Bữa tối không chỉ có thịt lợn rừng, mà còn phải nấu thêm món khác, làm thêm mấy cái bánh, dùng để cuốn thịt kho cũng ngon vô cùng.
Phụ thân liền trò chuyện với gia gia về chuyện nhà cửa và ruộng đất dưới núi.
"Cháu dâu nói thế nào thì ta làm theo thế ấy, từ ngày nó vào nhà, ta đã giao cho nó lo liệu rồi."
"Thông gia, ngài dạy dỗ con gái thật tốt. Ông lão ta bôn ba cả đời, nay đến lúc tuổi già, đầu gần chạm đất vàng, còn may mắn có được một cháu dâu tốt thế này, quả là ông trời không bạc đãi."
"Chỉ cần sinh thêm một cháu cố nữa thì càng đáng quý hơn."
Phụ thân ta cũng không kìm được mà mắt đỏ hoe.
Phụ thân nói về chuyện thịt hun khói, chưởng quầy tửu lâu còn tìm đến tận nhà, nếu Tề Đại không xuống núi sớm, ông ta cũng muốn vào núi một chuyến.
"Vậy cứ mang hết số thịt hun khói trong nhà xuống núi bán đi, bán được bạc thì phiền thông gia dùng số tiền đó thuê người đục đá làm cột, sang năm chúng ta sửa nhà. Còn bức tường viện cũng phải xây to và cao, nên cần nhiều cột đá."
"Thông gia có biết vì sao lại tốn nhiều bạc để xây tường như vậy không?"
Gia gia nói, tay vừa khua đống củi trong bếp lửa: "Dù chúng ta có chuyển xuống núi, Tề Đại vẫn phải vào núi săn bắn. Mỗi lần lên núi mất nửa ngày, thời gian săn b.ắ.n ít đi, đi về cũng phải mất hai ba ngày."
"Ta tuổi ngày một cao, nếu cháu dâu có con, tường viện cao thì bọn trộm cướp sẽ khó mà trèo vào. Dù có kẻ vào được, cũng sẽ tốn thời gian, lúc đó chúng ta mới có cơ hội để thoát thân."
Nghe vậy, phụ thân ta gật đầu liên tục: "Gia gia nói đúng, quả là có lý."
Gia gia quyết định đem hết thịt hun khói đi bán.
Thịt lợn rừng tươi cũng mang xuống núi để phụ mẫu ta dùng trong dịp Tết.
Ta còn đem hết số than củi đã tích trữ bấy lâu nay, giũ sạch tro, bỏ vào bao tải cho phụ thân mang xuống núi để sưởi ấm.
"Đốt than thì nhớ để cửa sổ hé một chút."
Ta nhắc nhở phụ thân, còn cẩn thận dặn thêm bốn huynh trưởng.
Không thể chỉ vì ấm mà đánh đổi tính mạng.
Thịt hun khói đều mang đi hết, bếp lò cũng trống trải, Đại Hắc nhìn mà cứ sủa liên hồi, bởi đó là nguồn thức ăn của nó.
Ta nói với Tề Đại rằng hắn nên mua thêm hai bộ áo bông, quần bông cho gia gia, thậm chí cả giày bông cũng mua hai đôi, gia gia tuổi cao, sợ lạnh.
Cũng nhắn với chưởng quầy rằng năm nay không xuống núi giao thịt hun khói nữa, chờ đến khi trời ấm, chậm nhất là tháng hai sang năm sẽ mang xuống.
Thêm vào đó, cũng mua chút gia vị về.
Tề Đại gật đầu ghi nhớ.
Trước khi đi, phụ thân nhỏ giọng nói với ta: "Năm nay tạo giác và hạt tạo giác bán được hơn mười hai lượng bạc, ta và mẫu thân con đã bàn bạc, chia cho bốn huynh trưởng mỗi người một lượng, phần con ba lượng, còn lại để mẫu thân con giữ, trong nhà vẫn còn nhiều thứ lặt vặt cần phải mua."
"Phụ thân, con không cần đâu."
Ông lắc đầu: "Thế thì không được. Năm nào cũng phải vào núi hái tạo giác, đều phải nhờ Tề Đại dẫn đường. Nếu không có Tề Đại, bốn vị huynh trưởng của con... Từ ngày con lấy Tề Đại, ngày tháng của nhà ta mới khấm khá lên, ba ngày một lần có thịt ăn, trước đây nào dám mơ tới chuyện đó. Số bạc này con cứ giữ, bốn tẩu tẩu của con đều hiểu chuyện, đây là phần đáng thuộc về các con."
"A Mãn, Tề Đại tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng lòng dạ tốt, đối với con lại chẳng có gì để chê trách. Hai đứa cố gắng sống với nhau thật tốt, sớm sinh cho hắn một đứa con."
Sinh con ư...
Ta tạm thời chưa muốn nghĩ đến chuyện này.
Nhưng phụ thân nói vậy, chắc chắn là do mẫu thân dặn dò ông.
Ta chỉ biết gật đầu liên tục.
"Phụ thân, con nhớ rồi, chuyện sửa nhà nhờ phụ thân và các huynh trưởng lo liệu giúp."
"Người một nhà, không cần phải nói nhiều. Vào nhà đi, ta đi đây."
Ta nhìn theo bóng lưng của ông, trên vai vác đồ nặng, bước đi có phần loạng choạng.
"Tề Đại."
"A Mãn."
Tề Đại lập tức chạy đến bên ta.
"Tề Đại, sau khi xuống núi, chàng đến trấn hoặc huyện hỏi xem có con trâu cày nào trưởng thành được bán không. Nếu có thì mua về, để phụ thân và mẫu thân nuôi dưới núi trước. Sang năm xuân đến, nhà có trâu để cày ruộng, hay mang đi cày thuê cho người ta kiếm được ít bạc cũng tốt, mọi việc đều giao cho phụ mẫu lo liệu."
Tề Đại gật đầu mạnh.
Ta vội vào trong nhà lấy ra hai mươi lượng bạc.
Ta cũng không biết giá của một con trâu bao nhiêu, nhưng mang nhiều bạc theo vẫn hơn.