Người xưa giữ lễ, chẳng ai kéo tay hay làm điều gì vượt quá giới hạn, Tề Đại đứng cách ta mấy bước.
Ánh mắt hắn nhìn ta thật chân thành, đến nỗi ta có thể thấy rõ tình cảm trong đó.
Dù là yêu mến từ cái nhìn đầu tiên hay vì bị sắc đẹp thu hút, thì cũng chỉ là một tấm lòng chân thành. Hắn muốn cưới ta về, còn chịu bỏ bạc ra, cưới xong rồi còn biết kiếm tiền nuôi gia đình, hiểu được cách đối đãi tốt với thê tử, so với những người đàn ông mà ta từng gặp thì tốt hơn nhiều.
Hắn nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: "Ta sẽ xuống núi vào ngày kia, lúc đó chúng ta cùng lên trấn, nàng muốn mua gì, ta sẽ mua cho nàng."
"Được."
Hắn lắp bắp: "Vậy, vậy ta đi nhé."
Ta tiễn hắn đến cửa.
Nhìn theo bóng dáng hắn cùng gia gia khuất xa dần, ta nghĩ gan họ cũng thật lớn, ở trong núi sâu thế kia mà không sợ gặp thú dữ sao?
Mẫu thân thở dài: "Giờ này mà vào núi..."
"Phụ thân, mẫu thân, con rể của hai người có bản lĩnh lắm đó." Đại tẩu vừa nói vừa kéo mẫu thân vào sân, "Mẫu thân, mau xem sính lễ của A Mãn."
"Tổ mẫu, tổ mẫu, cháu muốn ăn bánh."
Ba đứa cháu cùng nhao nhao đòi.
Đại tẩu kéo chúng lại: "Chuyện này các con phải xin phép cô cô của các con."
Chúng lại vây quanh ta: "Cô cô ơi, cô cô ơi."
"Ăn đi."
Thời tiết nóng bức, mấy thứ bánh kẹo này để lâu không giữ được, huống hồ lại có tận mười gói.
Ta mở một gói cho mọi người nếm thử.
Tề Đại thật hào phóng, trong một gói bánh có đủ loại hình dáng khác nhau, các thẩm, tổ mẫu và các tẩu tẩu đều tấm tắc khen đây là thứ quý giá, vì lần đầu tiên họ được ăn loại bánh như vậy.
Thấy ta không lên tiếng, cũng không bảo gói lại để cho họ mang về, nên họ cũng ý tứ không nói thêm gì nữa.
Họ ăn chút bánh, rồi lấy vài miếng mang về cho con cháu của mình, sau đó rời đi.
Ta mới nói với phụ thân và mẫu thân: "Cho tổ phụ, tổ mẫu, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, mỗi người hai gói bánh, còn thịt heo thì chia cho bên ngoại mấy cân, cũng để ông bà biết chuyện con đã định thân."
Mẫu thân suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, ta đi cắt thịt heo ngay."
Bánh kẹo và thịt heo mang đi biếu bên nội và bên ngoại là việc nên làm.
Cũng vì trời nóng không để lâu được, nếu trời lạnh có thể để dành, e rằng phải chờ đến đêm ba mươi Tết mới có thể ăn.
Mẫu thân gom góp rồi chọn ra thêm vài gói, bảo đại ca và nhị ca đích thân đi một chuyến, đều là để biếu bên nhà ngoại. Còn nhà nội, thì chính mẫu thân và phụ thân sẽ đích thân mang đến.
Bánh kẹo và thịt heo cũng là những món quà đầy thể diện, lại còn mời cả nhà ông bà đến dự tiệc rượu vào ngày mười tám tháng tám.
Mấy tẩu tẩu thì bận rộn may áo và giày cho ta.
"Đều là vải bông tốt cả."
Ta chọn một tấm vải màu xanh, rồi nói với đại tẩu: "Tẩu cắt ra may cho ba đứa cháu mỗi đứa một bộ áo mới nhé. Còn đứa nhỏ trong bụng của tứ tẩu chưa sinh, ta để lại vải, sau này tứ tẩu tự may."
Tứ tẩu ban đầu còn có chút buồn bã, nhưng nghe ta nói vậy liền nở nụ cười.
Số vải còn lại đủ để may cho hai đệ đệ mỗi người một bộ áo mới mà vẫn còn dư.
Mẫu thân biết chuyện, cùng phụ thân thở dài cảm thán: "A Mãn đã lớn rồi."
Tề Đại gánh hai con dê núi và một con hoẵng đến nhà ta, không còn xin nước uống nữa, cũng không đứng ngoài sân, mà được mọi người nhiệt tình đón vào trong.
Mẫu thân hôm nay đặc biệt ở nhà chờ hắn, không ra đồng.
Nói với hắn vài câu, mẫu thân gọi ta vào trong phòng, đưa cho ta hai xâu tiền.
"Con lên trấn đừng tiêu tiền của hắn nhiều quá, đây vốn là của hồi môn của ta và phụ thân cho con. Giờ có thêm mười lượng bạc sính lễ, con muốn mua gì thì mua."
"Đa tạ mẫu thân."
Ra đến đầu làng, một ông lão ngồi trên xe lừa, thấy Tề Đại liền vui vẻ chào hỏi: "Tề tiểu tử, ngươi tới rồi."
Rồi ông nhìn sang ta: "Đây là cô dâu nhỏ của ngươi sao? Trông thật xinh xắn."
Tề Đại đỏ bừng cả vành tai, lúng túng gật đầu, rồi đưa tay về phía ta.
Bàn tay hắn to lớn, lòng bàn tay và các ngón tay đầy vết thương cũ mới.
Ta do dự một chút, rồi đặt tay mình vào tay hắn.
Cứng như đá.
Thật là thô ráp.
Hắn ngồi một bên, tay nắm chặt đòn gánh, không dám nhìn ta. Ông lão đánh xe lừa thì không ngừng khen ngợi Tề Đại, khen hắn thật thà, tháo vát, biết yêu thương mọi người, theo hắn sẽ được hưởng phúc.
Đi xe lừa nhanh hơn đi bộ nhiều, nhưng vì nhanh mà đường lại gập ghềnh, khiến ta có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều muốn trào ra ngoài.
Đến ngoài trấn, ta phải nôn một lúc, Tề Đại lo lắng hỏi: "A Mãn... nàng có sao không?"
"Ta không sao." Ta phẩy tay đáp.
Xuống cái xe lừa gập ghềnh ấy, nôn xong rồi, cả người ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trấn Điền Bình không phồn hoa như ta tưởng, vào thành phải nộp một văn tiền làm phí vào cửa.
"Phiên chợ vào ngày mùng năm không phải trả phí vào thành, người sống trong trấn cũng không cần."
Tề Đại giải thích, rồi dẫn ta đến tửu lâu trong trấn.
Ông lão đánh xe lừa thì ở lại ngoài thành đợi.
Một văn tiền có thể mua hai chiếc bánh bao, ông lão không nỡ tiêu.