Còn lại không đến hai lượng bạc, ta hỏi Tề Đại: "Ta mua nhiều đồ thế này, huynh có giận không?"
"Không giận, ta kiếm được."
Rồi giọng hắn nhỏ đến mức nghe không rõ: "Nàng là thê tử của ta, ta phải tiêu tiền vì nàng."
Ta nghe thấy rồi.
Nên ta liền nói đầy ẩn ý: "Ồ…"
Về đến nhà, mẫu thân thấy ta mua nhiều thứ thế thì trách ta không biết tính toán.
"Nhưng mấy thứ này đều là đồ nhà cần dùng mà, hơn nữa phụ thân và mẫu thân đã bao lâu rồi chưa có quần áo mới?" Ta kéo tay mẫu thân làm nũng. "Mẫu thân, mẫu thân, người đừng giận mà."
"Vậy lần sau con có phung phí nữa không?"
"Nếu có tiền, con sẽ mua vải cho hai người may quần áo nữa."
"Con..." Mẫu thân tức mà bật cười: "Ông nó, ông xem này, miệng lưỡi con bé này nhanh nhảu thật, không biết giống ai đây."
"Con là con gái của mẫu thân, đương nhiên giống mẫu thân rồi."
"Tiền bạc đều tiêu hết rồi sao?" Mẫu thân hỏi.
"Tiền của Tề Đại thì tiêu hết rồi, nhưng tiền của mẫu thân cho thì còn nguyên."
Mẫu thân chạm nhẹ lên trán ta: "Lần sau không được tiêu hết tiền của Tề Đại."
"Nhưng huynh ấy bảo con cứ tiêu thoải mái, huynh ấy kiếm được."
Sau khi hôn sự đã định, ta cũng ít ra ngoài, ngày ngày ở nhà trét hồ lên vải vụn để làm đế giày. Mấy tẩu tẩu bận rộn may áo, làm giày, làm vỏ chăn, gối cho ta.
Áo bông và quần bông đều do Tề Đại từ trấn mang về.
Phụ thân dẫn bốn huynh trưởng vào núi đốn gỗ, họ cũng không đi tay không, còn gánh theo hũ gốm và hũ mỡ lợn. Năm ngày sau, phụ thân và các huynh trưởng trở về, gánh theo củi khô, nói rằng gỗ đã được đốn sẵn, chờ gỗ khô rồi sẽ dẫn thợ mộc vào núi làm đồ đạc.
Tề Đại cũng gánh theo củi khô tới.
Hắn luôn đảm bảo mỗi chuyến đi đều không về tay không.
Tề Đại lén nói với ta: "Trong núi đốn gỗ rất tiện, đốn nhiều chút để phơi khô, sau này mang xuống núi còn dùng được."
Tốt.
Qua rằm tháng tám, gia đình ta bắt đầu chuẩn bị cho lễ xuất giá của ta.
Trước hết là việc lương thực.
Con lợn nuôi trong nhà phải giec thịt để làm tiệc, mười con gà cũng phải giec, các loại rau củ cũng cần chuẩn bị từ sớm.
Vì chuyện lương thực này, phụ mẫu phải đến vay mượn họ hàng, từ nhà của các thúc bá đến nhà của các cữu cữu.
Ta nói tổ chức đơn giản là được, nhưng phụ mẫu bảo rằng nhà chỉ có một mình ta là con gái, dĩ nhiên phải gả đi cho thật vẻ vang.
Ta không khỏi nghĩ, mượn lắm lương thực như thế, đến khi thu hoạch xong, trả xong nợ, liệu còn đủ cho nhà ăn không?
Đến lúc đó lại phải thắt lưng buộc bụng, ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng bằng cứ tổ chức giản đơn rồi gả đi, ta cũng sẽ không trách phụ mẫu.
Nhưng nhiều khi phụ mẫu có những quyết tâm của riêng mình.
Đã nói là làm tiệc, thì nhất định sẽ làm, khuyên cũng không được, ai khuyên cũng vô ích.
Ngày mười bảy tháng tám, nhiều thân thích tới nhà, mang theo quà cưới.
Bốn tẩu tẩu, mỗi người đều tặng năm trăm văn, số tiền này trước đây đã đưa cho mẫu thân, nay mẫu thân lại trả lại cho ta.
Của hồi môn của bốn tẩu tẩu cũng không dồi dào, nhưng có thể tặng quà cưới nhiều như thế, quả là rộng rãi.
Mấy thẩm bàn bạc nhau tặng hai trăm văn, nhiều nhất là ba mươi đến năm mươi, các biểu tỷ biểu muội thì tặng mười văn, kèm theo khăn tay hoặc túi thơm.
Những tỷ muội chưa xuất giá thì tặng dây buộc tóc màu đỏ.
Nhìn ngày cưới đến gần, lòng ta vừa hồi hộp vừa cảm thấy nặng nề.
Nhất là khi mẫu thân ngồi cạnh ta, nhỏ nhẹ nói: "Mẫu thân biết con có chí cao, muốn gả cho người biết chữ nghĩa, nhưng A Mãn à..."
"Về sau con hãy sống tốt với Tề Đại, nó là người điềm đạm, thật thà, có chút khờ khạo cũng không sao, con nắm được chủ ý là tốt rồi."
"Huynh ấy kiếm được tiền, con cũng phải biết tính toán, dành dụm bạc, sớm dọn xuống núi mua nhà mua đất."
Mẫu thân vừa nói vừa nhỏ giọng kể chuyện phu thê động phòng.
Mẫu thân nói nhỏ, còn ta thì tim đập thình thịch.
Về chuyện này, ta cũng giống như cô gái mới lên kiệu hoa, lần đầu tiên biết đến.
"Nếu hắn làm phiền mãi không ngừng, con cứ để mặc hắn. Con còn nhỏ, cơ thể yếu ớt, phải biết quý trọng bản thân."
"Nhưng nếu hắn thật sự muốn, con cũng không được từ chối. Đàn ông mà, làm gì có ai không ham chuyện này."
Những lời mẫu thân nói, ta nghĩ chắc hẳn ngoại tổ mẫu đã dạy lại cho mẫu thân, giờ mẫu thân lại truyền lại cho ta, sau này ta cũng phải dạy lại cho con gái mình.
Sáng sớm ngày mười tám tháng tám, Tề Đại dẫn theo đoàn đón dâu, tiếng trống chiêng rộn ràng đến đón ta về nhà chồng.