Chương 1: Khởi Nguyên.
Chương 1: Phạm Long.
Hôm nay chính là một ngày đẹp trời. đã 8 năm đây là lần đầu tiên hắn chính thức nghỉ việc.
" công việc của một quân dân, thực là gian khổ a" Hắn thầm nghĩ.
Phạm Long sau 3 năm học tập và 5 năm công tác tại cục an toàn quốc gia trung ương khu III, cuối cùng đã nhận được lệnh xuất ngũ. Với một quân nhân ưu tú như hắn, để cho hắn ra đi, đơn vị thật sự là vô cùng hối tiếc, thế nhưng ý chí của hắn đã quyết. Năm nay hắn cũng đã qua cái tuổi 30 rồi, còn phải kiếm một con gấu rồi lấy vợ sinh con nữa chứ.
8 năm sau khi rời nhà, căn nhà cũ kỹ, mộc mạc của hắn đã dần hiện ra trong nắng chiều. 8 năm trước, sau khi bố mẹ hắn mất trong một vụ t·ai n·ạn máy bay, trong lúc tinh thần suy sụp hắn đã quyết định nhập ngũ. Thời gian như đưa thoi, hôm nay hắn lại trở về căn nhà này.
Bụi phủ một tầng thật dày, do đã lâu rồi không có ai ở nên căn nhà chẳng có một chút sinh khí nào cả. trên bàn thờ là di ảnh của bố mẹ hắn, hắn nhìn tấm ảnh thật sâu, trong lòng bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa. Sau một hồi hắn thở dài một hơi. Sau đó nhặt chiếc nhẫn màu đen trên bàn thờ lên, đeo vào ngón trỏ rồi bắt đầu dọn dẹp.
Chiếc nhẫn hắc thiếc kia chính là vật gia truyền của dòng họ hắn a. chỉ truyền cho con trưởng, truyền nam không truyền nữ. nhưng rất tiếc gia đình hắn từ trước tới nay đều là độc đinh. Và dường như cũng có một lời nguyền là không có bất cứ người đàn ông nào trong dòng họ của hắn sống quá 45 tuổi.
Thầm nghĩ năm nay mình cũng đã 30 rồi, cố gắng trong năm nay kiếm một em người yêu cuối năm cưới luôn, tranh thủ còn có 15 năm thôi ! hắc hắc hắc!" hắn nghĩ tới đây liền không nhịn được cười.
Với một thể chất của một quân nhân thì thức đêm là chuyện bình thường, chỉ trong một đêm hắn đã hoàn thành công việc dọn dẹp. nhìn lại kết quả của mình hắn liền mỉm cười. nhẹ nhàng vươn vai một cái, quyết định đi ra siêu thị gần nhà mua một ít thức ăn. Ngày hôm nay hắn sẽ dọn dẹp sân vườn đồng trời trồng thêm một ít hoa hồng và nuôi một con gâu đần. đây là hai món không thể thiếu trong chiến lược cua gái của hắn.
Một chàng trai trồng hoa và yêu thích động vật đó sẽ tạo thêm một điểm mạnh và cơ hội bắt chuyện với những cô gái. Đây chính là những gì hắn đọc được trong " Bí Kíp Tán Gái Siêu Tốc.
Bất chợt, trên ngón tay trỏ của hắn bỗng nhiên lóe lên một hào quang quỷ dị, trong chớp mắt, ánh sáng đó chiếu thẳng vào mắt hắn, khiến hắn không thể nhìn thấy được gì cả!
" Oanh!" có một thứ âm thanh nổ trung trong đầu hắn, hắn dường như b·ất t·ỉnh nhân sự, mà cho đến khi hắn b·ất t·ỉnh, thì hắn cũng không có biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể hắn cả.
Sau một hồi rất lâu, hắn mới tỉnh lại, đầu hắn đau như búa bổ, một cảm giác mãnh liệt trong óc hắn tran ra khiến hắn đau tới muốn nổ não.
Đôi mắt nhắm nghiền, một tay sờ đầu, một tay chống xuống đất, từ từ ngồi dậy, hắn thật sự là cố hết sức mới mở được đôi mắt. mà đập vào mắt hắn, không phải là hình ảnh căn nhà của hắn, mà chính là một nơi xa lạ.
Nơi này cực kỳ củ kỷ, căn phòng toàn là bụi, toàn căn phòng chỉ có một chiếc giường rách rưới và một số vật dụng không ra gì cả, nhìn tràng cảnh giống như là một căn nhà của nông nô thời chiếm hữu nô lệ Châu u.
Với tố chất của một quân nhân, thì hắn ngay lập tức dẹp bỏ cái cảm giác đau đớn trên cơ thể mà dùng đôi mắt mở thật to để quan sát tình hình. Quan sát một hồi, thì căn phòng cũ nát này chỉ có một mình hắn. lúc này hắn mới có một chút buôn lỏng xem xét v·ết t·hương.
Nguyên nhân chính dẫn đến hắn b·ất t·ỉnh, đó chính là co một vật nào đó đập lên đầu, mà bằng chứng chính là một cục u cực lớn trên đầu hắn.
Cổ hắn có chút không nên hắn liền bước lại chiếc bàn nát kia, tìm nước uống, nhưng rất tiếc cho hắn chính là bình nước trên bàn đã đóng bụi, xem ra đã rất lâu chiếc mình này không được sử dụng.
Cố gắng kìm nén cơn khát, hắn bắt đầu đi xung quanh căn phòng này tìm hiểu mọi thứ. Căn phòng khá là nhát, đồ vật thì lại vứt lung tung. Trên giường hắn lại có một bộ trang phục củ nát, chất liệu làm bằng vải thô, cực kỳ thô ráp. Ngoài ra còn có một cái lệnh bài nhỏ, khắc một số văn tự, thế nhưng không hiểu sao hắn có thể hiệu văn tự kỳ quái này. Trên lệnh bài khắc một chữ Vương lớn đồng thời là một số hoa văn tinh xảo.
Sau đó hắn kiểm tra vật dụng trên thân thể của mình,trang bị cá nhân của hắn không thiếu một thứ gì. Một con dao chiến lục quân mà hắn luôn mang theo trên người được treo dưới chân phải. ngoài ra còn một chiếc điện thoại SamSung A9. Trên ngón tay trỏ vẫn là chiến nhẫn màu đen huyền hắc, ngoài ra trên người hắn đang mặc là một chiếc quần thể thao nam. Ngoài ra chẳng còn thứ gì khác, không khác gì trạng thái hắn đang ở nhà.
Kiểm tra điện thoại thì chỉ còn 59% pin và không có bất kỳ cột sóng nào, " xem ra nơi này ngoài vùng phủ sóng rồi !" hắn thầm nhủ một câu.
Hắn vội mặc chiếc áo vải bố rách nát kia vào, sau đó bước ra cửa, đập vào mắt hắn là một tràn cảnh khác biệt hoàn toàn so với thế giới mà hắn đang sống, hắn không biết đây là đâu thề nhưng nơi này mang lại cho hắn một cỗ cảm giác thân thuộc và thoải mái.
Đây là một khu nhà cũ nát, xung quanh được bao bọc bởi tường viện, mang theo lối kiến trúc trung cổ, thực vật là chủng loại cây kỳ lạ, mọc đầy trong viện, không một ai chăm sóc, thế nên khung cảnh nơi đây thật là hoang tàn, hắn tiếp tục đi về phía cửa. từ trong phòng hắn cũng có thể nghe thấy tiếng bước đi, nghe có phần lộn xộn thế nhưng có khoảng 10 người đang đi ngoài đó.
Phạm Long mở cửa ra, đập vào mắt hắn chính là không ít người. hắn nhìn mọi người, mọi người nhìn hắn, sau đó đám người đó đường nhưng khó có thể tin vào mắt mình, ngay sau đó một tên mang trang phục có vẻ là quân lính chạy về phía xa, còn một số tên khác thì có một chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lấy lại tinh thần nói bằng một giọng cực kỳ khó nghe.
" đần Vương tử, ngươi dậy rồi à ! có phải đói rồi không! Để ta đi ít thức ăn cho chó mang cho ngươi!" người nói chính là một tên mặc trang phục của người hầu. thế nhưng lại mang một thái độ cực kỳ hách dịch. Mà mọi người xung quanh cũng không ai nói gì, xem ra đây chính là điều hiển nhiên.
Phạm Long vẫn một mực im lặng không nói gì, hắn đang định đi về phía trước, thì hắn có nghe một âm thanh vui mừng từ xa truyền đến " Tam Vương điện hạ! ngài đã tỉnh!"
Nghe được âm thanh hắn quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn chính là một vị tiểu muội muội tuổi chừng 14 15 tuổi, nét mặt thanh tao, thuộc dạng tuổi thanh xuân mới lớn, tuy chưa phát triển hoàn toàn, thế nhưng thân hình đã dần để lộ ra những đường cong hoàn mỹ, khiến cho một quân nhân sống 8 năm trong quân ngũ không biết mùi gái là gì, phải lau mắt mà nhìn.
Cô bé trẻ tuổi kia ngay lập tức ngào vào lòng hắn thúc thích nhỏ giọng nói " hu hu hu tam điện hạ! ngài cuối cùng cũng đã tỉnh, ngày làm cho Rem thật là lo lắng cho ngài quá! Hu hu hu!"
Nhìn thấy cô hầu gái xinh tươi như vậy, thế mà lại ngào vào lòng một tên ngu đần như vậy, khiến cho mấy tên nam nhân xung quanh trong lòng có một trận nhộn nhạo, mắng một câu " hoa lài cắm bãi cứt trâu!" sau đó cũng không có nói gì hơn, bỏ đi.
Cho đến giờ Phạm Long vẫn im lặng quan sát tình hình, sau một hồi Rem khóc hết nước mắt, mặt mũi đã hóa thành một con mèo nhỏ nhem nhuốc vô cùng. Nàng mới chợt nhớ ra thứ gì đó, liền kéo Phạm Long vào phòng. Sau đó nàng móc ra từ trong ngực một khối bánh mỳ đen. Nhìn dáng vẻ của nàng xem ra nàng rất quý trọng nửa ổ bánh mỳ đen này.
" Tam điện hạ! ngài mau ăn đi! Cái này là Rem tìm được trong phòng bếp! Điện Hạ đã b·ất t·ỉnh ba ngày ba đêm hẳn là rất đối, ngài mau ăn đi cho lại sức!" Rem giọng thành khẩn.
" ta khát!" Phạm Long ấp úng nói.
" A!" Rem nhọ giọng hô một tiếng, ngay sau đó nàng như một con chim nhỏ chạy nhanh đi. Chưa đầy 5 phút sau nàng mang một bình nước suối tới.
Phạm Long quả thật bụng cũng có một chút đói nên hắn cũng không có khắc khí mà cắn từng ngụm bánh mỳ đen. Quả thật bánh mỳ này thật sự là quá là cứng, cũng may còn có một bình nước, nếu không hẳn là hắn đã bị nghẹn đến c·hết rồi.
Nhìn thấy hắn ăn uống xong Rem mới đứng dậy vuốt lưng cho hắn sau đó nàng dìu hắn lên giường nhỏ giọng nói " Tam Điện Hạ! ta đi phòng tạp dịch làm việc, chiều tối ta sẽ mang thức ăn về, ngài nhất định phải ở đây đợi ta, không được đi lung tung." Nói xong nàng cũng vội chạy đi.
Lúc này Phạm Long đầu óc bắt đầu luân chuyển suyt nghĩ mọi thứ.
Hắn chính thức xác định đây không phải là trái đất mà là dị giới, một thế giới khác, thứ hai hắn không biết làm bằng cách nào hắn tại nơi đây là một cái Vương tử của một quốc gia nào đó, thế nhưng vì nguyên nhân gì đó bị tống vào nơi rách rưới này, và chỉ có một người hầu, đồng thời cô hầu gái này phải đi làm việc cực nhọc mới có được thức ăn nuôi sống hắn.