Khởi Hoài

Chương 2




Không biết có phải bầu không khí lúng túng đã dịu đi rồi hay không, Phó Thanh Như dần dần buông lỏng, nở một nụ cười cứng ngắc.

Tổ tiên là Hoàng hậu Phú Sát thị Chính Hoàng kỳ Mãn Châu, mẹ và A mã đã mất cũng là danh gia quý tộc. Cô thân là Cách cách, lễ giáo nghiêm khắc từ bé, tuân theo tam tòng tứ đức.

Cho dù bây giờ Đại Thanh đã diệt vong, Dân Quốc đã lập, nhưng mẹ vẫn nghiêm khắc với cô.

Điều cô lo lắng nhiều hơn không phải là sợ anh quấy rối mình, mà là nếu Ô Nhã thị biết cô theo một người đàn ông xa lạ lên xe, đã thế còn được đưa về nhà, chắc chắn sẽ bị dạy bảo.

"Tôi và anh chỉ là chưa quen nhau, không đến mức sợ."

"Thế à?" Tạ Kính Diêu vốn cũng không thèm để ý, nhưng đôi lông mày nhếch lên lại khiến Phó Thanh Như biết anh không tin.

Mặc dù anh không nói thêm gì, nhưng cô không có cách nào khiến lòng hoàn toàn bình tĩnh. Chờ đến khi nhìn thấy cửa nhà từ xa xa, chưa kịp đợi xe đậu xong cô đã bước xuống.

Đèn xe sáng chói chiếu lên mặt, cô ngẩng đầu quay lại nhìn, những sợi tóc tán loạn bên mặt liền bị thấm ướt.

"Cảm ơn anh." Lễ phép cảm ơn xong, Phong Thanh Như giơ tay lên che lấy đỉnh đầu, đội mưa chạy đi xa.

Tạ Kính Diêu không kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi triền miên chung quanh, bóng người của cô gái kia đã chìm ngập vào trong cơn mưa, không còn thấy tung tích.

Anh rủ mắt, nhìn thấy một chiếc hoa tai bằng ngọc rơi trên chỗ ngồi bên phải, anh nhặt lên để vào lòng bàn tay, óng ánh xinh xắn, dường như còn vương lại một mùi thơm dịu nhẹ và mùi của cơn mưa phùn mùa xuân.

Thấy anh nhìn chằm chằm vào chiếc hoa tai bằng ngọc, Thạch Lỗi sâu xa cười nói: "Em thấy vị tiểu thư kia cũng không thua gì so với cô Triệu, rất đoan chính, là một kiểu phong nhã khác... Hay là cậu chủ tự mình đi trả cho cô ấy đi?"

Tạ Kính Diêu khép ngón tay, cất hoa tai, hạ môi dưới: "Có phải gần đây cậu rảnh rỗi quá hay không, bắt đầu quản lý luôn chuyện của tôi rồi nhỉ."

"Không dám, không dám ạ!" Thạch Lỗi ngượng ngùng cười, thức thời im lặng.

"Người Phó gia tới chưa?"

Thạch Lỗi để tay lên trán nói: "Bảy ngày trước, hai mẹ con họ đã ngồi xe lửa Bắc Bình (tên gọi cũ của Bắc Kinh) tới rồi, đã đến nhà cũ gặp bà ba. Bà ba vốn định giữ họ ở lại, nhưng cô Phó không tình nguyện cho lắm."

Khoảng thời gian này, cậu chủ rất phiền lòng vì chuyện Trương Huân chấp nhận yêu cầu giúp đỡ của Lê Nguyên Hồng, dẫn năm nghìn quân tóc đuôi sam vào kinh, khôi phục sự thống trị của hoàng đế. Cậu chủ bận bịu chuyện quân, không có thời gian quan tâm tới chuyện trong nhà, cậu cũng rất ít khi về nhà, tất nhiên là không biết chuyện.

"Không tình nguyện?" ba chữ này khiến cho Tạ Kính Diêu chú ý.

"Nói sao đây nhỉ... Bà Phó thì đồng ý, nhưng cô Phó lại khéo léo từ chối bà ba, nói rằng mình không quen sống ở nhà người khác.

"Tôi thấy, cô ta vẫn còn mơ về những ngày còn được làm Cách cách tôn quý." Tạ Kính Diên cười khinh.

Nhà Thanh diệt vong, những con em Bát kỳ miệng hùn gan sứa kia lập tức mất hết hồn vía, không còn vốn liếng để diễu võ dương oai. Nếu không niệm tình bạn cũ, cha vốn không thể nào che chở cho mẹ con Phó gia.

Vừa không có chỗ dựa quyền thế, vừa không có tiền tài hỗ trợ quân đội, hạng đàn bà con gái chỉ biết xâu chỉ thêu hoa này cũng chả có bao nhiêu tác dụng, có gì đáng để bảo vệ?

Thà tránh mặt không gặp, còn hơn giả vờ chào hỏi ở nhà cũ, anh không nhàn hạ như thế.

Xem ra cậu chủ không thích cô Đại tiểu thư chưa từng gặp kia cho lắm, Thạch Lỗi lẳng lặng đưa ra kết luận.

Tạ Kính Diêu xoa ấn đường, lười biếng lên tiếng "về dinh thự", sau đó xe phóng đi như bay.

Đêm lạnh như nước, hoa rơi đầy đất, trong con hẻm vắng lặng chỉ có tiếng gió mưa thổi vào lá kêu vang.

- ---- -----

Sau một đêm mưa phùn ẩm ướt, sơn trà nở hoa tươi tốt, nở thành từng cụm, mùi thơm thấm tận tâm can.

Nguyệt Hương đẩy cửa bước vào, trông thấy cô gái mặc quần áo ngồi bên cửa sổ, cô không khỏi kinh ngạc hỏi: "Cách cách, sao chị dậy sớm thế?"

"Đã nói bao lần đừng gọi chị là Cách cách rồi, em còn không chịu đổi đi." Phó Thanh Như lấy lại tinh thần, khiển trách.

"Vâng ạ, vâng ạ." Nguyệt Hương đặt chậu xuống, mở một chiếc hộp tinh xảo ra, nói: "Cách cách... cô chủ của em, nước tới rồi, chị mau rửa mặt đi."

Phó Thanh Như vừa nhận chiếc khăn vừa nghi ngờ hỏi: "Có phải lại có chuyện gì không?"

Khuya hôm trước về nhà, quả nhiên cô bị mẹ mắng như dự liệu. Vốn định lẳng lặng vào cửa, nào biết mới vừa bước vào thì đã bị Ô Nhã thị đợi ở đó từ lâu bắt tại trận.

Mặc dù có nói hết lời, mẹ tạm thời hết giận, nhưng không cho phép cô tùy tiện ra ngoài. Có điều, nếu cô không ra ngoài thì làm sao hỏi thăm được tung tích của Chương Dịch Chi.

Khi ấy theo mẹ đến nhờ vả Tạ gia, tất cả là vì cô nghe nói Chương Dịch Chi xuất hiện ở Giang Châu. Nếu không, cô thà trông nom Phó phủ suy tàn, chứ không muốn tha hương phiêu bạt để ăn nhờ ở đậu.

Dù Phó gia không còn phồn vinh như năm xưa, nhưng cô cũng không vứt bỏ được nơi mình đã sống nhiều năm. Bất kể thế nào, Phó phủ là nơi cô lớn lên, chứa đựng tất cả nhưng kí ức tốt đẹp và đau buồn.

"Chị biết rồi mà còn hỏi, nếu không phải hôm trước chị tự ý chạy ra ngoài, tìm không thấy đâu, lỡ mất lời mời của Đốc quân, thì sao bà lại giận như vậy chứ."

Phó Thanh Như tự biết mình đuối lí, nên không phản bác.

"Cô chủ cũng thật là, đó là Đốc quân ba tỉnh đó! Trong lúc bận rộn, ông ấy nhín thời gian tự mình mở tiệc đón gió tẩy trần (1), đấy là chuyện vinh dự đến nhường nào, người ngoài ước mà chẳng được! Chúng ta vừa mới đến, nếu vả vào mặt mũi của ông ấy, chẳng phải tình cảnh sẽ khó khăn hơn hay sao?"

Nguyệt Hương chọn trang sức, chải xong búi tóc, so đi so lại đầu tóc của Phó Thanh Như, lải nhải nói: "Hôm qua bà đã bảo em chuyển bái thiếp, phải mang chị đến để xin lỗi đấy."

"Được rồi, đừng nói nữa, chị tự có chừng mực." Phó Thanh Như cau mày.

Sao cô lại không biết đạo lí này? Để lỡ thời gian của Đốc quân đúng là cô sai, nhưng tới cửa xin lỗi thì hơi quá.

"Bà có dặn dò, hôm nay cô chủ phải đi cùng bà, hơn nữa còn phải ăn mặt thật xinh đẹp."

"Sao phải trang điểm lộng lẫy như vậy, chị đi gặp người ta, chứ có phải gặp cha mẹ chồng đâu." Phó Thanh Như nhìn mình trong gương, tháo từng chiếc châu sai (trang sức bằng ngọc quý) xuống, chỉ để lại hai cây trâm hình bươm bướm thuần sắc.

Không nói đến chuyện này, riêng về tình trạng bây giờ của Phó gia, nay không bằng trước, không thể tùy tiện rêu rao giống như xưa nữa.

"Cô chủ..." Nguyệt Hương trợn tròn hai mắt, thế này không phải chẳng khác gì ngày thường sao? Trang điểm quá nhạt nhòa! Nguyệt Hương muốn khuyên tiếp, nhưng lại kinh ngạc thốt lên: "Sao chị thiếu mất một chiếc hoa tai bằng ngọc rồi?"

(1) Đón gió tẩy trần: Dùng để chỉ hành động bày tiệc thết đãi người từ xa đến.