ bị bỏ mặc, mặc dù Lục Thiết Công bị Lương Viễn Triêu ghì chặt xuống đất, nhưng hắn vẫn tiếp tục mắng chửi. Hai người tên Trương bí đao và Lý Thiết Trụ đúng như miếng sắt vụn, hợp sức mà không kéo được Lương Viễn Triêu ra, cuối cùng quẫn quá nên đánh thẳng. Bạc Quan Sơ tận mắt nhìn thấy Lương Viễn Triêu bị đấm vào sườn tai, đầu óc cô lập tức trống rỗng.
Lục Thiết Công tiếp tục chửi, mỗi câu thô tục phát ra đều mang thêm chữ mẹ, nghe vậy nên Lương Viễn Triêu cũng tiếp tục đánh.
Đấm tới cú thứ tư, Bạc Quan Sơ hét to: “A Viễn!”
Cô luôn cảm thấy nam sinh đánh nhau là bình thường, nhưng cho tới khi thấy… người bị đánh ngang bướng, người đánh điên loạn.
“Lục Thiết Công, câm miệng!”
Quả nhiên Lục Thiết Công không chửi nữa.
Lương Viễn Triêu thu tay, nhưng hai người đằng sau không có ý dừng lại, họ nắm cổ áo sau Lương Viễn Triêu, định báo thù.
“Lục Thiết Công, người của anh không nghe lời.” Cô cau mày.
“Trương bí đao, buông tay.”
Trường trung học số 13 năm 2007, điều kiện cơ sở vật chất bình thường, có camera nhưng không lắp đặt đến những góc chết. Vị trí hiện tại của bọn họ là điểm mù của camera.
Bạc Quan Sơ nhìn xung quanh, không có giáo viên, tiết đọc sách vẫn chưa hết, tiếng đọc vang vọng che giấu tất cả hành vi vi phạm.
“Hình tượng hiện tại của anh không xứng với danh hiệu bang chủ Cái Bang, mau tới bệnh viện ngay.”
Bạc Quan Sơ không ngờ Lục Thiết Công sẽ thực sự nghe lời mình như vậy.
Sau khi đứng dậy, hắn hung hăng đụng bả vai Lương Viễn Triêu: “Trương bí đao, đi.”
Trương bí đao: “Nhưng… nhưng mà… đại ca, anh định mặc kệ như này à.”
Lý Thiết Trụ có mắt nhìn hơn tên Trương bí đao nhiều: “Nói cái búa ấy, mày không thấy rõ tình hình à? Thông minh lên, ngu.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Bỗng nhiên Bạc Quan Sơ không biết nên nói gì.
Lương Viễn Triêu đứng dậy, sau đó khom người nhặt quyển sổ rồi đi.
Bạc Quan Sơ gọi cậu lại: “Này! Không cần viết tên à?”
Lương Viễn Triêu quay trở lại, cậu nhìn cô từ trên cao, lạnh lùng nói: “Vậy em vừa làm gì?”