Triệu Quân Mi đang suy đoán, trong tay bỗng trống trơn, không khỏi hơi sững sờ.
Ngược lại, Thanh Lỗi phản ứng nhanh, mau chóng mở miệng: "Cô Triệu, tôi cho người lái xe đưa cô về."
Lúc này Triệu Quân Mi cũng không còn lý do để ở lại, đành phải gật đầu đáp ứng.
Phó Thanh Như dìu Tạ Kính Diêu lên lầu, quay mắt nhìn đã không còn thấy bóng dáng của A Dư.
Tạ Kính Diêu vừa vào giường liền ngã người xuống giường như không còn chút sức. Cô sai nha hoàn bưng nước tới, chịu đựng mùi rượu ngất trời cố gắng lau mặt cho anh.
Xem tình hình này, tối nay anh phải ngủ ở đây. Còn cô cũng không cần suy nghĩ, dù sao vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, cô tuyệt đối không có lí do để đuổi anh đi.
Ngồi ở mép giường một lát, nhìn anh hít thở nhẹ nhàng, hình như đang ngủ, cô ôm chăn đi tới ghế sa lông.
Bóng đêm nặng trĩu, sự trống trải yên lặng không tiếng động len lỏi khắp các ngóc ngách trong dinh thự.
Gió thổi vù vù, tạo thêm mấy tiếng xào xạc.
Tạ Kính Diêu mở mắt ngồi dậy, đưa mắt nhìn bóng người nhỏ nhắn kia.
Phó Thanh Như cuộn người trong tấm chăn nằm trên ghế sa lông, mái tóc dài đen mượt xõa lộn xộn lên vai, làm cho gò má càng thêm trắng trẻo xinh đẹp, chọc người thương yêu.
Đổi thành Triệu Quân Mi, hay bất kì cô chủ Lục gia, Phan gia nào, ai mà không vui vẻ khi được ở riêng với anh, duy chỉ có cô là không lạnh không nóng, thậm chí còn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.
Vợ chồng tôn trọng nhau đến mức này, chứng tỏ đối phương chỉ coi mình là người ngoài mà thôi.
Cô ngủ ở chỗ kia, thi thoảng bị rèm cửa mềm mại bay bay phủ lên, ngủ ngon lành, cộng thêm da thịt căng mịn trắng sáng, quả thật là mặt như phù dung, mày như lá liễu, hệt như vừa bước ra từ trong tranh.
Từng cái nhăn mày, từng tiếng cười đều khiến người tan chảy.
Cũng khó trách lúc gặp Phó Thanh Như, Tuyết Anh mở to hai mắt kinh ngạc nói: "Anh Ba, anh cưới được Lâm Mạt Mạt (1) rồi."
Trăng như chiếc lưỡi câu màu bạc, ánh trăng sáng rải đầy phòng.
Cảm giác khác thường dần lan ra đầy lồng ngực, chầm chậm an lòng.
Cuộc sống còn dài, không gấp... Tạ Kính Diêu chậm rãi đi tới, chậm rãi cúi nhìn cô, khẽ vuốt ve gò má, rồi đặt một nụ hôn lên môi.
Lúc Phó Thanh Như thức dậy đã là sáng hôm sau.
Vừa mở mắt đã phát hiện mình đang nằm trên giường, giật mình nhìn quần áo như một bản năng, thấy đồ vẫn còn mặc đàng hoàng trên người, cô thở phào nhẹ nhõm. Hồi ức mờ mịt, hình như có hai cánh tay ôm lấy mình, ôm vào lồng ngực ấm áo, cô có chút lo sợ không yên.
Bên cạnh trống không, không thấy bóng người. Nguyệt Hương vào hầu hạ, cũng chỉ biết Tạ Kính Diêu đã tới quân đoàn từ sáng sớm, không để lại lời gì khác.
Cô nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, đành phải coi như mình nằm mơ.
Ban ngày Tuyết Anh đi học không có nhà, trong phủ không còn vui đùa ầm ĩ, chị Hai Mỹ Anh và bà Ba gần như chỉ vùi đầu vào bàn mạc chược. Mặc dù có thể trò chuyện với chị dâu, nhưng chị còn cháu nhỏ phải chăm sóc, cũng không thoải mái.
Dù hoàn toàn không có ai ở bên, nhưng Phó Thanh Như trời sinh thích yên tĩnh, vừa hay là hợp ý.
Lưu quản gia biết A Dư là người cậu Ba dẫn về để làm vệ sĩ cho cô, bình thường cũng không sai bảo gì anh, cùng lắm là thấy anh rảnh rỗi không có việc gì làm, mới để cho anh giúp vài việc.
Thái độ của A Dư đối với cô cũng không khác gì lúc trước, cô vốn định tiếp tục thăm dò, nhưng lại không có cơ hội nào. Trái lại, bà Hai trước giờ không lộ diện đột nhiên sai Cẩm Sách đến nhắn rằng bà muốn đi miếu bái phật, nhờ cô giúp sao chép kinh văn, cô chỉ đành tạm thời gác lại chuyện này.
Thế cục nam bắc ngày càng căng thẳng, chiến sự Hồ Nam liên miên không dừng, Đốc quân đã mấy ngày không về, bận đến độ chỉ muốn phân thân, Tạ Kính Diêu tất nhiên cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Buổi tối, tất cả đèn đặt dưới đất trong sảnh phụ mở toang.
Ánh sáng rất đầy đủ, Phó Thanh Như ngồi ngay ngắn bên bàn nhỏ, cầm bút lông chăm chỉ chép "Kinh Diệu Pháp Liên Hoa". Trên một chiếc bàn khác, bà Hai và các phu nhân đang chơi mạt chược, không biết ai cười nói: "Hòa rồi!"
Trong tiếng lạch cạch của các quân mạt chược, có người hỏi: "Trễ thế này rồi, cậu Ba nhà bà vẫn chưa về à?"
Mai Lan nhìn bài của mình nói: "Đốc quân ở dinh thự đợi mấy ngày, cậu Ba nào dám lười biếng."
Phu nhân kia lẳng lặng nhìn sang Phó Thanh Như, thuận miệng nói: "Ôi chao, nhắc tới cậu Ba, cậu ấy thật đúng là người bận rộn, ngay cả lão già nhà tôi cũng coi trọng, chỉ khổ cho cô dâu mới cưới."
Mai Lan sờ quân bài, cười nhìn theo bà ấy: "Không thì tại sao lại nói cô chủ Phó gia thông minh hiểu chuyện chứ, đổi thành người khác không chừng đã làm ra chuyện gì rồi... Thanh Như, đừng cách gần quá, cẩn thận hại mắt."
Nghe vậy, Phó Thanh Như ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Vâng ạ, con chép sắp xong rồi."
Lời vừa dứt, cô liền cảm thấy ánh sáng lại sáng hơn rất nhiều, quay mặt nhìn, A Dư dời chiếc đèn bàn chụp vải màu trắng tới.
Cô khẽ cong môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
A Dư đặt đèn bàn xong, xoay đầu nhìn thấy cô gái được lớp lớp ánh sáng ấm áp phủ lên, tóc đen như mây, dịu dàng nhìn mình, trong lòng bất giác cảm thấy mềm nhũn.
Anh rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi đi, mai chép tiếp cũng không muộn."
Phó Thanh Như tay cầm bút lông, vểnh môi lắc đầu, rồi lại nháy mắt: "Không mệt, còn vài tờ nữa là xong rồi."
Đang nói, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân, lập tức có nha hoàn mừng rỡ kêu lên: "Cậu Ba về."
Mai Lan quay đầu nhìn Tạ Kính Diêu bước vào, ranh mãnh cười: "Quả thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
Tạ Kính Diêu cởi nón lính đưa cho người hầu, ánh mắt nhàn nhạt quét khắp phòng, ở miệng nói: "Nghe ý trong lời của mẹ Ba, vừa rồi là nói tới con hả?"
Mai Lan ngoắc tay nói: "Cậu Ba, mau tới xem thử bài này có tốt không?"
Tạ Kính Diêu không nhúc nhích, chỉ cười một tiếng: "Không cần xem, mẹ ba thua bao nhiêu, về nhà cha chắc chắn sẽ tiếp tế cho mẹ."
Nói xong, anh đẩy xe lăn tới chỗ Phó Thanh Như ngồi Dưới đèn bàn, trông thấy chữ Khải nhỏ nhắn vô hết sức nho nhã trên mặt giấy, anh hỏi: "Em chép cái gì vậy?"
Phó Thanh Như nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười chúm chím: "Mẹ bảo mai phải đi chùa bái Phật, nhờ em chép hộ kinh văn."
Tạ Kính Diêu ngơ ngác, bỗng nhiên nói: "Sao đột nhiên lại bảo em làm những chuyện này, cũng không phải là em bái Phật."
"Ùi ui..." Mai Lan chơi mạt chược, khéo dài âm thanh: "Đau lòng đó hả? Chỉ lo đau lòng vợ mình, ngay trả người lớn cũng oán trách luôn."
"Con không nói vậy, mẹ Ba nghĩ nhiều rồi."
Một vị phu nhân khác cũng lập tức che miệng cười nói: "Đúng vậy đó, người ta nói con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà, thật ra con trai cũng vậy, cưới vợ rồi cũng không thấy mấy bà già này nữa rồi...""
Tạ Kính Dư nâng khóe miệng cười, dựa lưng vào ghế, dường như cũng không thèm để ý tới những lời trêu ghẹo kia.
Khiến Phó Thanh Như lúng túng mặt mắc cỡ đỏ bừng, không dám nói một chữ, sợ bị mọi người nhiều chuyện nói tiếp, cô chỉ có thể lặng lẽ kéo một bên tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng để ý nhé, nói không lại các cô ấy đâu."
(1) Lâm Mạt Mạt: diễn viên điện ảnh nữ Hồng Kông từ những năm 30 đến những năm 50 của thế kỉ XX.