Ngoại tổ mẫu ngồi trên xe bò, nụ cười không ngớt trên môi, bà lão thái thái này thật minh mẫn, nói năng cũng khéo léo, khiến ai cũng yêu mến.
Ngoại tổ phụ thì ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Con trâu này của nhà cháu gái ta đấy à, đến vụ mùa có thể mượn về cày vài ngày, tiết kiệm thời gian cày cấy, lại giúp các con cháu đỡ vất vả.
Người ta nói nhà có một người già, như có một báu vật. Ngoại tổ mẫu đúng là một bảo bối sống, không chỉ khéo ăn khéo nói, mà còn nhanh nhẹn, tháo vát.
Có bà, nhà cửa càng thêm rộn ràng tiếng cười.
Gia gia đã mời được thầy phong thủy, lại còn tìm được một đội thợ chuyên xây nhà cho người trong thành, tổng cộng hơn ba mươi người.
Dựa theo ý của chủ nhà, họ vẽ ra sơ đồ bố trí nhà cửa, thậm chí có thể xây bếp sưởi dưới giường. Điều đặc biệt hơn, đội thợ này mang theo gỗ, muốn loại gỗ gì cũng có, cửa sổ, mái hiên đều khắc chạm hoa văn đẹp đẽ vô cùng.
Ta lật qua lật lại quyển sách mẫu, thích thì có thích, nhưng ta cũng hiểu rằng nhà quê chúng ta cần phải bền chắc và tiết kiệm.
Nhà không cần xây quá lớn, chỉ ba viện là đủ. Phía trước sẽ xây một đại sảnh, bên trái làm phòng ăn và bếp, còn bên phải xây phòng khách cho khách ở.
Gia gia sẽ ở trong tiểu viện bên cạnh phòng khách, một gian làm phòng ngủ, một gian để chứa các món đồ yêu thích của ông, còn một gian nữa thì ông chưa quyết định dùng làm gì.
Viện chính giữa là của ta và Tề Đại, nên ta muốn nhiều hơn. Phòng ngủ phải có bếp sưởi dưới giường, mùa đông nằm sẽ ấm áp. Phải có một gian để giường, cất giữ đồ quý giá, vàng bạc, đồ trang sức, lại cần thêm một phòng tắm với bếp nhỏ bên cạnh để đun nước, không phải xách qua lại.
Hai gian phòng nữa để dành cho con cái, dù sinh bao nhiêu đứa, cũng phải có hai phòng chuẩn bị sẵn, đợi con lớn rồi sẽ sửa thêm. Phía sau bếp sẽ có kho chứa lương thực, và một gian để hun khói thịt, việc buôn bán này vẫn phải tiếp tục.
Viện sẽ được xây rộng, phía sau lát đá để phơi lúa gạo. Ở góc tường, ta muốn xây sáu gian phòng nhỏ để chứa phân súc vật và làm nhà xí. Nước tắm rửa sẽ chảy qua hệ thống cống thoát ra bể bên ngoài.
Còn giếng nước bên cạnh bếp, ta muốn mở rộng ra, sửa riêng giếng này tốn những bốn mươi lượng bạc.
“Giếng này mở rộng ra thì dù có hạn hán, chủ nhà cũng không phải ra ngoài gánh nước,” người thợ nói.
Phụ thân và mẫu thân ngơ ngác, không dám tin. Một cái giếng mà tốn nhiều bạc đến thế, vậy sửa cả căn nhà chắc phải tốn bao nhiêu nữa đây…
Gia gia cười, nói: “Vậy thì cứ sửa.”
“Cả mái ngói, hành lang che mưa, cũng phải nhờ thợ giúp chuyển đến, bạc không thành vấn đề,” Gia gia nói chắc chắn. Ta và Tề Đại chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.
Thầy phong thủy chọn ngày tốt là mồng chín tháng hai, cần phải làm lễ tế vật để cầu trời đất, mong từ đó về sau gia đình họ Tề được thuận buồm xuôi gió, gia vận hưng thịnh, con cháu đầy nhà.
Những người thợ xây nhà không ở nhà chủ, mà dựng lều bên ngoài, tự lo nấu nướng và giặt giũ. Tất nhiên, tiền này sẽ được chủ nhà tính toán và trả đủ cho họ.
Gia gia sai Tề Đại vào núi săn lợn rừng, rồi ghé qua nhà xem có kẻ trộm nào không, nhân tiện mang theo ít y phục để thay đổi.
Ta đoán là Gia gia muốn Tề Đại vào núi lấy bạc, vì vàng bạc đều do ta giữ, ta có đưa Gia gia nhưng ông không nhận, bảo để ta lo chi tiêu.
Còn tiền sửa nhà, Gia gia sẽ lo liệu.
Tề Đại đi vào núi, phụ thân dẫn mẫu thân, ta và đại ca xuống trấn mua sắm.
Chúng ta đã quyết định sẽ xuống núi định cư, trở thành dân trong thôn, nên phải tổ chức một buổi họp mặt nho nhỏ. Người trong thôn sẽ mang quà mừng, phụ nữ giúp đỡ dọn dẹp, đàn ông thì sẽ phụ xây nhà. Sau này nếu họ có việc gì, chúng ta cũng sẽ có qua có lại.
Hôm nay không phải ngày họp chợ, vào thành phải trả tiền, thêm cả việc ta vừa mua thêm một con trâu, khiến phụ thân, mẫu thân và đại ca chỉ biết thở dài lo lắng.
Chúng ta mua lương thực, đường, muối rất nhiều, hẹn người giao đến tận nơi. Sau đó đến tiệm thịt lợn để đặt mua lợn, ngày mồng tám sẽ giao đến, chúng ta sẽ tự giec để giữ lại huyết và nội tạng.
Không thể thiếu hạt dưa, lạc, và rượu.
Cuối cùng, chúng ta mua nến, pháo và tiền vàng mã.
Mẫu thân nhìn túi tiền của ta ngày một vơi đi, lòng đầy lo lắng.