Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 69




Dẫu là huynh đệ ruột thịt, ta thật lòng cũng khó mà đối xử công bằng tuyệt đối, trong thâm tâm vẫn có phần thiên vị lục đệ và thất đệ. Ai bảo hai đứa nó nhỏ hơn ta, vẫn còn là những thiếu niên ngây ngô, lại thường ở bên cạnh ta nhiều hơn. Tề Đại cũng gần gũi với chúng hơn.

Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, nhưng đều là m.á.u mủ ruột rà.

Nhà ta vừa hay có da thỏ, ngoài đồng cũng có mấy khóm tre nhỏ. Ta bảo lục đệ và thất đệ chặt tre về, cưa thành đoạn bằng độ dài của bút lông, rồi lấy một ít lông thỏ, chải chuốt gọn gàng, một đầu buộc chỉ thật chặt, nhét vào ống tre, sau đó dùng kéo tỉa cho lông thỏ nhọn và tròn đều, thế là đã làm xong một cây bút lông đơn giản.

“Chúng ta chẳng cần yêu cầu gì cao, dùng được là tốt rồi. Bút lông trên trấn bán mười văn, hai mươi văn, chúng ta bán năm văn, người trong thôn chắc sẽ mua.”

Năm văn tiền thật ra cũng chẳng dễ kiếm.

Cả Vương thẩm, Hàn thẩm, Trân Châu, Mã Não, đám Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu đều giúp đỡ làm, lông và da thì được Tề Đại hào phóng tài trợ.

Vì thế, mấy con dê trong nhà đã bị Lục Lang và Thất Lang cắt lông gần như trụi cả.

Hai đứa còn kéo Tề Đại, gọi thân thiết “tỷ phu” không ngừng, bảo hắn kiếm thêm ít thỏ về.

Ta lo hai đứa đệ đệ mải mê chuyện kiếm tiền mà quên mất chính sự, vội vàng khuyên: “Một cây bút lông có thể dùng rất lâu, trong thôn hay làng bên, trẻ đến học chữ cũng không nhiều, bán hết thì đem ra trấn xem có ai mua không. Kiếm đủ tiền đóng học phí là được, đừng để chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến chuyện lớn.”

Hai đứa liền tỉnh ngộ, gãi đầu cười ngượng.

Bút lông năm văn một cây, những nhà có con cái đi học đều sẵn sàng bỏ tiền ra mua.

Chúng ta làm khoảng ba trăm cây, bán được hơn trăm cây, cũng kiếm được sáu trăm văn tiền. Mà Khúc phu tử nói, mỗi đứa trẻ chỉ cần nộp một trăm văn tiền học phí mỗi tháng, nếu không có tiền, có thể trả bằng rau củ, củi đun, trứng gà, hoặc giúp giặt giũ quần áo cũng được.

Ba trăm cây bút bán hết, hai đệ đệ của ta đã đủ học phí cho cả nửa năm.

Ngưu thúc dạy võ, học phí còn thấp hơn, chỉ hai mươi văn cho mỗi tháng, lục đệ, thất đệ và ba đứa cháu trai được miễn học phí.



Phụ mẫu ta vốn lo lắng, giờ đã yên tâm phần nào.

Vào ngày mồng một tháng mười một, Tề Đại đi đón bà đỡ về nhà, hầu hạ chu đáo.

Bà đỡ này rất có tiếng ở trấn, người trong thôn cũng nghe nói về bà. Bà ta giỏi ăn nói, biết quan sát sắc mặt người khác, lời lẽ lúc nào cũng làm hài lòng người nghe.

Từ miệng bà ta nói ra, chẳng có điều gì là không tốt.

Bà nói ta có thể sinh vào khoảng mồng bảy, mồng tám tháng mười một. Ngày mồng sáu, Tề Đại đã nhờ Ngưu thúc lên trấn mời đại phu.

Đại phu hẹn ngày mồng bảy sẽ đến, và đúng chiều hôm đó, ta bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Phòng sinh đã chuẩn bị xong từ sớm, quần áo và tã lót cho đứa bé đều đã được giặt sạch sẽ, phơi khô. Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đến từ ngày mồng ba, mẫu thân nghe tin ta không khỏe, nghĩ rằng ta sắp sinh nên vội vã bỏ hết công việc ở nhà để chạy đến ở bên cạnh ta.

Tổ mẫu hối hả kêu ta đừng hoảng, nói rằng đã có người lớn bên cạnh rồi.

Ta thực sự không hề hoảng loạn, chỉ là đau âm ỉ.

Ngược lại, Tề Đại là người hoảng loạn nhất, nhất là khi đại phu bảo đứa bé có thể quá lớn, sinh sẽ khó khăn, khiến hắn gần như không giữ nổi bình tĩnh.

Gia gia kéo hắn ra ngoài trách mắng một hồi, nhưng khi trở vào hắn vẫn không thể trấn tĩnh được.

Ta bảo hắn ra ngoài, nhưng hắn sống chec không chịu.

“Chàng ra ngoài đi, chàng ở đây ta sẽ bị phân tâm. Để mẫu thân, ngoại tổ mẫu và tổ mẫu ở lại là được.”

Cả ba người họ đều khuyên nhủ, mãi mới đuổi được hắn ra ngoài.



Sau đó, ngay cả hai bà cũng bị mời ra, thay vào đó là đại tẩu và nhị tẩu.

Cơn đau kéo dài suốt một đêm, đến sáng ngày mồng tám, cơn đau dữ dội hơn hẳn.

“Đã sắp sinh rồi, phu nhân không thể nản lòng.”

Ta vẫn làm theo lời bà đỡ, không dám dùng sức sớm, giờ bà ấy bảo mở bao nhiêu phân, là mở bao nhiêu phân.

Lại uống thêm một bát canh nhân sâm.

Sinh con thực sự rất đau đớn, nhất là khi cơn đau kéo dài quá lâu.

Khoảnh khắc đứa bé chào đời, ta có cảm giác như hồn lìa khỏi xác.

“Oe… oe…”

Tiếng khóc của đứa trẻ kéo ta trở lại thực tại.

“Chúc mừng, chúc mừng, là một tiểu thư.”

Là con gái sao.

Thật tốt quá.

Ta hạ sinh con gái bình an, nhưng những lời bà đỡ và mẫu thân nói ta chẳng nghe rõ, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng.

“Con gái của ta, A Mãn đã chịu khổ rồi. Ngủ đi, có mẫu thân ở đây rồi.”