Những lời này chẳng khác gì đang vẽ ra một bức tranh đầy kỳ vọng, muốn lan truyền tin đồn rằng ta sẽ sinh con trai, vô tình tạo nên áp lực vô hình cho ta. Có những người, cái xấu đã ăn sâu vào tận xương tủy.
"Con trai sao? Ta lại thích con gái hơn. Tề Đại cũng nói rằng con trai con gái đều tốt, con cái đều là duyên phận, không cần phải cưỡng cầu. Dù là trai hay gái, ta đều sẽ thương yêu, như cách phụ mẫu ta đã yêu thương ta vậy."
Câu nói cuối cùng của ta như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Nguyên Viên. Sắc mặt nàng biến đổi, cắn môi mà cố gắng cười gượng gạo.
"Các người nghĩ thoáng thật, nhưng với gia sản lớn như vậy, nếu không có con trai thừa kế thì sẽ thế nào?"
Nói những lời như vậy trong ngày vui thực sự rất khó chịu.
Đại bá mẫu lập tức tiến lên, kéo Nguyên Viên lại và quát nhẹ: "Không nói được lời hay thì im đi."
Rồi quay sang ta, giải thích rằng Nguyên Viên chỉ là mệt mỏi vì đi đường xa, nàng vốn có cái miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm mỏng, mong ta đừng để tâm.
"Ta đương nhiên không để bụng, vốn dĩ đây cũng chỉ là họ hàng xa, ta chỉ nể mặt đại bá và đại bá mẫu mà thôi."
Đối với loại "thân thích" từng thẳng tay tát vào mặt ta, ta đương nhiên không cần giữ thể diện cho nàng. Sắc mặt đại bá mẫu và Nguyên Viên lập tức thay đổi, mẹ chồng và em chồng của nàng cũng nhăn mặt. Ta chẳng để họ có cơ hội biện minh, liền bảo Hàn thẩm dẫn họ đến chỗ ngồi. Với những người thân không quan trọng, đương nhiên sẽ không được sắp xếp ở vị trí chủ tọa.
Gia đình Nguyên Viên bị mời đi, không khí lập tức dịu lại, còn những chuyện khác, ai cũng đều tự có đánh giá của mình. Đừng tưởng rằng phụ nữ nông thôn thì không có sự khôn ngoan, không ai là ngốc cả.
Còn về việc vì sao ta và Nguyên Viên bất hòa, không ai trong ngày hôm nay dám hỏi, sợ sẽ khiến mọi chuyện trở nên không vui. Ngày khác tìm mẫu thân ta mà dò hỏi cũng được thôi.
Khách khứa đến gần đủ, phụ thân và gia gia bàn bạc, quyết định có thể bắt đầu bữa tiệc.
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Tề Đại dìu ta đến ngồi bên mẫu thân và ngoại tỗ mẫu, cả bàn đều là những bá mẫu lớn tuổi. Những người cô cô, biểu tỷ biểu muội cùng ngồi gần đó, chỉ riêng gia đình Nguyên Viên bị xếp ngồi rất xa. Nguyên Viên muốn gây sự, nhưng phu quân nàng giữ chặt không cho động đậy. Nàng phẫn nộ nhìn về phía ta, ta chỉ mỉm cười đáp lại.
Phụ thân và mẫu thân yêu thương ta, gia gia thì quan tâm ta dù không nói ra, còn Tề Đại thì khỏi phải bàn, luôn nhìn ta như thể ta là cả thế giới. Nàng còn muốn so bì với ta điều gì nữa đây? So xem ai mặt dày hơn sao? Vậy thì nàng thắng rồi.
Xuân canh sắp đến, nhà nhà đều muốn ăn chút thịt để bồi bổ, có sức mà ra đồng cày cấy.
Tiệc tùng hôm nay đầy đủ các món thịt heo, gà, vịt, cá đều có, bày ra mười hai món lớn, ăn xong còn có thể thêm món. Mỗi người hai cái bánh bao, cơm trắng cũng thoải mái ăn.
Có người cười hỏi gia gia:
"Tề lão gia, đợi khi nào ngài làm cụ cố, liệu còn bày tiệc như thế này không?"
Gia gia cười, trước tiên nâng chén mời mọi người, rồi bảo Tề Đại rót đầy rượu, nói:
"Đợi khi cháu trai của ta tròn một tuổi, nhất định sẽ mở tiệc lớn, đến lúc đó các ngươi phải tới dự."
"Vậy nếu là cháu gái thì sao?"
Gia gia cười càng tươi hơn: "Nếu là cháu gái thì càng phải tổ chức long trọng. Tề Đại đúng là một tên ngốc, chẳng biết hiếu kính với ta gì cả, nhưng nàng dâu A Mãn của ta thì rất hiếu thảo. Nếu cháu gái mà giống mẫu thân nó, ngày nào cũng ngọt ngào, gọi ta là cụ cố, nghĩ đến thôi đã thấy sướng lắm rồi, chắc chắn phải làm tiệc lớn, còn phải long trọng hơn cả cháu trai nữa."
Tiếng cười vang lên, át đi những lời bàn tán ban đầu.
Gia gia lại cười nói: "Tề Đại, mau rót thêm rượu, mọi người cứ ăn uống cho thoải mái."
Tề Đại lại rót rượu cho mọi người, uống hết lại thêm. Phần lớn mọi người uống vừa đủ thì dừng, nhưng cũng có vài kẻ say sưa chưa muốn dừng lại, cố níu kéo không chịu rời bàn.
Người trong thôn giục giã, vì vẫn còn một lượt khách nữa chờ đợi.
Lượt thứ hai, Tề Đại lại tiếp tục rót rượu, mời mọc. Đó cũng là cách tuyên bố từ nay hắn sẽ là chủ gia đình, có chuyện lớn gì đều phải đến tìm hắn bàn bạc, các mối quan hệ và việc qua lại cũng sẽ do hắn lo liệu.
Cũng có người chúc mừng hắn sắp làm cha, hắn cười càng thêm chân thật.
Qua hai lượt tiệc, thức ăn vẫn còn dư nhiều. Họ hàng thân thích thì không nói làm gì, người trong thôn mỗi nhà được chia một bát, phần còn lại chúng ta tự ăn hết trong tối nay, sáng mai lại nấu món mới.
Sau buổi chiều tính toán chuyện quà cáp, mới phát hiện ra Tiêu Tử Khâm đã phái người đem đến một trăm lượng bạc làm lễ mừng.
"Lại có chuyện này ư..."