Gió bắc thét gào, chẳng biết từ lúc nào đã có vài bông tuyết lớn nhỏ như muối viên lác đác chao lượn, trận tuyết này rơi suốt một đêm không ngừng nghỉ.
Sớm tinh mơ, đường phố cũng phủ lên một lớp sương mù trắng xóa. Như tất cả những cặp vợ chồng bình thường, Tạ Kính Diêu đứng trước trước tủ quần áo lớn chăm chú nhìn cô trong gương, Phó Thanh Như hơi cúi đầu, nhấc tay cài nút áo cho anh, sửa sang lại quân trang, vờ như không trông thấy.
Một lát sau, có người làm tới mời hai người đi ăn điểm tâm, anh khoác áo bành tô, dắt cô đi cùng.
Sau khi ăn xong, Tạ Kính Diêu và Tần Chấn Nghiệp ra ngoài, ngồi xe ra ngoại ô.
Chiếc xe tây dương màu đen chầm chậm lăn bánh trên đường lớn rộn ràng, mãi đến khi người thưa dần mới bắt đầu chạy nhanh. Anh im lặng nhìn từng căn nhà chạy về sau, đường phố cũng thành một đốm sáng nhỏ.
Một đường bụi đất tung bay đến trước doanh trại, có người mặc quân trang vác súng tới ngăn cản, tài xế lập tức đưa giấy chứng nhận cho anh lính.
Người lính kia thấy con dấu, vội vàng đứng thẳng nghiêm chào, hai anh lính bên cạnh cũng chầm chậm chạy tới mở cửa doanh trại, sau đó xe lập tức chạy vào trong...
Doanh trại ở đây không to lớn như tưởng tượng, hơn nữa còn có chút giản dị, có cả hơi thở bụi bặm không dễ thấy.
Trong thời đại nhìn như thái bình, nhưng thật tra lại gió lửa không ngừng này, dù là ở đâu hay lúc nào, ai ai cũng giữ trong mình phần cẩn thận, có điều Tạ Kính Diêu dẫu sao cũng nằm trong Phàn quân nhiều năm, tất nhiên sẽ bình tĩnh hơn người thường mấy lần.
Anh xuống xe, như đang đi dạo trong sân vắng trong vườn hoa nhà mình, theo Tần Chấn Nghiệp vào trong.
Cách không tới trăm mét, một căn lầu nhỏ màu xám tro bất ngờ đứng im đằng trước, chỉ vẻn vẹn hai tầng, bên ngoài là một sân thượng có lan can được chạm trổ, cực kì rộng rãi.
Binh sĩ dẫn hai người vào căn lầu nhỏ, nhưng người hầu đều bị cản lại ngoài cửa.
Họ được dẫn tới phòng khách không lớn không nhỏ nằm trên lầu hai, đập vào mặt họ là hương gỗ và mùi sách.
Trần Chấn Nghiệp dẫn đầu ngã mũ, cung kính gọi một tiếng: "Tướng quân Phùng."
"Hai vị, ngồi đi." Có người ngồi phía sau bàn làm việc, giọng nói và sắc mặt nghiêm túc, cũng không lập tức ngẩng đầu, mấy chồng văn kiện chất trên bàn gần như che mất ông ta.
- ---- -----
Phó Thanh Như và bà Tần đến sơn trang vùng ngoại ô ngâm nước nóng, vì thời tiết giá rét, chẳng bao lâu đã trở về.
Bà Tần thân mật kéo tay cô, một lát thì dạy cô làm vợ như thế nào, một lát lại hỏi cô sống có vui hay không, dặn cô chăm sóc tốt bản thân. Cô ngoan ngoãn gật đầu, cười đồng ý.
Cô biết dượng hẳn là đã mang Tạ Kính Diêu đến nơi đóng quân của Phùng gia, nhưng lại không hề hay biết, bắt đầu từ khoảnh khắc nào đó, cô đã quan tâm chuyến đi này có thuận lợi hay không, kết quả bàn bạc có được như kì vọng của anh hay không.
Thời tiết mùa thu và mùa đông vốn là ban ngày ngắn, bất tri bất giác đã đến lúc hoàng hôn.
Tạ Kính Diêu về một mình, mặc dù Phó Thanh Như không thấy Tần Chấn Nghiệp, nhưng từ sắc mặt của anh cũng đoán ra được kết quả thương lượng cũng không gặp vấn đề gì lớn. Dì nói có gánh hát mới tới rạp Ngọc Xuân, hai người cực kì nhớ thương, tất nhiên là muốn ở bên nhau, vì vậy đã cùng nhau đi xem ý.
Ba người nhìn lên sân kịch, trước sân khấu có một hàng ghế trang nhã, người không muốn lên phòng bao trên lầu đều ngồi ở đây.
Vở hí còn chưa mở màn, cô ngồi trên phòng bao trên lầu, lơ đãng nhìn xuống dưới, chỉ thấy những lão gia, thái thái ngồi ở đó, rồi lại nhìn sang bên cạnh, ông chủ bận bịu sai bảo người làm pha trà Phổ Nhị thượng hạng.
Tạ Kính Diêu đang uống trà, bỗng nhiên nghe ào một tiếng, quay đầu nhìn, hóa ra là cô làm đổ một đĩa lạc rang húng lìu trên bàn, anh không khỏi mở miệng: "Sao lại bất cẩn nhưng vậy? Tay chân vụng về."
Phó Thanh Như rũ đôi mắt khép hờ xuống khăn trải bàn, gượng cười nói: "Là tôi sơ ý."
Thấy mặt cô hồng hồng, cho rằng là do phòng bao này quá nóng, anh liền nói: "Nếu em thấy nóng, thì ra ngoài hóng mát một lát đi."
Cô dừng mắt trên sân khấu, nhìn những đào hát mặt đỏ, mặt trắng đang hát í a, như đang nhìn xuất thần, một lúc lâu không nói.
Tạ Kính Diêu nhấp một hớp trà, rồi đặt ly trà lại lên bàn, cũng không nói chuyện, chỉ quay đầu xem hí.
Anh không biết, cô và Chương Dịch Chi đã từng xem vở hí này. Khi đó, bọn họ vẫn là những thiếu niên chưa biết vị ưu sầu.
Cái gọi là kịch ảnh hưởng đến cảm xúc, người hát vô tình, người nghe có ý. Vở hí này nói về thanh mai trúc mã, kể về câu chuyện của hai đứa trẻ vô tư, sau mấy năm nghe lại những thứ này, tất cả mọi thứ đều mất, khiến cảm xúc cô ngổn ngang.
Một lúc lâu, vành mắt của Phó Thanh Như không tự chủ mà chua xót, cô xoa huyệt thái dương, kéo tay áo của anh nhỏ giọng nói: "Trong này khó chịu quá, tôi hơi nhức đầu, muốn về trước."
Tạ Kính Diêu nhìn cô nói: "Ban nãy còn vui vẻ chịu đi, mới mở màn chưa bao lâu đã đòi về, tính tình của em vậy mà ngày càng quái lạ."
Cô vội nói: "Tôi nhức đầu thật, nếu anh muốn xem, hôm khác tôi theo anh đi là được."
Tạ Kính Diêu cười cười: "Tôi nói với dì một tiếng, rồi đưa em về."
Anh giơ tay gọi một chiếc xe kéo, đỡ cô lên trước rồi mình mới ngồi lên. Ban đêm gió lạnh, hai người sóng vai nhau ngồi trên xe, anh duỗi tay cầm tay cô nói: "Lại lạnh rồi này."
Phó Thanh Như trả lời: "Trong rạp hát nóng đổ mồ hôi, vừa ra ngoài bị gió thổi tất nhiên là lạnh rồi."
Tạ Kính Diêu cúi đầu nhìn ngón tay ngọc bé nhỏ của cô, thấy ngón tay được cắt gọn gàng, hình như còn có sắc hồng hồng, anh nói: "Tôi nhớ lúc nhỏ, nhóc con bên nhà ầm ĩ đòi tôi vắt cây lá móng cho con bé sơn móng tay, khi đó mới có bảy tám tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã yêu cái đẹp rồi."
Cô đáp: "Tuổi nhỏ như vậy, mà anh đã biết dỗ ngọt con gái rồi."
Anh cầm tay cô đưa lên môi hà hơn ấm rồi xoa xoa: "Tôi cũng bị ép không biết phải làm thế nào chứ không phải dỗ ngọt nó."
Phó Thanh Như khẽ dùng sức rút tay mình về, nhìn anh quở trách, nói: "Cậu ấm hô mưa gọi gió như anh, có thể có người ép buộc được sao?"
Tạ Kính Diêu khẽ cười, ánh mắt đen như có sao lấp lánh, khóe môi khẽ cong cười nhạt nói: "Cho dù là dỗ ngọt, ngoài em ra, còn ai nữa đâu?"
Bị ánh mắt của anh nhìn, mặt không tự chủ nóng lên. Cô cúi đầu, vểnh môi lẩm bẩm: "Đừng đẩy lên người tôi."
Vừa lúc xe kéo đến trước cửa nhà họ Tần, xe vừa dừng lại, cô đã tự xuống xe, nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, cô quay đầu nhìn, Tạ Kính Diêu chầm chậm bước đi phía sau.
Anh cũng không nói chuyện, Phó Thanh Như đứng trước thềm đá, nhìn anh.
Mãi đến khi thấy cô hơi buồn bực, anh mới nói: "Nếu thấy không khỏe thì nghỉ sớm một chút."
Cô gật đầu, lúc sắp vào trong lại nghe thấy anh gọi tên cô.
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, Tạ Kính Diêu dừng một chút, cười: "Hôm nay có thể gặp nhau thuận lợi, em có công lớn lắm đó."
Anh tiến gần tới, đứng trước mặt cô.
Ánh trăng mờ, gió thổi nhánh cây bên đường xào xạc vang dội. Một lát sau, anh mở miệng nói: "Từ lần đầu thấy em, lâu lắm rồi, tôi nghĩ rằng, sẽ không gặp lại em nữa..."
Đúng vậy, anh cho rằng chẳng qua chỉ là mối duyên ngắn ngủi, ai ngờ sẽ có những điều lưu luyến về sau.
Cuối cùng, cô không nhịn được cười "hì" một tiếng, hai chiếc hoa tai bằng ngọc đong đưa trên gò má trắng sáng, đẹp người bươm bướm bay lượn.
Một lúc lâu sau, Tạ Kính Diêu cầm tay cô đặt lên một, hơi cúi người thấp giọng nói: "Thanh Như, tôi có thể hôn em không?"
Giọng nói trầm trầm chui vào tai, như tơ tằm quấn lớp lớp, không còn chỗ trốn, hỏi đến nỗi mặt cô nóng lên, cuống cuồng định buông tay, ai ngờ sức của anh rất lớn, cúi đầu lại gần.