Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 7




Đột nhiên đại tẩu nói: "A Mãn, muội thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Thật ra, chúng ta chưa bao giờ muốn ép buộc muội, chỉ là..."

Ta biết đại tẩu muốn hỏi gì.

Ta khẽ gật đầu.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi."

Khi phụ thân và các huynh trở về, trông họ rất phấn khởi.

"Phụ thân."

Ta lập tức lên tiếng.

Phụ thân cười nói: "Những cây tạo giác đó thật sự rất lớn, có thể hái được nhiều quả, nhưng giờ vẫn chưa chín, phải đợi đến tháng tám, tháng chín."

Đợi thêm hai, ba tháng nữa cũng không sao.

Thấy rõ được tiền bạc, trong lòng ai mà không vui.

Gia gia bảo Tề Đại nấu cơm, nhưng phụ thân kiên quyết từ chối, ngay cả khi ta đi cà nhắc, phụ thân vẫn nói: "Chúng ta nên về rồi, A Mãn không sao đâu, ta và các ca ca của nó sẽ thay phiên cõng nó xuống núi."

"Chỉ cần phiền ngươi giúp chúng ta chuẩn bị vài cây đuốc."

Tề Đại lo lắng nhìn về phía gia gia, ông liền nói: "A Đại, con đi chuẩn bị đuốc đi."

Tề Đại mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ đành chấp nhận mà đi chuẩn bị đuốc.

Hắn nhất quyết muốn tiễn chúng ta đến lưng chừng núi, còn đề nghị cõng ta, nhưng phụ thân vẫn từ chối.

Hai huynh trưởng của ta đều là những hán tử mạnh mẽ, huống chi ta và hắn chưa có hôn ước, phụ thân nhất định không để hắn chạm vào ta.

Lúc chia tay, Tề Đại đầy vẻ không nỡ, chúng ta đã đi một đoạn khá xa, ta quay đầu nhìn lại, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.



Lên núi chậm là do ta làm cản trở, nhưng xuống núi thì nhanh hơn nhiều, lúc đi đường bằng, ta muốn tự đi, nhưng phụ thân và các ca ca đều không đồng ý.

Một phần là vì thương ta, phần khác là vì chê ta đi chậm.

Dù vậy, khi về đến nhà, mẫu thân và mọi người đều đã ngủ.

"Bà nó, chuẩn bị chút gì cho chúng ta ăn nhé."

Mẫu thân lập tức gọi nhị tẩu và tam tẩu dậy nấu ăn.

"Đập hai quả trứng, nấu mì khô phơi sẵn, nhanh một chút."

Mẫu thân mang nước vào phòng, vắt khăn ướt lau mặt cho ta, nhỏ giọng hỏi: "Nhà hắn thế nào? Con có vừa ý không?"

"Là người trong núi, nhà tranh, còn có chuột, không có nữ nhân chăm lo nên nhà cửa lộn xộn, bẩn thỉu. Họ đãi chúng ta hai bữa cơm nấu với thịt khô, chắc cũng có chút bạc."

Ta có chút hối hận vì đã không mở cửa sổ gỗ ra để xem, không biết cảnh sắc bên ngoài là tiên cảnh thế nào.

Ngẫm nghĩ một lát, ta cúi đầu, giọng thẹn thùng: "Mẫu thân, nếu hắn tới cầu hôn, cứ đồng ý đi ạ."

Mẫu thân im lặng một lúc, rồi nghiêm túc hỏi: "Con thật sự bằng lòng sao?"

"A Mãn, con phải biết, nếu chúng ta đồng ý để hắn tới cầu hôn, con sẽ không thể thay đổi quyết định nữa."

"Con biết, mẫu thân. Con sẽ bằng lòng gả cho hắn, không chỉ vì gia đình muốn báo ân, mà còn vì chính bản thân con đã chọn hắn."

Ta đơn giản chỉ là đã chọn Tề Đại.

Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải gả đi, gả cho ai như Trương Tam hay Lý Tứ, ai biết được bên trong họ là người thế nào? Nhưng ít nhất, Tề Đại trông có vẻ ổn, còn gia gia của hắn cũng là người thông minh.

Biết săn bắn, trong tay có bạc, sống nơi núi rừng hẻo lánh, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài.



Nếu ta làm ra chuyện gì, cũng chẳng ai biết.

Hiện tại, đối với ta, Tề Đại chính là lựa chọn tốt nhất.

Phụ mẫu ta thực sự rất thương yêu con gái.

Ta không biết nữ nhi nhà người khác ra sao, nhưng Nguyên Mãn có riêng một gian phòng nhỏ, trong tủ quần áo chất đầy áo và váy của nàng. Trên bàn còn có một chiếc lược gỗ đào, vài chiếc trâm gỗ đào, tuy không chạm khắc hoa văn nhưng được mài nhẵn nhụi, tinh tế. Ngoài ra còn có một bông hoa lụa, vài sợi dây đỏ cũ mới lẫn lộn.

Thêm vào đó là hơn một trăm văn tiền giấu riêng.

Bên ngoài, phụ mẫu đang nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau.

Người lớn luôn suy nghĩ xa hơn, trăn trở nhiều hơn. Ý của phụ thân là Tề Đại có thể cưới làm phu quân, nếu sau khi thành thân có thể chuyển xuống núi sinh sống thì chẳng có ai hợp hơn hắn.

"Mà hắn có dành dụm được bạc không?"

"Những ngày này bán thú rừng, dẫu có sắm sửa ít nhiều, nhưng chắc hẳn vẫn còn dư. Đến lúc hắn tới nhà cầu hôn, chúng ta đòi trước sính lễ mười lượng bạc xem thử thế nào."

"Nếu hắn đưa được, thì chúng ta để hết cho con gái làm của hồi môn. Chúng ta sẽ sắm thêm cho nó một chiếc tủ và hai cái rương."

Phụ thân nói rồi dừng lại một lát: "Hay là mời thợ mộc lên núi làm. Trên núi gỗ nhiều, chúng ta đi đốn về, đốn thêm để làm bàn ghế..."

Mẫu thân nghe vậy liền tiếp lời: "Ta sẽ tranh thủ đi xuống trấn, mua chút vải về may cho con hai bộ áo mới, còn cả giày và tất vải nữa..."

Mẫu thân nói xong liền bật khóc: "Nếu không phải vì bọn nhỏ thèm thịt, đâu đến nỗi thành ra thế này. May mà tất cả đều trở về, nếu không, mấy đứa con dâu của chúng ta chắc hẳn sẽ oán A Mãn suốt đời."

"Bây giờ A Mãn chịu gả đi, lòng ta vừa thấy đau, lại vừa nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nỡ để nó lấy chồng xa, tất cả đều tại chúng ta vô dụng..."

Mẫu thân nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào.

Phụ thân nhẹ giọng an ủi: "Thôi đừng khóc nữa, nếu A Mãn nghe thấy lại nghĩ quẩn. Tề Đại là người tốt, A Mãn gả cho hắn sẽ không thiệt thòi đâu."

Cha mẹ yêu con, luôn tính toán sâu xa.