Ta đứng dậy, vận động nhẹ nhàng một chút, rồi đẩy cửa sổ gỗ ra nhìn cảnh bên ngoài.
Ánh chiều tà dần buông xuống, ánh nắng vàng rực chiếu rọi khắp núi rừng, hẻm núi, trên những vách đá cheo leo đối diện, những cây cối xù xì, rễ cây bám vào vách đá, sinh lực thật kiên cường.
Tiếng chim hót, tiếng suối chảy hòa quyện thành một bản hòa ca tuyệt diệu.
Thật sự đẹp như một bức tranh.
Ta hít sâu vài hơi, cảm giác như cuối cùng ta cũng có thể sống là chính mình sau những ngày phải diễn kịch trong nhà họ Nguyên.
Ta nhìn quanh căn phòng tân hôn.
Thêm tủ quần áo, hòm gỗ, bàn án, ghế gỗ tròn, trên bàn án có một chiếc gương đồng được đánh bóng nhẵn, và một chiếc lược làm từ sừng trâu.
Cách bài trí không khác gì phòng của ta ở nhà họ Nguyên.
Giường đá phía trong đã được lót thêm ván gỗ để tránh cái lạnh từ đá, trên giường trải chăn gấm đỏ thẫm, trên đó có chữ hỷ lớn màu đỏ, gối đầu cũng có hình chữ hỷ.
Đúng là rất có lòng.
Tề Đại bưng một bát lớn thức ăn vào.
"Ta không ăn nổi nhiều như vậy."
"Nàng ăn đi, nếu không hết thì ta ăn."
Ta bảo hắn ra ngoài ăn, nhưng hắn lắc đầu rồi vội vàng nói: "Ta không đói."
Sao có thể không đói được? Hắn đâu phải người sắt hay gỗ đá.
Ta ăn vài miếng, rồi gắp miếng thịt mỡ đưa lên miệng hắn. Hắn ngạc nhiên nhìn ta, rồi ngây ngốc há miệng, không nhai đã nuốt chửng.
"Ngon không?"
"Ngon."
Thật là ngốc nghếch.
Ta ăn nửa bát, phần còn lại hắn chỉ gắp vài miếng đã ăn hết sạch.
"Chàng mau ra ngoài ăn đi, ăn xong mang ít nước nóng vào, ta muốn rửa ráy rồi thay áo quần."
Ngồi trong kiệu hoa cũng mệt mỏi, người còn đổ đầy mồ hôi.
Tề Đại đáp rồi đi ra.
Ta suy nghĩ về cuộc sống sau này, chưa kịp dứt ý nghĩ thì hắn đã mang nước nóng vào.
"Phòng bên cạnh có thể tắm rửa, nàng đến đó đi."
Ta theo hắn đến phòng bên cạnh.
Phòng này nhỏ hơn, nhưng có thêm một thùng tắm, và có rãnh nước dẫn ra ngoài. Trên kệ gỗ cạnh đó là hai chiếc chậu gỗ, một lớn một nhỏ, cùng với khăn vải trắng.
Tề Đại đổ nước vào thùng tắm.
Hắn cứ đi đi lại lại xách nước, ta sợ người ta sẽ cười.
"Được rồi, được rồi, thế là đủ rồi." Ta vội vàng ngăn hắn lại.
Điều làm ta ngạc nhiên hơn cả là hắn đã chuẩn bị cả dầu tắm.
Thứ này khi ta lên trấn cũng không dám hỏi mua, biết rõ giá rất đắt, hiện tại ta chưa thể tiêu xài được.
Tắm rửa xong, ta ngồi bên cửa sổ chải tóc, tiếng nước từ phòng bên cạnh vang lên.
Chuyện phòng the, ta cũng như thiếu nữ lần đầu bước lên kiệu hoa, vừa hồi hộp lại vừa mong chờ.
Vì vậy, dù Tề Đại to lớn như ngọn núi, dù lần đầu không phải là điều quá tuyệt vời, nhưng hắn như có sức lực vô tận, khiến ta cùng hắn lăn lộn suốt nửa đêm.
Hắn thật lòng với cuộc hôn nhân này, ta cũng nên đáp lại hắn bằng cả tấm lòng, phải dốc hết tâm trí để vun vén cuộc hôn nhân và tình cảm này.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tề Đại đã không còn bên cạnh. Ta chậm rãi ngồi dậy, mặc y phục, rồi mở cửa sổ gỗ ra.
Dưới ánh nắng chói chang của buổi sớm, một thung lũng đầy chim chóc bay lượn, đẹp đến không ngờ.
Đợi đến khi bốn mùa thay đổi, cảnh sắc nơi đây ắt sẽ đẹp tựa bức tranh.
Từ mái tóc b.í.m chuyển thành búi tóc phụ nhân, may mà trước đó ta đã học hỏi từ đại tẩu, nếu không tóc ta đã trở nên lộn xộn.
Ta mở cửa sổ cho thoáng khí, phòng tắm bên cạnh cũng đã được Tề Đại dọn dẹp sạch sẽ, cửa sổ mở toang, nắng chiếu vào ấm áp.
Thùng nước vẫn còn, ta súc miệng, rửa mặt, chỉnh lại trang phục, vặn người cho bớt nhức mỏi, rồi bước ra ngoài.
Cửa gỗ của hang đá mở ra, mấy chiếc thùng gỗ tròn đặt nổi bật trong sân, nắp đậy bằng tre được đậy rất kỹ.
Ta mở nắp tre ra nhìn.
Trời ơi, bên trong toàn là lương thực, chứa đầy ắp.
Ta nhớ lần trước đến, đâu có mấy thứ này.
Tề Đại đang bổ củi trong sân, thấy ta liền đứng dậy, nở một nụ cười rộng miệng: "Nương, nương tử nàng dậy rồi, ta đã để phần cơm cho nàng."
Tề Đại mang đến cho ta một bát cơm lớn với thịt xông khói.
Còn rất đầy.
"Nương tử, nàng ăn đi."
"Huynh trưởng của ta đâu rồi?"
"Gia gia đưa họ xuống núi rồi."
Ta thật sự không thể ăn hết ngần ấy, bèn đi vào phòng bếp lấy một cái bát nhỏ.
Trong phòng bếp giờ đã có thêm một cái tủ đựng bát, chum nước lớn, vài cái chậu đất, rổ tre, gáo nước, bàn chải tre và xẻng gỗ.
Mấy hũ dưa muối cũng được xếp gọn ở góc.
Những chiếc hũ đất ta và Tề Đại mua cùng nhau giờ đã được đặt ngăn nắp trong tủ.
Khi ta ăn cơm, Tề Đại vẫn đang bổ củi ngoài sân, sau đó ôm chúng đặt gọn gàng bên cạnh lò bếp.
Dù ta và hắn đã thành phu thê, đã cùng trải qua chuyện thân mật nhất, nhưng thực ra chúng ta vẫn chưa quá quen thuộc nhau.
Ta bắt đầu thu dọn mấy món của hồi môn phụ mẫu tặng.