[Chưa beta]
Tạ Kính Diêu nói: "Đương nhiên là phải mời bác Trương rồi, cháu còn mong bác cho con chút thể diện đây."
Trương Đức Lương đáp: "Thật không dám giấu, trong mắt ta, bất luận là tài đức hay sự gan dạ sáng suốt, Tham mưu trưởng mãi mãi là người thừa kế có tiềm năng nhất của Đốc quân. Cậu tư dù sao vẫn là thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng lần đầu ra khỏi nhà tranh, rốt cuộc vẫn còn nhỏ."
"Sao bác Trương nói như vậy, cháu và em tư là anh em như thể tay chân, cũng là người một nhà, cùng nhau dốc sức vì Phàn quân là mong muốn trong lòng cháu."
"Người sống trên đời, nhìn khắp chúng sinh, người tầm thường tham sống sợ chết không chí tiến thủ chỉ mong muốn lợi ích nhỏ nhoi trước mắt, làm ếch ngồi đáy giếng hay thiên nga bay ngàn dặm, tất cả là từ một suy nghĩ. Tham mưu trưởng đã vừa mang chí lớn tại bốn phương, sao không để lộ ra sở trường đứng cao nhìn xa, đi thưởng thức phong cảnh rộng lớn hơn?"
"Đa tạ bác Trương dạy bảo, lời này cháu nhất định ghi nhớ, hôm khác nếu có yêu cầu gì quá đáng, mong bác tương trợ."
Trương Đức Lương mặt tươi cười, vuốt râu gật đầu, lính vệ sĩ đi tới, tay cầm dù, nói rằng bên ngoài tuyết rơi, xe đã đậu dưới lầu, Trương Đước Lương liền cáo từ đi theo anh lính ra ngoài.
Tạ Kính Diêu ở lại phòng làm việc, dùng ngón tay vạch cửa sổ lá sách ra, quả nhiên đã thấy trên luống hoa phủ một lớp trắng, lá cờ ngày thường tung bay trong gió cũng buồn bã rũ xuống.
Anh cầm bút máy kí tên lên một bản hồ sơ, nhớ tới những lời vừa rồi của Trương Đức Lương thì ngừng một lát, sau đó gọi: "Thạch Lỗi."
Người giỏi dùng binh ẩn mình, có tài nhưng lại thể hiện mình không tài. Hiên nay thế sự hỗn loạn, thế lực khắp nơi phức tạp, muốn đánh cờ vững gót chân trong trận cờ hỗn loạn này, chỉ có thể tích lũy sâu dày rồi từ từ lộ ra.
Hiện giờ, mỗi bước đi đều là dao hai lưỡi, đi đúng, sẽ có được hiệu quả không ngờ.
Như Trương Đức Lương nói, đời người như mộng, thế sự biến đổi khôn lường, ngắn ngủi mấy chục năm, nếu không thể có được thứ mình muốn, vậy sống cả đời có ý nghĩa gì.
Mà anh chờ đợi lâu như vậy, chỉ chờ đến thời cơ mà thôi.
Thạch Lỗi lên tiếng trả lời, đẩy cửa vào, nghe thấy Tạ Kính Diêu nói: "Tôi bảo cậu đến Dư Kí mua mứt hoa quả cậu mua chưa?"
"Mua rồi ạ, xếp hàng cũng phải xếp rất lâu, đứng nghiêm cũng không mệt mỏi như thế! Chạy từ đông sang tây, vì dỗ cho mợ chủ vui vẻ, cậu chủ phải hao tổn tâm trí rồi."
"Được rồi, đừng vờ vịt." Tạ Kính Diêu gác bút, không để ý bộ dạng xoa eo cau mày của cậu, đứng lên nói: "Về nhà đi, không chừng còn kịp cơm trưa đấy."
"Theo em thấy, cô Phó thật đúng là khắc tinh của cậu chủ, khắc cực kì, là thế nào mà khiến tính tình phóng túng trước kia của cậu biến mất không ít, ngay cả cô Triệu cũng không gặp."
"Nói sao thì, tôi thấy cậu gần đây ngày càng ít bị phạt, cần phải ăn gậy nhỉ."
Nhớ lại mấy ngày trước, Triệu Quân Mi sai người mời cậu chủ đến buổi tiệc nhỏ, nhưng lại bị từ chối, Triệu Lỗi cười khà khà hai tiếng: "Không phải em nói, cô Triệu người ta không cần danh phận, đi theo cậu đã được hai năm, cậu vừa có vợ hiền xinh đẹp, thì giống như đã quên mất cô ấy, không phải có chút gì đó... Thật không biết là chuyện tốt hay xấu nữa?"
Từ phương diện khác mà nhìn, cậu cảm thấy Triệu Quân Mi cũng là một người si tình đáng thương. Tuy nói là hồng nhan tri kỷ, nhưng mong đợi trong lòng đâu chỉ có vậy? Mà cậu chủ không phải không hiểu, mà chỉ là giả vờ không hiểu thôi.
"Bớt can thiệp vào những chuyện với vẩ cậu không nên quản lí đi."
Thấy Tạ Kính Diêu không vui cau mày, Thạch Lỗi lập tức tự giác im miệng, đưa một chiếc áo lính màu xanh đậm tới. Tạ Kính Diêu cài thêm nút áo ở cổ, giơ tay chỉnh nón lính rồi bước ra ngoài.
Tuyết như muối viên rơi hoài không ngớt, che phủ cả thành phố, tựa như đắp lên phố lớn, hẻm nhỏ một lớp sương trắng mỏng manh.
Trở lại trạch viện Tạ gia, sớm có nha hoàn chạy tới nhận áo choàng, anh ngước mắt thấy cửa sổ lầu hai nửa mở, cầm lấy túi giấy dầu đựng mứt hoa hoa quả trong tay, đang định lên lầu thì đã thấy Tuyết Anh và Cẩm Sách cười nói đi tới.
Tuyết Anh tùy tiện gọi một tiếng "anh ba", nhìn anh xách một cái túi, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy? Cho em xem thử đi!"
Tạ Kính Diêu vừa đưa tay ra sau lưng, vừa kéo khoảng cách nói: "Cái này không phải cho em."
Tuyết Anh chu môi nói: "Đồ quỷ keo kiệt!"
"Em chờ ở nhà làm gì, không đi học à?"
"Anh ba bận đến lú luôn rồi hả, hôm nay được nghỉ không cần đi học. Nhưng mà buổi chiều em có hẹn bạn đến câu lạc bộ Phi Lực chơi đánh bi, nghe nói bi ở đó là nhập từ Mỹ về, chơi cũng vui."
"Con gái như em cái tốt không học, hễ rảnh rỗi là lại học mấy trò không đứng đắn, nếu rỗi quá thì giúp cha mẹ và chị dâu gánh việc nhà đi..."
"Em vẫn chưa học anh ba hồi trước chứ bộ."
Anh còn chưa dứt câu, Tuyết Anh liền le lưỡi chạy xa như một làn khói.
Cẩm Sách thấy bống phía vắng lặng, do dự nói: "Cậu ba, mợ chủ không có ở trong phòng."
"Không có ở đây?"
"Buổi sáng, nô tì thấy mợ chủ ở xa xa hoảng loạn chạy ra ngoài, ngay cả Nguyệt Hương cũng chạy theo sau kêu tên những hình như mợ cũng không nghe thấy, không biết đã có chuyện gì."
Ánh mắt Tạ Kính Diêu hơi trầm xuống, lấy đồng hồ bỏ túi bằng vàng ra nhìn: "Bây giờ sắp tới hai giờ chiều rồi, đã hơn nửa ngày mà các cô cậu ai cũng không biết em ấy đi đâu à?"
"Mợ chủ đi đột ngột, cũng không dặn dò bất kì ai, nô tì đi nấu cháo cho bà nên mới tình cờ trông thấy, Cẩm Sách mặt đầy khó xử: "Nhưng mà, hình như em nghe thấy họ nói... nhà giam gì gì đó..."
"Nhà giam Kiều Đông?"
"Đúng, hẳn là cái tên này."
Cẩm Sách vừa dứt lời, tay của Tạ Kính Diêu đột nhiên siết chặt, anh xoay người, chống gậy sãi bước ra ngoài.
Thạch Lỗi thấy sắc mặt anh khó coi, vội vàng đuổi theo.
Xe bay nhanh một đường, nhiều lần xém chút đã tông người, Thạch Lỗi sợ hãi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt liếc thấy sắc mặt Tạ Kính Diêu dường như có chút lạnh lẽo lộ ra.
Mới đầu cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cẩn thận suy nghĩ, liền hiểu nguyên nhân trong đó.
Có lẽ vì nhiều năm làm quân nhân khiến ý thức nhạy bén, vào lần đầu tiên cậu gặp thằng nhóc A Dư, đúng là cũng không phải người tầm thường. Vì thế, cậu chủ sai cậu âm thầm nhìn chằm chằm người này.
Muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá tương ứng, muốn thăm dò thân phận và mục đích thật sự của đối phương, nhưng không thể bứt dây động rừng.
Dù mặc áo gai vải thô, bình thường ở trong phủ nghiêm túc làm việc, nhưng cậu vẫn cảm thấy A Dư không hề trung thực như bề ngoài. Cậu từng thấy vết chai ở vùng da giữ ngón trỏ và ngón cái của A Dư, tuyệt đối không phải việc năng bình thường của phu xe gây ra, đó là vế chai người tập võ luyện súng hàng năm mới có.
Sau đó không ngoài dự đoán, qua mấy tháng theo dõi, mấy ngày không lâu trước đây cuối cùng cậu cũng phát hiện A Dư bộ dạng khả nghi, một mình ra rừng cây cạnh ngoại ô mười dặm bí mật hội họp với vài người, còn giao cho họ một món đồ.
Lúc ấy cách rất xa, cậu không nghe thấy nội dung bọn họ nói, nhưng những người đó ai cũng cường tráng, thân thủ bất phần, rõ ràng là nghe lệnh của A Dư.
Cậu mai phục tại chổ, sai người âm thầm trở về nói chuyện này cho cậu chủ, cậu chủ bảo cậu bất động, chờ những người đó và A Dư tách ra thì bí mật bắt giữ ngay lập tức, tra hỏi từng người.
Để tránh gây rắc rối, quá trình bắt giữ im lặng nhanh chóng tiến hành vào nửa đêm. Cậu chủ cố ý dặn dò không được phép nhắc tới một chữ nào, chẳng lẽ có người tiết lộ tiếng gió, khiến mợ chủ biết chuyện này?
Xe phanh lại ở đối diện nhà giam Kiều Đông, phát ra tiếng vang chói tai, xe còn chưa dừng hẳn, Tạ Kính Diêu đã mở cửa xe đi xuống.